“Ngươi... Ngươi dám đánh ta?”
Lăng Trung Hải phản ứng lại lập tức nổi bão, chỉ vào Tần Hà rồi lập tức rút đao ra, “Ta chém chết ngươi cái thằng nhãi con này.”
“Đừng!”
“Đầu, không thể!”
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn giật nảy cả mình, vội vàng kéo Lăng Trung Hải ra đằng sau.
“Thả ta ra, ta muốn chém chết hắn!”
“Đầu, bình tĩnh, bình tĩnh! Hắn chính là một thằng ngốc!”
“Không thể so đo cùng với kẻ ngốc a!”
“Bằng không người khác cũng coi chúng ta là đồ ngốc!”
Lăng Trung Hải “ra sức” giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể thành công, vừa bị lôi vừa bị kéo tiến vào phòng trực ban.
Thợ thiêu thi có thể bị thi thể tấn công chết, bệnh chết, nhưng không thể bị đánh chết, chém chết, đói chết, cóng chết, nếu không sẽ có chuyện bất trắc xảy ra.
Vì cái gì thì không có ai rõ, dù sao cũng là quy củ trăm ngàn năm truyền xuống.
Triều Đại Lê đã từng trải qua một lần chuyện thợ thiêu thi bị cắn xén tiền công dẫn đến đói chết, kết quả xảy ra bất trắc, một đêm nửa số người Binh mã ty thành Đông chết bất đắc kỳ tử, từ đó về sau, không có ai dám ra tay với thợ thiêu thi nữa.
Có thể nhét thêm thi thể, nhưng không thể ra tay.
Tần Hà giơ tay nhìn qua xác muỗi bị đập hai lần trong lòng bàn tay, nhếch miệng, như vậy còn có thể nhịn được?
Đây là Ninja rùa à.
Khiến cho hắn có hơi chút ngượng ngùng.
Hay là khiến cho bọn họ từ trận doanh nhân vật phản diện sang gia nhập vào trận doanh của người tốt?
Nghĩ nghĩ, Tần Hà cảm thấy không được.
Bọn hắn còn chưa hiểu rõ được nghĩa lý sâu xa cuối cùng của nhân vật phản diện.
“Thuốc” chưa thể ngừng.
....
“Ta biết, tương lai của ta không phải là giấc mơ”
“Ta trân trọng từng phút giây”
“Tương lai của ta không phải là giấc mơ”
“Trái tim ta đồng hành với hy vọng đang trào dâng”
Nửa giờ sau, Tần Hà vừa hát thầm, một bên vừa thanh lý sạch sẽ ba bộ thi thể trên bàn.
Hai nam một nữ.
Một lão già một người trẻ tuổi, dáng dấp hơi giống nhau, hẳn là cha con.
Nữ tử thì ẩn ẩn quyến rũ, rất có sắc đẹp.
Lão già và nữ tử chắc là bị hạ độc chết, bóp cổ hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, thất khiếu chảy máu.
Người đàn ông trẻ tuổi thì bị thương ở trán, cũng trợn to đôi mắt, vuốt như thế nào cũng không nhắm lại.
Tử thi mở mắt thuộc về biến dị điển hình, không thể vào đất, chỉ có thể đốt cháy, cho nên được đưa đến lò hỏa táng.
Đủ mọi dấu hiệu cho thấy, ba người chết này là người một nhà, đều đưa đến lò hỏa táng, còn bị cùng một tên thợ thiêu thi bao hết, đúng là “hiếm thấy”.
Tần Hà đốt giấy để tang, thanh lý vết máu, chỉnh lý trang phục, lại lấy ra kim khâu, cẩn thận khâu lại mi mắt của ba bộ thi thể.
Thi thể trợn mắt không thể vào đất, cũng đồng dạng không thể vào lò, vuốt không xuống, vậy tất nhiên chỉ có thể cưỡng ép khép lại.
Không thể nghi ngờ, đây là hung thi.
Vẫn là hung thi tập hợp, rất dễ dàng bật thi tấn công người.
Mặc dù tổ ba người còn chưa hiểu rõ ý nghĩa sâu xa cuối cùng của nhân vật phản diện, nhưng ánh mắt vẫn độc như cũ.
Nhưng mà ở chỗ Tần Hà đây, không quan tâm là thi thể gì, là rồng phải cuộn lại, là hổ phải nằm xuống.
Mấy chục năm đạo hạnh cộng thêm đinh trấn thi, chuyên trị đủ loại không phục.
Sau khi thanh lý thi thể xong, theo thường lệ niệm một hồi với thi thể, nam tử xưng gia, nữ tử xưng cô, nâng thi lên cho vào lò.
Vốn là đốt xác một lần chỉ có thể đốt hai bộ, nhưng hai bộ thi thể trúng độc cuộn thành một khối, nên chiếm vị trí nhỏ đi, cộng thêm nữ thi vốn là nhỏ nhắn yêu kiều, Tần Hà dứt khoát cùng đốt luôn ba bộ thi thể.
Nhóm lửa đốt than đá, thông gió đốt xác.
Giỏi lắm, cả ba bộ thi thể đồng loạt mở mắt, chỉ đều bị đứt thành từng đoạn, oán khí tận trời đúng là không chịu đi vào khuôn khổ.
Không có cách nào.
Không cho thể diện như vậy.
Thế thì Tần Hà không thể làm gì khác hơn là giúp bọn họ có thể diện.
