Mục lục
Bắt Đầu Từ Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xích sắt lớn màu đen, khắp quan tài khắc đầy chữ, đều thể hiện ra, chủ nhân quan tài không dễ chọc.

Nhưng không dễ chọc thì như thế nào?

Biết rõ núi có hổ, vẫn hướng về núi hổ mà đi.

“Tiểu tiên nữ, ca ca đến sủng hạnh ngươi.”

Tần Hà cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay, vung đại đao lên lập tức chém vào trên xích sắt.

Đừng hỏi đại đao lấy ở đâu ra, đây là thiêu thi đường, bật xác đó là phải chiến đấu, mười tám loại binh khí đều có đủ.

“Bụp phanh.”

Tiếng vỡ nghẹt vang lên, xích sắt theo tiếng đứt thành đoạn, rầm rầm rơi xuống.

Tần Hà buông đại đao, lại cầm lên xà beng.

Dễ dàng nhanh chóng, nắp quan tài đã bị nạy lật ra.

Một đám khói trắng từ trong quan tài bay lên.

Trong mây mù mờ ảo, từ trong quan tài có một bàn tay trắng nõn như tuyết vươn ra, chầm chậm khoác lên vách quan tài.

Ngón tay kia, tinh tế, thon dài, ở dưới ánh đèn nhiếp phách chiếu rọi trông như ngọc bích trong suốt.

Ngay sau đó, một thân thể mềm mại uyển chuyển từ từ ngồi dậy, tóc xanh như thác đổ, eo đẹp vai thơm.

Nhất là khuôn mặt kia, lông mày dài mảnh, mũi túi mật treo, một đôi mắt đẹp câu người đoạt phách, khoé môi hơi hơi giương lên, quyến rũ không thể tả hết.

(Mũi túi mật treo: Mũi có hình dáng như túi mật được treo lên, sống mũi thẳng và gọn gàng, cân đối.)

Tần Hà nhếch miệng, ngơ cả người ra.

Thật sự là có... tiên nữ a?

“Khanh khách.”

Nữ tử cười khẽ, tiếng như hoàng oanh, chầm chậm bước ra từ trong quan tài gỗ, bước từng bước tiến về phía Tần Hà.

Voan mỏng che thân, như ẩn như hiện.

Ánh mắt Tần Hà lập tức đờ ra, trên mặt lộ ra vẻ si mê.

Quá đẹp.

“Tiểu ca ca, ngươi vừa mới nói muốn sủng hạnh ta, vậy ngươi ...... còn đang chờ gì vậy?”

Nữ tử đi đến trước mặt Tần Hà, môi đỏ khẽ mím lại, ngón tay như ngọc đặt nhẹ lên trên ngực Tần Hà đang không ngừng di chuyển, càng lướt càng xuống dưới, càng lướt càng xuống dưới.

Thân thể mềm mại đã dựa hẳn lên người Tần Hà, hơi uốn éo.

Da thịt trắng mịn như trứng gà mới bóc gần ngay trong gang tấc, hương thơm xông người.

Tần Hà chỉ cảm thấy bụng dưới dấy lên một ngọn lửa nóng, giống như đang muốn cắn nuốt lấy chính mình, hơi thở không thể dằn nổi mà trở nên hổn hển.

Dục vọng mạnh mẽ khiến cho hai mắt hắn đỏ thẫm.

“A!”

“Bành!”

Tần Hà gầm lên một tiếng.

Trong chớp mắt, xà beng sắc bén đã hung hăng đâm vào thân thể mềm mại của nữ tử.

Bầu không khí kiểu diễm ngay tức khắc vỡ tan.

Nữ tử chầm chậm cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt đẹp đều là sự không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi, vậy mà?”

Dần dần, sự không thể tưởng tượng nổi hoá thành sự lạnh lẽo, con mắt tức giận trừng lên, biến thành màu đỏ tươi.

Từng mảnh da thịt trắng nõn rụng xuống, biến thành xanh xao khô quắt, tóc xanh hoá thành lông trắng, nhất là gương mặt kia, đã biến thành một khuôn mặt thối rữa kinh khủng, còn có giòi bọ đang ngọ nguậy.

Rõ ràng là một bộ hung thi cực kỳ kinh khủng.

“Rống!”

Hung thi gầm thét, tay đột ngột dài ra hóa thành thi trảo, hung hăng vồ về phía Tần Hà.

“Sưu!”

Từ trước đến nay Tần Hà đều là tiên hạ thủ vi cường, trong chớp mắt nó bắt đầu hành động, trăm cây đinh trấn thi đã đã hoá thành mưa đinh hung hăng lao về phía hung thi.

Nhìn lại khuôn mặt của hắn, nào còn có nửa phần si mê.

Đây là một bộ mị thi, cơ duyên trùng hợp đã thức tỉnh mị thuật, thuộc về một loại cương thi biến dị, so với hung thi phổ thông thì càng nguy hiểm và quỷ dị hơn.

Ngay trong gang tấc, tám mươi năm nội kình cùng sáu mươi năm đạo hạnh đều bộc phát, đinh trấn thi không gì không phá được, hung hăng ghim sâu vào mị thi.

Toàn thân mị thi cứng đờ, lảo đảo mấy lần nhưng vẫn chưa ngã xuống.

