Sảnh đường vốn đang ầm ĩ kêu gào bỗng chốc đã trở nên yên lặng. Ra trảo đương nhiên là Tiểu Điêu, vật nhỏ liếm liếm móng vuốt rồi quay trở lại bàn dài, để lại Vương Thiết Trụ cùng con bê với vẻ mặt ngơ ngác. Hai thú liếc nhìn nhau một cái, đều không biết nói gì. Tần Hà ngồi trên chủ vị dạy dỗ một câu: “Hai ngươi phí lời quá.” Vương Thiết Trụ không dám lên tiếng, gãi gãi đầu một chút rồi chạy đến trước Nghiệt kính đài xem thử. Bảo vật hiếm thấy này khiến nó cảm thấy
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.