Hai mươi cây đinh trấn thi đóng xuống đi, lò thi thể nháo tựa như cá trạch xuống vạc dầu cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Ba muôi dầu hỏa dội vào, cho thanh tiến độ đốt xác một cái BUFF.
Sau ba canh giờ, Tần Hà xem xong kịch đèn chiếu của ba người.
Hai chữ, kích thích, ổ cứng không T chứa không nổi.
Ba người đúng là người một nhà, cha chồng, con trai, con dâu.
Lão già gọi là Hùng Cửu, con trai gọi là Hùng Văn Lãng, con dâu tên là Liễu Tứ Nương.
Từ xưa đến nay, bất hiếu có ba, vô hậu đứng thứ nhất.
“Vô hậu” đây là một chuyện lớn.
Con trai viên ngoại nhà họ Hùng chính là gặp phải nỗi phiền não “vô hậu” đó, Hùng Văn Lãng cùng Liễu Tứ Nương kết hôn nhiều năm, vẫn luôn không thể mang thai có được con cái.
Một năm hai năm còn có thể nhịn, đợi một chút, nhưng bốn năm, năm năm trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, nhà học Hùng khó tránh khỏi nôn nóng, bản thân Hùng Văn Lãng chính là con một, đến đời này, mắt thấy nhà họ Hùng gia tài phong phú lại không có người kế tục.
Làm sao bây giờ, trước tiên tìm nguyên nhân thôi, xem vấn đề là ở trên người Hùng Văn Lãng hay là Liễu Tứ Nương.
Giá cao tìm một thầy thuốc.
Nhà họ Hùng gia tài nhiều không thiếu tiền.
Danh y đến, bắt mạch cho Hùng Văn Lãng và Liễu Tứ Nương, gì cũng không nói, phủi phủi bụi trên tay, đi.
Có ý gì?
Ta biết, nhưng ta không thể nói.
Trời biết đất biết ngươi biết ta biết là được, thực sự không rõ thì ngươi hỏi Google đi.
Đại đao Thẩm Hà treo trên đầu, ta không dám há mồm.
Hơn nữa việc này còn có một cái điển tích.
Điển tích... Điển tích ta cũng không thể nói.
Dù sao thì là, cách đời truyền thôi.
Đề nghị của danh y mặc dù khó xử, nhưng cũng là biện pháp duy nhất.
Nhảy qua đủ loại tranh cãi khó chịu ở giữa, Hùng Văn Lãng tìm đủ loại lang trung giày vò, vẫn chỉ có con đường danh y chỉ có thể đi.
Thế là, Hùng Cửu liền cùng Liễu Tứ Nương này kia.
Này kia là gì, thì là chuyện xấu.
Hùng Cửu tuy tuổi đã lớn, nhưng trước kia ở góa, không có việc gì thì tập võ dưỡng sinh, nghỉ ngơi dưỡng sức hơn mười năm, mặc dù Hùng Văn Lãng trẻ tuổi, nhưng làm chuyện gì cũng nhanh.
Còn Liễu Tứ Nương đâu, dù sao thì là phát hiện ra thế giới mới.
Vừa mới bắt đầu Hùng Văn Lãng còn có thể nhịn, tất cả vì nối dõi tông đường, nhưng chờ hai người sinh xong một thai, còn muốn sinh hai thai, Hùng Văn Lãng tỏ vẻ không thể nhịn.
Mấy trận tranh cãi chính là gà bay chó chạy, Hùng Văn Lãng đã hung hăng đánh Hùng Cửu cùng Liễu Tứ Nương một trận, còn uy hiếp muốn làm thịt đôi nam nữ chó má này.
Liễu Tứ Nương không phải là đèn đã cạn dầu, liền thổi gió bên tai Hùng Cửu, muốn giết chết Hùng Văn Lãng, sau này gia sản để cho ấu tử kế thừa.
Tục ngữ nói không sợ chuyện không tốt, chỉ sợ không có người tốt.
Vốn chuyện này là Hùng Cửu cùng Liễu Tứ Nương quá đáng, Hùng Văn Lãng cũng là nói lẫy, nhưng không thể chịu được Liễu Tứ Nương thêm mắm thêm muối thổi gió bên tai thổi thật sự là lợi hại, Hùng Cửu một sợ hãi liền đồng ý, cốt nhục phải tương tàn.
Nhưng trời tính không bằng người tính, tính toán của Liễu Tứ Nương cùng Hùng Cửu bị quản gia nghe được, quản gia lại lén nói cho Hùng Văn Lãng.
Hùng Văn Lãng nghe vậy, thật tốt a, đôi nam nữ chó má này quá độc ác, lại muốn lấy mạng mình.
Tốt, vậy cũng đừng trách ông đây tiên hạ thủ vi cường, ngay đêm đó đã hạ độc khiến hai người ngã xuống.
Bi kịch cứ như vậy xảy ra.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, có thể là báo ứng từ cõi u minh, khi Hùng Văn Lãng xử lý thi thể hai người, một bước trượt từ thang lầu ngã xuống, đụng trúng rường cột bỏ mình.
Một nhà ba người chỉnh chỉnh tề tề, đưa đến lò hỏa táng.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Dưới váy lựu khó thoát mệnh, trên đầu chữ sắc một cây đao, tham lam mê mắt phụ tử hận, ác gan đối mặt cốt nhục tàn.”
Gợn sóng tản đi, ban thường ba phần.
Một bản thuật mở khóa, một bàn thuật phòng the, cộng thêm mười năm nội kình.