Tả Thu Mi và Tần Tư đều không biết, Khương Lập tiếp thu toàn bộ kiến thức của TTM sau khi hạ sinh Tần Tư, chính vì vậy trên người Tần Tư có những biểu hiện cảm giác đặc trưng mà chỉ có TTM mới có thể nhận ra được.
" Hơn một ngàn năm trước, nơi này đột nhiên xuất hiện thêm thần vương, A Mi, nàng thử đoán xem thần vương đó là ai?" Tuyết Hành ha ha cười, nhãn tình rất nhanh nhìn qua Tần Tư một lượt. TTM bế quan hơn một ức năm, mới vừa xuất quan thì ngay lập tức Tuyết Hành có được cảm giác, ông vội vã cáo biệt bằng hữu quay trở về nơi này ngay tức thì.
" Thần vương của Chu gia chăng?" Tần Tư đột nhiên nói, hơn một ngàn năm trước chính là Tần Vũ đã giết chết hai vị thần vương của Chu gia. TTM cùng Tuyết Hành bị ám hại bởi bát đại thánh hoàng, nên đối với thần vương của một trong bát đại thánh hoàng bị chết đối với Tuyết Hành là một chuyện đặc biệt vui.
" Đúng rồi, chính là Chu Thông và Chu Yểm hai người mà không lâu sau lại còn được "đón tiếp" thêm Chu Nhiên và Chu Hoắc ở nơi này, Chu gia bốn Thần vương bị cha của chàng trai trẻ này – Tần Vũ giết chết. Được rồi, Tần Vũ có phải là cha của cậu không?" Tuyết Hành cười híp cả mắt nhìn Tần Tư nói.
Chu Yểm cũng chính là Chu Vô Luyến, Tuyết Hành cùng những lão Thần vương gọi hắn là Chu Yểm và cái tên Chu Vô Luyến cũng chính là tên mà hắn sau này cải biến thành.
" Tần Vũ chính là gia phụ, bốn vị Thần Vương của Chu gia cũng chính là do gia phụ giết." Tần Tư mìm cười, ngữ khí đầy lòng ngưỡng mộ, sùng bái cha mình.
" Thật không nghĩ tới cha cậu tại thần giới lại là một nhân vật lợi hại đến như vậy, đáng tiếc chúng ta thân đã ở đây không được diện kiến cha cậu" Tuyết Hành có chút than vãn nói.
" A Mi, có một chuyện mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới. Vị Thiên tôn của Chu gia kia..cũng đã tới nơi này… hơn nữa tu vi toàn bộ bị phế bỏ, suýt chút nữa bị cuốn vào đạo súc sinh (một trong Lục đạo luân hồi) nhưng mà Chu gia có năm vị thần vương cùng với những thần vương của bát đại thánh hoàng hợp nhau lại chống lại lôi phạtm chính vì thế nên mới có thể lưu lại vị thiên tôn thứ hai ở đây…"
" Chu gia năm vị thần vương?" TTM có chút không hiểu hỏi lại. Bốn vị thần vương của Chu gia thì nàng biết nhưng vị thần vương thứ năm thì nàng không biết.
" Đúng vậy, tên tiểu tử Chu Hiển rốt cuộc cũng thành Thần vương, đáng tiếc thành thần vương chưa lâu đã bị giết chết…coi như là vị thần vương xui xẻo nhất …aizz"
" Tuyết Hành thần vương, ngài nói Lôi phạt thiên tôn còn ở nơi này? Còn có một vị lôi phạt thiên tôn trước nữa? Đã là thiên tôn mà còn chết sao?" Tần Tư trong lòng có nhiều nghi hoặc, Thần giới có ba vị thiên tôn, đã tồn tại vạn vạn ức năm qua, cũng chỉ có duy nhất một vị thiên tôn là Lôi Phạt thiên tôn bị giết (Do Hồng Mông hủy hết tu vi và biến thành tro bụi trong phần I)mà ở chỗ này cũng có một vị Thiên Tôn bị chết.
" Nguyên lai là thế này, Thần giới cũng không chỉ có chúng ta mà còn có một thần giới từ rất lâu đời trước đó. Hôm nay đại bộ phận thần nhân ở nơi này đều là người của Thần giới kia. Thần vương của Thần giới chúng ta chỉ có rất ít người, Thiên tôn bị chết trước kia cũng chính là Thiên Tôn của Thần giới kia, không phải là của Thần giới chúng ta."
TTM giải thích cho Tần Tư, Tần Tư mới giật mình hiểu ra, theo như lời bọn họ thì còn một Thần giới khác tồn tại giống như cha hắn đã từng giải thích qua. Thần giới của Hồng Mông thì còn xa mới lâu đời bằng Thần giới của Lâm Mông, cũng như thế thần giới của Tần Vũ cũng sẽ còn lâu mới bằng Thần giới của Hồng Mông. Tại Thần giới này, Thiên tôn bị chết cũng không phải là điều quá kỳ lạ.
" Đúng vậy, cái Thần giới kia rất đông người, bọn họ sở hữu nhiều thành trì còn chúng ta thì…lựa chọn một địa phương nào đó rồi ẩn cư thế lực của bọn họ so với chúng ta thì mạnh hơn nhiều lắm." Tuyết Hành thở dài, thực ra đến đây không phải là không có thành trì, mà khi họ từ Hồng Mông vũ trụ đến đây thì đã bị Thần vương của Lâm Mông vũ trụ chiếm trước, ngay cả thành trì cũng không có.
" Đáng tiếc lôi phạt không có luân hồi, lưu lại cũng không có gì là đại dụng. Một người là Thiên tôn nhưng tu vi mất hết còn không bằng một người tu chân bình thường. Bằng không có một vị thiên tôn không lẽ chúng ta một tòa thành trì cũng không có?" Tuyết Hành thần vương lại tiếp tục nói. Năm đó ở Thần giới hô phong hoán vũ, một thần vương cao cao tại thượng, đến khi chết cũng phải ở một nơi hoang dã, đó là một loại so sánh không thể chấp nhận, chỉ cần nghe thấy thế thôi cũng làm người ta cảm thấy bất mãn.
" Thu Mi thần vương, Tuyết Hành thần vương. Cảm ơn các ngài đã nói những chuyện này cho vãn bối biết, cũng tại lúc trước đây đệ đệ Tần Sương cũng vào đây, vãn bối còn muốn đi tìm hắn không thể ở đây lâu hơn được, sau này tìm được đệ đệ của mình vãn bối nhất định đến viếng thăm hai người."
Tần Tư đại khái đã hiểu được mọi vấn đề, vấn đề chính đây chính là thế giới của người chết, cả Hồng Mông không gian và những vũ trụ khác khi có người chết đều du nhập vào đây.Hơn nữa ở nơi này đến một trình độ thì có thể luân hồi. Tuy nhiên những người nguyện ý luân hồi là những người ở chín tầng hạ, tại chín tầng thượng là nơi của người tu chân đặc biệt chính là tầng chín của chín tầng thượng này, họ đã là Thần vương hết, không ai muốn luân hồi để làm lại con người từ đầu nữa. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
" Đệ đệ của cậu? Cũng là người sống tiến vào đây sao? Các người như thế nào mà tiến vào đây?" TTM sững sờ, nàng không ngờ lại còn có người còn sống mà tiến vào đây, từ trước tới này chưa từng có biểu hiện này.
" Vãn bối cũng không rõ ràng lắm, đến bây giờ cũng không biết là chuyện gì xảy ra."Tần Tư cười khổ một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy đây chính là thế giới người chết, hắn cũng rất buồn bực. Rốt cuộc biết mình không chết hắn cũng cảm thấy đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
TTM lại tiếp tục giải thích cho Tần Tư, đáng chú ý chính là kiện Hồng Mông linh bảo thần vương mới chết đi không thể nào là đối thủ của hắn. Tuy nhiên ở tại nơi này cũng cần phải có thời gian lĩnh ngộ không gian pháp tắc, nếu hắn không vào thành thì cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Đáng tiếc Tần Tư không biết rằng Tần Sương thực tế không có mặt tại tầng không gian này, hắn có dò tìm như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là vô công.
Tại tầng của Thiên tiên cảnh giới, Hồng Quân ở lại nơi này hơn một trăm năm, biết không ít người mà đa số những người này cũng là do hắn giết hoặc liên quan đến hắn mà chết. Đối với những người này tại Tử Huyền tinh cũng đã đạt đến Thiên tiên cảnh giới, hắn cũng không muốn giết thêm họ một lần nào nữa. Dần dần hắn tách ra, đến một địa phương tách biệt.
Hơn một trăm năm sau, Hồng Quân chuẩn bị rời khỏi tầng Thiên tiên này mới sử dụng Kinh thiên côn khí một côn đập nát nơi tập trung của những người Lam Phong tinh, ngay lập tức bị lực hút của hắc động trực tiếp hút lên tầng năm. Tầng dành cho Kim tiên cảnh giới.
Chín tầng thượng – Tầng thứ 5. Tất cả người chết đều là những kim tiên bị chết hoặc những người từ những tầng bên dưới phi thăng lên. Chỉ hơn Thiên tiên có một tầng nhưng người cũng ít đi rất nhiều. Có một điểm chung giữa tầng này và Thiên tiên là người ở đây không thể phi hành. Hồng Quân không biết tại những tầng này, tại chín tầng thượng này chỉ có cảnh giới là Thần nhân mới có thể phi hành. Ngay cả Tiên đế cấp bậc cũng không thể phi hành, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh hơn mà thôi, căn bản cũng không thể phi hành.
Tại tầng của Kim tiên. Hồng Quân cũng biết mấy người, nhưng thật ra cũng là mấy Ma Vương của Tu La ma giới chết trận. Hồng Quân không nói chiến cuộc của cuộc chiến, chỉ nói Tu la đế quân an toàn, Cương thi nhất tộc nguyên khí đại tổn nên tạm thời ngưng chiến.
