Tần Hà nhìn bát sữa bò trong tay bị vẩy đi chỉ còn lại một nửa cùng với xẻng sắt bị đập vỡ, đầy đầu toàn là dấu hỏi chấm.
Còn đang vắt lấy sữa bò đây, hay lắm, một cây đao lao xuống liền chém, thiếu chút nữa bị gọt mất cái mũi.
Cũng quá là không giảng võ đức.
Nhìn kỹ lại, là một tên đầu trọc, lại nhìn kỹ hơn, con mẹ nó chứ, sau đầu là mấy túm kim tiền thử vĩ.
Hóa ra là mật thám Địch Lỗ à.
Tần Hà rất kinh ngạc, đây là sao?
Là bị phát hiện trốn đến nơi này?
Nhưng nhìn bốn phía, cũng chỉ có một người này, mật thám Địch Lỗ bưu hãn như vậy sao?
Lại nhìn về phía trọng đao kia, rộng một thước dài sáu thước, sống đao dày cỡ ba ngón tay, trông rất chấn động thị giác.
Tần Hà rút ra múa may hai cái, vẫn rất tiện tay, mạnh hơn không chỉ một vạn lần so với cái xẻng rách nhẹ tênh này.
Liếc nhìn chút sữa bò trong tay rồi lại nhìn xuống thi thể trên mặt đất, Tần Hà quyết định uống sữa bò vào trong bụng.
Liếm liếm khóe miệng, mùi vị không có hăng nồng như lần trước.
Không rảnh bình phẩm nhiều, Tần Hà cất bát, cõng thi thể, nhặt trọng đao lên, bóng dáng hơi hơi vặn vẹo một chút đã hòa thành một thể với bóng đêm, chỉ còn lại một bóng mờ rất nhạt rất nhạt.
Nếu người thường mà trông thấy, rất dễ lầm tưởng là do hoa mắt.
Đây là Thuật dạ ẩn nhận được vài ngày trước.
Thuật dạ ẩn: Khi ngươi giấu mình vào trong đêm tối sẽ được che chở, ngươi trở thành một u linh, tựa như một tồn tại vô hình.
Tần Hà mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đi hết sức cẩn thận.
Trong lòng nghĩ thầm, sau này nếu không có chuyện gì không thể tùy tiện đi ra ngoài, đám mật thám Địch Lỗ này cũng quá đáng sợ.
Đến bừa một tên cũng mạnh như thế sao?
Vậy nếu là đến một đám, sợ là đỡ không được a.
Vẫn phải tiếp tục cẩu.
Dù ngươi mạnh đến đâu, luôn có ai đó mạnh hơn ngươi, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền.
Đi thẳng trở về lò hỏa táng, cũng không gặp tên mật thám Địch Lỗ nào khác, lò hỏa táng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Hà nhảy lên trên mái, mở nắp ống khói ra về đến phòng thiêu thi.
Tiếp đó đương nhiên là mở lò đốt xác.
Vừa có thể hủy thi diệt tích vừa lại được nhận thưởng, cớ sao mà không làm.
Lần đầu tiên thiêu mật thám Địch Lỗ, có khả năng có thể nhận được một phần thưởng không tệ.
Tẩy thi tinh thân, chuyển thi thể vào lò.
Tần Hà lấy ra vải tang, lại cất đi, cái tên kim tiền thử vĩ này quá đáng ghét.
Hôm nay phá lệ, không đeo tang.
Tần Hà chính là một người không có nguyên tắc như vậy, thật ra hắn với Từ Trường Thọ là cùng một loại người, mọi chuyện chỉ cần vui vẻ, chỉ là Từ Trường Thọ thích kết bạn, còn hắn thì thích an nhàn.
Nhóm lửa đốt than đá, mở lò đốt xác, lấy thêm đá lửa ra, cuồng mãnh thông gió.
Thanh tiến độ đốt xác BUFF đầy, nửa canh giờ đã đem thi thể An Ba Cốc to như cột điện đốt thành tro bụi.
Tính toán thời gian một chút, trước hừng đông đốt hết là không thành vấn đề, liền lại đem thanh trọng đao kia cũng ném vào lò thiêu thi.
Sau khi nung đỏ thì lấy ra, dùng chùy đập nát xương gõ gõ đập đập, dần dần đánh ra một cái xẻng sắt vô cùng xấu xí.
Xem một chút, Tần Hà cảm thấy hơi cay mắt.
Nghề nghiệp cả ngàn, có kỹ thuật chuyên môn, thứ này phải có người chuyên nghiệp trong nghề mới có thể làm được.
Đem phôi xẻng ném qua một bên, dự định sau khi trời sáng thì đi tiệm thợ rèn một chuyến.
“Đương!”
Một tiếng trống canh, canh năm, phía đông đã nổi lên ánh sáng bạc.
Thi thể An Ba Cốc cũng đã hoàn toàn cháy hết.
Màn sân khấu xám trắng rơi xuống, rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời An Ba Cốc.
Lập tức cảm thấy lòng tự tin của mình được phục hồi không ít.
Thì ra không phải là mật thám phổ thông, mà là Ba Đồ Lỗ có danh tiếng của Địch Lỗ.
Chẳng trách mạnh như vậy.
Nếu như mật thám Địch Lỗ đều mạnh như thế, đã sớm thống nhất thiên hạ rồi.
An Ba Cốc xuất thân từ một bộ lạc gia đình, tàn nhẫn đọ dũng, mười ba tuổi đã vang danh bên ngoài, sau được thủ lĩnh Địch chiêu thu, gia nhập đại quân Bát bộ, lập nhiều chiến công, lên chức Tá lĩnh Ba Nha Lạt.
