Ngày này tính ra vẫn còn đang quay phim, nhưng những học sinh trở về trường khá là nhiều, còn có những học sinh mới nhập học nữa, cho dù đã ngăn cách hai bức tường nhưng vẫn còn rất nhiều tạp âm không thể tiêu biến được, việc quay phim hoàn toàn không thể tiếp tục tiến hành.
Trịnh Đông suy nghĩ kế hoạch ban đầu là quay tình tiết phim trong một tuần nhưng ở bốn ngày trước đã giải quyết xong, cũng không gấp lắm, anh hào phóng thông báo, tất cả diễn viên được nghỉ phép một ngày.
Phần lớn diễn viên đều là được tìm kiếm trong trường, rất nhiều bạn học chung cũng đã trở về trường, khi có thông báo được nghỉ phép, mọi người ai ai cũng sôi nổi hẳn lên, vẫy vẫy tay rồi chạy mất hút.
Trong ký túc xá của Tô Tố, Tô Tố thu dọn được những vật dụng xách tay cũng dự tính về đó một chuyến.
“Tiểu, à không, chị Hân ơi, em muốn về nhà một chuyến, còn chị?”
Trương Hân nhận được tin nhắn của Lãnh Mạc nói ở nhà đợi cô, cô đeo túi xách lên vai rồi đeo kính đen, “Chị cũng phải về một chuyến, đi cùng không?”
“Vâng ạ.”
Tô Tố nhờ kí ức về trường học của thân thể này, kiếm được một con đường tương đối yên vắng, cùng Trương Hân đi về hướng bên ngoài trường học.
Trương Hân nhìn sâu thẵm vào Tô Tố.
Trong bốn ngày cùng sinh sống chung, cô càng cảm giác thấy Tô Tố rất quen thuộc.
Cô ấy... cô ấy hình như biết hết những điều cô kiêng kị, cô có chứng mất ngủ nhẹ, còn có chút thần kinh suy nhược, trước đó chưa vào đoàn quay mỗi ngày đều có tiểu trợ lý rót cho cô ly sữa bò, lần này cô chỉ là đóng vai nhỏ góp vui, không thể nào cứ đem theo một đám trợ lý, cho nên đã một mình đến đây. Bản thân cô có chút lười, buối tối thà không uống sữa bò chứ không bao giờ thức dậy đi rót uống.
Nhưng từ khi bắt đầu ngày đầu tiên cô vào đây ở, Tô Tố mỗi bữa tối đều rót sẵn một ly sữa bò để trên đầu giường của cô.
Cô có thần kinh suy nhược buổi tối khuya không thể nghe được tiếng động, cô ấy cho dù không ngủ được cũng đều cuốn mình trong tấm mền trên giường không động đậy để không làm phiền cô nghỉ ngơi.
Còn nữa cô hơi đãng trí, đồ đạc vừa mới đặt xuống là quên mất tiêu để đâu liền, lúc này Tô Tố sẽ âm thầm để lại đồ đạc kế bên tay cô.
Cô ấy hình như vô cùng hiểu rõ cô.
Hiểu đến chỉ bằng một động tác và một ánh mắt thôi là đã biết cô muốn làm gì.
Cảm giác này thật lạ lùng, cô chỉ trên người Tô Tố cảm giác qua thôi.
Nhưng... rõ ràng là hai con người...
Trương Hân vừa đi lên phía trước, vừa nhìn sâu thẳm vào Tô Tố, “Tô Tố, em chắc không phải là fans điện ảnh của tôi chứ?”
“Không phải, tại sao lại hỏi thế?”
Tác phẩm của Trương Hân mỗi một tác phẩm điện ảnh từ xuất đạo đến bây giờ, cô ấy cũng chưa từng xem qua, tại vì là người quen thuộc, lúc cô nhìn thấy cô ấy đóng phim truyền hình cứ cảm thấy có cảm giác gì đó kì lạ, đồng thời, Trương Hân cũng chưa từng xem qua bất kì bộ phim truyền hình nào do cô ấy đóng, cho nên cô ấy cũng không được xem là fans điện ảnh của cô.”