Kim tiên không gian Hồng Quân ở lại hơn ba trăm năm rồi mới phi thăng lên tầng thứ sáu. Đó chính là tầng của cao thủ đế cấp. Tại phi thăng trì chỉ có một mình hắn bước ra, nơi này không có vẻ gì đông đúc, nhìn quanh một hồi cũng chẳng thấy ai. Hồng Quân liên tục phi hành trong ba năm cũng không hề bắt gặp một tòa thành trì nào chứ đừng có nói là thấy được người nào.
Mười năm sau, Hồng Quân gặp được một thôn nhỏ và…gặp được một người. Rốt cuộc cũng là một người quen, người mà hắn không thể nghĩ tới, đó chính là Ngân nhãn Cương thi hoàng – Huống Nhật Minh.
Huống Nhật Minh cũng phát hiện ra Hồng Quân, chính là người của Tu La ma giới – Túc địch truyền kiếp. Tuy nhiên lúc này gặp mặt hắn lại không có cảm giác hạn thù đó, chỉ còn lại là một tình cảm hết sức phức tạp.
" Đại ca ta chắc hẳn là sẽ không giết các ngươi, các ngươi như thế nào mà chết?" Trầm mặc một hồi lâu cuối cùng Hồng Quân mới mở miệng nói. Với tính cách của Tần Tư thì Hồng Quân hoàn toàn rõ ràng, hắn nói không giết thì nhất định hắn sẽ không giết.
" Ta cũng không biết, ngay cả chết như thế nào ta cũng không biết. Ngày đó, sau khi ngươi cùng ca ca ngươi biến mất, hư không đột nhiên xuất hiện một Dòng suối màu xám, ngay lập tức toàn bộ chúng ta đều bị hút vào đó." Huống Nhật Minh lắc đầu cười khổ, từ khi tiến vào tầng này với tư cách như một tiên đế chết đi, sau khi hắn hiểu được mọi chuyện, lại vào một tòa thành trì quan sát một phen và cuối cùng biểu hiện của Huống Nhật Minh so với Hồng Quân còn kém hơn…àizz hắn tìm ngay một địa phương không có người ở ẩn cư, quyết tâm không ra ngoài nửa bước.
" Cái gì dòng suối chảy? Còn có "chúng ta" là ý tứ gì? Ngoại trừ ngươi còn có nhiều người tiến nhập vào đây hả? Chẳng lẽ không phải ngươi chết rồi mới tiến nhập nơi này?" Hồng Quân kỳ quái nhìn Huống Nhật Minh, câu trả lời của hắn là câu trả lời ngoài ý muốn của hắn.
" KHông phải, ta không có chết ta cảm thấy rõ ràng là ta không chết, huyết năng châu của ta vẫn còn nguyên, hơn nữa máu của ta với những người ở đây không giống nhau, vẫn đang còn là màu đỏ." Huống Nhật Minh nói với vẻ mặt ảm đạm, dù là không chết nhưng ở đây thì có khác gì đã chết đâu?
" Là màu đỏ?" Hồng Quân nhớ lại những người dùng binh khí đánh nhau trong không gian của Thiên tiên cảnh giới, máu của họ màu xám. Hắn vội vàng rạch vào tay mình một cái, rất nhanh chóng ở trong chảy ra một dòng máu màu đỏ tươi, ngay lập tức hắn cười như phát điên.
" Lãng phí" Huống Nhật Minh có thể cảm nhận được máu của Hồng Quân ẩn chứa một lực lượng vô cùng lớn, hắn nuốt nước miếng hạ giọng nói thầm.
" Ha ha, ta không chết, ta thực sự không có chết, ….Huống Nhật Minh…ta không có chết…ha ha ha"Buồn bực đã lâu như vậy giờ biết được mình không có chết khiến Hồng Quân vui mừng như điên dại
" Cho dù không có chết thì cũng có tác dụng gì? Ở nơi này cùng với cái chết thì có gì khác nhau chứ?" Huống Nhật Minh hiểu được Hồng Quân liền liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn cũng không hiểu rõ vì cớ gì mà Hồng Quân lại vui mừng đến như vậy.
" Không giống nhau chút nào cả, chúng ta ở đây là người sống, họ là người chết cả hay nói cho rõ hơn thì chúng ta còn có hơn họ một lần chết nữa, ha ha" Hồng Quân cao hứng lại tiếp tục cười.
" Đúng vậy, không chết cũng là một chuyện tốt. Thôi được, bằng hữu của ngươi, còn có Tu la đế quân…cũng bị hút vào trong dòng suối nhưng vì ta không có ra ngoài nên cũng không gặp họ." Huống Nhật Minh bị Hồng Quân ảnh hưởng liền cảm thấy vui vẻ hơn.
" Ngươi nói cái gì? Tiểu Bàn bọn họ cũng vào đây?" Hồng Quân đột nhiên nhỏ giọng hỏi lại, hai tay đột nhiên nắm lấy Huống Nhật Minh lớn tiếng hỏi.