Hắn không tin Lâm gia và Minh thị dám đến học viện cướp người. -Giao cho cậu? Lâm Tịch cảm thấy là lạ, thiên phú của Hứa Mạt còn chưa khai phá hết, cậu giải quyết thế nào được? Nhưng trong lòng Lâm Tịch lại như có dòng nước ấm chảy qua. Bị người thân vứt bỏ, cũng chỉ có nhóm người Hứa Mạt bằng lòng giúp đỡ cô thôi. -Ừm. Hứa Mạt gật đầu, nói: -Đi trước đã. Lâm Tịch gật đầu, thôi kệ đi. Hai người cùng đi ra ngoài. -Lâm Tịch. -Chị. Phía trước, Lâm Viễn và...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.