Tần Hà thấy vậy, nha, sức chịu đựng khá a, không hổ là hàng áp trục.

Được rồi, dù sao cũng chỉ còn có một mình ngươi, sẽ cho ngươi nếm thử một chút cái gì gọi là tập hợp ngàn vạn “cưng chiều” lên một người.

Tay vừa lật, còn lại hơn một trăm cây đinh trấn thi không để lại một cái nào, toàn bộ thưởng đi qua.

Ngay tức khắc, mị thi bị găm thành con nhím, ngửa mặt ngã ra.

Tần Hà thấy thế, thở phào một hơi.

Suýt chút nữa đã trúng chiêu.

Mị thi này không phải mê hoặc tâm trí, mà là phản ứng bản năng của thân thể.

Trong lòng rõ ràng biết rõ, cái thứ đồ chơi này tuyệt đối không phải là mỹ nữ, mà là do thi thể biến ảo ra, nhưng phản ứng thân thể lại không có cách nào đè nén được, ham muốn sôi trào mãnh liệt trực tiếp muốn che phủ hết lý trí.

May mắn là đế của Tần Hà đủ dày, đổi lại là một tên quan thiêu thi bình thường, cái mạng này cùng một thân dương khí chắc chắn sẽ phải giao đi ra.

Mặc dù mị thi đã ngã xuống, nhưng vẫn không từ bỏ việc chống cự, vẫn còn đang run rẩy giãy dụa, trong đôi mắt đỏ tươi đều là điên cuồng, thi khí toàn thân vẫn bất chấp toả ra, mắt thường có thể nhìn thấy, đinh trấn thi đâm trên thi thể nó đang bị tan rã.

Tần Hà có chút giật mình, hai trăm cây đinh trấn thi a, còn có đèn nhiếp phách ở đó.

Vậy mà mị thi này vẫn có thể làm loạn, thật không rõ là lai lịch như thế nào, đẳng cấp còn cao hơn so với mình dự đoán.

Hơn nữa, với tình hình này, việc nó tránh thoát được chỉ là vấn đề thời gian.

“Ta đã lấy hết tất cả để ban thưởng cho ngươi, thế mà ngươi vẫn không ngoan.”

Tần Hà quan sát nó từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy thất vọng mà lắc đầu.

“Ngươi phải chết, phải chết, kiệt kiệt kiệt....”

Đinh trấn thi trong miệng mị thi bị tan rã trước tiên nhất, miệng nói tiếng người, vậy mà.... là giọng của đàn ông.

“Nam?”

Trong nháy mắt, Tần Hà cảm thấy buồn nôn giống như bị ăn phải ruồi bọ.

Không ngờ rằng mình lại bị một bộ nam thi quyến rũ?

Nếu là nữ thi, nát cũng được.

Nam thi?

Dù là nóng hổi cũng khiến người ta chán ghét a.

Lại cúi đầu quan sát, cmn thật đúng là nam thi, còn có cả yết hầu.

“Ngươi cái chết biến thái!!”

Tần Hà nổi da gà đầy mình, từ trong túi lấy ra đao khắc, lại cầm đại khảm đao ở bên cạnh lên, rồi bắt đầu khắc chữ từ trên xuống.

Đao khắc là hình cụ của Hình Nô, lúc Tần Hà chôn đã giữ lại một cái, vô cùng sắc bén.

Chữ khắc là “Tường Thuỵ Phù Lục”.

Không sai, chính là chữ khắc trên đinh trấn thi.

Tần Hà muốn làm đinh trấn thi tại chỗ, không đúng, đao trấn thi!

Vô ảnh thủ!

Khi ngài hết sức chuyên chú, tốc độ tay của ngài có thể nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Bá bá bá...

Tốc độ tay của Tần Hà rất nhanh, thời gian mười mấy hơi thở ngắn ngủi, đã khắc xong hơn 300 chữ “Tường Thuỵ phù lục” lên trên đại đao.

Sau đó, Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mị thi, một đao đâm thẳng vào miệng nó.

Cây đinh nhỏ ngươi có thể làm tan rã, cái đại khảm đao này ngươi thử làm tan nó một chút xem?

“Ôi ôi ôi.”

Kết quả, mị thi vẫn không chịu khuất phục như cũ, ngược lại càng giãy dụa mạnh hơn.

Một luồng thi khí hôi thối nồng nặc hơn phun về phía Tần Hà.

Đương nhiên thứ này không thể làm thương tổn Tần Hà chút nào, nhưng lại bị hun khó chịu.

“Bà nội ngươi có gan đấy, hôm nay ông nội ngươi không đem ngươi sủng hạnh ngoan ngoãn nghe lời, lần này ta xuyên qua là đến không!”

“Tiếp chiêu a, Pikachu!”

“Đại uy thiên long!”

“Đại La pháp chú!”

“Ba la ba la mật!”

Tần Hà cầm lên mười tám loại binh khí trên bàn, bá bá bá điêu khắc, lại bá bá bá kêu.

Đao! Thương! Kiếm! Kích! Búa! Việt! Câu! Xiên!

Roi! Giản! Chùy! Trảo! Đảng! Côn! Giáo! Xích chuỷ! Quải!

Sau một nén nhang, Tần Hà đem một cây Lang nha bổng hung hăng đâm vào hoa cúc hắn ta.

Cái mị thi này, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK