Y Lâm Na và nhóm trình diễn cũng đứng dậy cúi chào mọi người.
-Tôi đã được thưởng thức rất nhiều bản nhạc, nhưng đây vẫn là một trong những giai điệu hay nhất mà tôi từng nghe. Tôi vô cùng biết ơn tiểu thư Tô Tây và các bạn của cô đã sáng tác ra tuyệt phẩm này.
Y Lâm Na nhìn về phía đám người Tô Tây đang trình diễn cùng cô, nói.
Tiếng vỗ tay của Hứa Mạt và Lăng Dung đột ngột dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất, không ai để ý tới phản ứng của hai người bọn họ, vẫn như cũ vỗ tay nhiệt liệt, khen lấy khen để bản nhạc này.
Tô Tây và bạn của cô ta đã tạo ra bản nhạc này sao?
Tinh Vân cũng hơi sửng sốt, cô nhìn Lăng Dung ở bên cạnh, có chút mờ mịt, hiển nhiên cô cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Lăng Dung nhìn Hứa Mạt, Tô Tây nói dối rõ rành rành, chiếm bản nhạc này làm của riêng, nhưng mà, bản nhạc này thực sự là bản gốc sao?
Hứa Mạt nói hắn đã nghe qua ở đâu đấy, nhưng qua lời của Y Lâm Na và việc Tô Tây chiếm hữu bản nhạc, cô cũng đoán được khả năng cao Thung lũng gió là bản gốc.
-Lăng Dung, tôi không biết.
Tinh Vân thấp giọng nói.
-Đây cũng không phải là công lao của một mình tôi, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã cùng nhau soạn nhạc, và bạn tốt của tôi, tiểu thư Tinh Vân đã truyền cảm hứng.
Tô Tây quay sang nhìn Tinh Vân, mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
-Hơn nữa, tiểu thư Y Lâm Na còn phụ trách phần trình bày cuối cùng. Cô ấy cũng là người sáng tác Thung lũng gió.
Đây là, hoàn toàn phớt lờ Lăng Dung.
Với lại, Tô Tây đã coi bản nhạc này như một ân tình, biến Y Lâm Na cũng trở thành một trong những tác giả.
Cô rất cần 'tình bạn' với Y Lâm Na, trước khi đến đây cha mẹ đã dặn dò cô, cơ hội lần này đáng giá ngàn vàng, nhất định phải duy trì mối quan hệ với Y Lâm Na.
Trong lúc nhất thời, Tinh Vân có chút luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
Lăng Dung nhìn Hứa Mạt, có chút tủi thân, nhưng hơn hết lại là tức giận. Nếu như nói bản nhạc này là bản gốc, như vậy tác giả đầu tiên phải kể đến là Hứa Mạt mới đúng, Tô Tây dựa vào cái gì nói chiếm là chiếm chứ?
-Tiểu thư Y Lâm Na, tôi nói vài câu được chứ?
Lăng Dung đứng dậy hỏi Y Lâm Na.
Y Lâm Na nhìn sang bên này, mỉm cười gật đầu:
-Đương nhiên rồi.
-Tiểu thư Tô Tây không phải là người sáng tác bản nhạc này.
Lăng Dung nhìn về phía Tô Tây nói:
-Y Lâm Na cẩn thận nếu không tin lời của tôi, có thể hỏi Tinh Vân.
Trong nhà thờ truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, đây là đang tranh cãi về tác giả của bản nhạc sao?
-Cô có phải là tiểu thư Lăng Dung?
Tô Tây biết rõ còn cố hỏi, trên mặt nở nụ cười thân thiện, mở miệng nói:
-Tôi nghe Tinh Vân nói, cô cũng là tác giả của Thung lũng gió. Hai người các cô đã cùng nhau truyền cảm hứng cho Thung lũng gió, vô cùng biết ơn cô, tiểu thư Lăng Dung.
Nói xong, Tô Tây hơi cúi người chào Lăng Dung khiến cô sững sờ, bối rối không biết phải làm sao.
Tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh vang lên hoà cùng với lời ca ngợi, mục sư cũng khẽ cười nói:
-Thượng đế nhất định sẽ khen ngợi sự thông minh, lương thiện và tấm lòng của tiểu thư Tô Tây, cũng như tiểu thư Tinh Vân và tiểu thư Lăng Dung vì sự truyền cảm hứng của họ.
-Không phải như vậy…
Lăng Dung lắc đầu nói:
-Không phải của cô ấy.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Dung, Tô Tây lại nói:
-Ý của tiểu thư Lăng Dung là, cô chính là tác giả của bản gốc Thung lũng gió sao?
-Không phải…
Lăng Dung lắc đầu.
-Cha của tôi đang công tác tại nghị viện thành bang, mẹ tôi là một ca sĩ. Tôi lớn lên trong những giai điệu, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng bài nhạc như Thung lũng gió còn lâu mới có thể tạo ra được. Cảm ơn mọi người ở đây, chắc hẳn tiểu thư Lăng Dung phải sinh ra trong một gia đình âm nhạc xuất sắc, và vì tiểu thư không nói mình là tác giả bản gốc, vậy ai là người đã sáng tác ra bản nhạc này?
Tất nhiên Tô Tây đã biết hoàn cảnh gia đình của Lăng Dung.
Lăng Dung nhất thời không nói gì, con gái của ông chủ một tiệm bách hóa có thể sáng tác ra Thung lũng gió sao?
Hoặc hoạ chăng, tầng lớp công nhân dưới đáy xã hội như Hứa Mạt sáng tác ra Thung lũng gió, liệu có ai tin không?
Khi thấy Lăng Dung cúi đầu, đám người đều dời ánh mắt đi, tiếng xì xào bàn tán không ngừng, như thể đang buộc tội Lăng Dung.
-Ghen ghét, đố kị là bản tính của con người, chỉ cần thành tâm hối lỗi, thượng đế nhất định sẽ tha thứ.
Mục sư chân thành cầu nguyện.
Lúc này, ấn tượng tốt đẹp của Hứa Mạt với nhà thờ này đã bay sạch, hắn ngẩng đầu liếc nhìn mục sư, hỏi:
-Thế Thượng đế đã nói cho ông biết chân tướng sự việc sao?
Mục sư sững sốt, nhìn Hứa Mạt.
-Hy vọng Thượng đế có thể dạy cho ông phân biệt rõ trắng đen.
Hứa Mạt nhìn Lăng Dung đang cúi đầu bên cạnh, Lăng Dung lương thiện hiển nhiên không phải đối thủ của Tô Tây, hắn đưa mắt nhìn Tinh Vân ở bên kia, nói:
-Tiểu thư Tinh Vân không tính nói gì à?
-Tôi…
Tinh Vân nhất thời cứng họng, lúng ta lúng túng. Cô và Tô Tây quen biết nhau thông qua trưởng bối, cha cô từng đưa cô sang chào hỏi nhà Tô Tây.
Hứa Mạt dời ánh mắt, nhìn Tô Tây nói:
-Nếu việc sáng tác nhạc có liên quan đến gia cảnh, thì làm sao đến lượt cô soạn ra được nhạc hay?
-Anh là?
Tô Tây hỏi Hứa Mạt.
-Tôi là người giúp việc trong gia đình tiểu thư Lăng Dung.
Hứa Mạt đáp lại, trong ánh mắt Tô Tây lộ ra vẻ khinh thường châm chọc, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài, mà lại hỏi:
-Anh muốn nói cái gì?
Hứa Mạt châm chọc liếc nhìn Tô Tây, sau đó nói với Y Lâm Na:
-Tiểu thư Y Lâm Na, mặc dù tiểu thư Lăng Dung không giỏi ăn nói, nhưng lại là một người đam mê âm nhạc thuần túy. Nếu như cô nguyện ý, tôi tin rằng tiểu thư nhà chúng tôi có thể truyền chút 'cảm hứng' cho tiểu thư Tô Tây ngay tại nơi này.