Sau khi lên chức, hung tính của An Ba Cốc càng bành trướng, giết người vô nhân tính, động một chút đã giết cả nhà cả cửa, vào chiến dịch Liêu Đông còn đem một tòa thành nhỏ đã đầu hàng đồ diệt.
Mà hành động đồ thành cũng đã khiến hắn ta bị chỉ trích, thủ lĩnh Địch đã ra một tờ Vương lệnh điều hắn ta đến trung tâm Kinh đô của triều Đại Lê, thống lĩnh mật thám Kinh thành, điều tra tình báo cùng tạo ra hỗn loạn, danh hiệu “Hữu Mã”.
Sau khi tới kinh thành, hắn ta lại phạm phải mấy lần tội nghiệt đồ sát.
Từng tờ tội nghiệt, dù là Tần Hà loại người cá ướp muối như vậy nhìn thấy đều bị gợi lên nộ khí.
Cái thứ trời đánh, đáng.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Không tích thiện, không đủ để thành danh, không tích ác, không đủ để diệt thân, rốt cuộc thiện ác cuối cùng cũng báo.”
Phần thưởng: Thuật vọng khí.
Thuật vọng khí: Xem người thiện ác, xem người phúc họa, từ khí vận Vương Triều, cho đến kham dư phong thủy, vừa nhìn liền thấy hết.
Tần Hà mừng rỡ, hết sức hài lòng.
Xem người thiện ác, thì sẽ biết lòng người, xem người phúc họa, thì sẽ biết tương lai.
Thật sự là một kỹ năng tốt.
Quyết đoán học tập, tức thì, trong đôi mắt Tần Hà có một tia sáng mờ thoáng qua, nội kình lóe lên, lập tức bốn phía có thêm từng làn khí chưa từng thấy bao giờ.
Đồng thời, trong đầu cũng có thêm tri thức vọng khí.
Tập trung nhìn kỹ, hoắc nhi.
Quanh quẩn toàn bộ lò hỏa táng đều là tử khí và xúi quẩy màu xám trắng, tử khí xui xẻo quanh năm không tiêu tan, đã dưỡng thành một vài thứ có linh trí, đang hấp thu dương khí của tất cả thợ thiêu thi.
Dương khí của thợ thiêu thi càng ngày càng mất đi, chưa nói đến thi biến, chỉ là thi thể thông thường cũng biết bật dậy tấn công người.
Dù thợ thiêu thi có cường tráng thế nào, cũng sống không quá nửa năm.
Khó trách ở lò hỏa táng, nửa năm chính là đại nạn, đa phần thì hai tháng còn không chịu đựng nổi.
“Tê tê tê...”
Đúng lúc này, đám tử khí và xúi quẩy giữa không trung bỗng nhiên hóa thành một con rắn đen, há miệng nhanh như chớp tấn công về phía Tần Hà.
Đây là do linh trí cảm ứng được đã bị thấy rõ thật giả, giận mà tập kích người.
“Nghiệt chướng!”
Tần Hà hét lớn, giơ tay vồ một cái, năm mươi nội kình cùng pháp lực đạo hạnh đồng loạt đánh ra, một tay túm lấy rắn đen.
Ánh mắt rắn đen lạnh lùng, ánh đỏ lập tức nổi lên, ra sức giãy dụa.
Tần Hà hơi có chút giật mình, con rắn đen này cùng lắm chỉ là linh thể phân ra, sức lực lại mạnh đến kinh người.
Mấy bước đi đến bếp lò, đạo hạnh chấn động, giơ tay chém xuống.
“Ba” một tiếng, màu đen ánh đỏ ảm đạm, hóa thành tử khí cùng xúi quẩy tiêu tán.
Trong nháy mắt, cái cảm giác dương khí bị rút ra như có như không kia đã biến mất, cùng biến mất, còn có cảm giác bị quan sát.
Khó khăn lắm Tần Hà mới nâng lên một chút tự tin, lại bị phá hủy.
Ngàn tính vạn tính đều không thể tính được, lò hỏa táng này lại có thứ như vậy.
Mọi hành động của mình, đều bị thứ này quan sát, nó ở tất cả mọi nơi.
Quả nhiên vẫn chưa thể buông thả a.
Thế giới này có nhiều vô số kể thứ kỳ kỳ quái quái, cẩu mới là thượng sách.
Tần Hà ném hết toàn bộ đồ đạc mà An Ba Cốc mang theo, ngoại trừ bạc, vào lò thiêu thi, huyết tích tử đốt không được thì đập thành sắt vụn.
Hoàn toàn không để lại dấu vết.
Đặt xẻng xúc tro cốt ở góc tường.
Việc bận rộn đã xong.
“Đương!”
“Đến giờ, mở cửa!”
Một tiếng chiêng vang, cửa phòng thiêu thi theo thứ tự mở ra, tuyên bố kết thúc một ngày làm việc.
Giao tro cốt nhận mười lăm văn tiền, lò hỏa táng gió êm sóng lặng.
Không có ai biết, thống lĩnh “Hữu mã” của mật thám Địch Lỗ ẩn nấp ở Kinh thành không chỉ bỏ mệnh ở chuồng bò, còn bị đốt xác không để lại chút dấu vết, hoàn toàn trở thành quá khứ.
...
Sáng sớm, Kinh thành đã trải qua một đêm sợ hãi, trong nắng sớm nơm nớp lo sợ mở mắt ra.
Quan sát từ trên cao, thi thể khắp nơi, cảnh hoang tàn khắp chốn.
Mùi máu tanh cùng với mùi khét hòa vào trong hơi lạnh của làn gió thu, tùy ý chui vào trong mũi từng người.
Mà gợn sóng do một đêm này tạo ra, chỉ mới vừa bắt đầu khuếch tán.