-Tôi là giáo viên. Lâm Tịch đáp. -.................. -wow. Xung quanh truyền đến những tiếng nói đùa bỡn, nam sinh kia chạy trốn với khuôn mặt xám xịt. Lâm Tịch cúi xuống ăn cơm, hai má cũng nóng ran lên. -Chị. Hứa Mạt vừa cười vừa gọi. Lâm Tịch ngẩng đầu lườm hắn một cái, trong đôi mắt long lanh hiện lên chút khó xử, trên mặt hơn đỏ, lại khiến cho Hứa Mạt sửng sốt một chút rồi thầm nghĩ cũng khó trách những cậu học sinh kia lại náo loạn lên. -Ăn cơm đi. Lâm Tịch nói. -Vâng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.