“Không phải...” Chuyện đó càng lạ hơn, cô cười nhìn Tô Tố, “Vậy bình thường em thích coi kênh truyền hình nào để giết thời gian?”
“Em bình thường rất ít coi tivi, lúc có thời gian rảnh rỗi thì lấy kịch bản ra xem hay tiểu thuyết ra xem, lúc chán thì cũng có xem Chương trình văn nghệ tổng hợp, phim truyền hình thì tương đối ít...”
Với Tô Tố rất giống, Tô Tố ngày xưa cũng như vậy.
“Chị cũng rất thích xem tiểu thuyết, em thích xem truyện tiểu thuyết của tác giả nào, nói chị biết được không?”
Cô ấy thích xem tiểu thuyết?
Tô Tố kì lạ nhìn vào Trương Hân, cô nhớ là rõ ràng Trương Hân không bao giờ xem những thứ này, cô ấy rất bận rộn, có thời gian thà ngủ thêm chút ít, dùng cách của cô ấy nói, tiểu thuyết đều là thứ tưởng tượng không có thật, những nhân vật trữ tình bên trong đều là giả cả, có gì đâu mà xem.
Cái này là đang dò thám cô, không lẽ cô ấy để lộ ra sơ hở gì rồi.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Tô Tố bình tĩnh lại, cười hô hô nói, “Em thích nhất là thể loại tiểu thuyết có tính chuyên nghiệp tương đối lành mạnh, và còn một số thể loại như là hạt giống tâm hồn.
“Oh.”
Trương Hân thất vọng thở dài, Tô Tố ngày xưa thích nhất là xem thể loại truyện tiểu thuyết ngôn tình.
Hai người đi đến cổng sau của trường học rồi chia tay nhau.
Tô Tố đưa mắt tiễn Trương Hân lên chiếc xe hơi sang trọng cao cấp, thở dài nhẹ một tiếng.
Ngày 1 tháng 9.
Tô Tố nhìn vào thời gian trên di động, hôm nay là ngày nhập học của Cảnh Thụy và Tiểu Thất, lúc này hai đứa chắc là đang ở trường học.
Tiêu Lăng chắc là đang ở công ty.
Bốn ngày này cô và Tiêu Lăng hình như trở lại trạng thái ban đầu của những cặp tình nhân bình thường mới yêu vậy, Tiêu Lăng mỗi ngày đều gọi điện thoại thăm hỏi cô, có lúc cô không bận thì cả hai có thể nấu cháo điện thoại đến nửa tiếng đồng hồ.
“Cũng không có bận gì, sang công ty anh ấy thăm hỏi cũng tốt.”
Tô Tố quyết định xong liền ngồi xe bus đi đến công ty của Tiêu Lăng, lúc xuống xe tâm trạng cô mừng rỡ ngân nga câu hát.
Vừa nãy trên xe bus không ngờ cô đã bị vài fans hâm mộ nhận ra được, các fans còn rất nhiệt tình xin cô cho chữ kí.
Cuộc sống bình thường của hai tháng này làm cô xém tí quên cô đã từng là diễn viên hạng B.
Umh hm, chị cũng là người có fans rồi.
Tô Tố đã không phải là lần đầu tiên đến tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ, cô tiếp tân cũng quen biết cô, biết được cô là người phụ nữ của tổng tài, cho nên không dám cản đường.
Tô Tố đi một mạch suôn sẻ lên tới tầng 26.
Tầng 26 là nơi làm việc của Tiêu Lăng, bên ngoài phòng làm việc của anh là phòng thư kí, phòng thư kí tổng cộng có đến sáu thư kí, nam cũng có nữ cũng có, những thư kí này đều là do thư kí Trương quản lý.
Tô Tố từ trong thang máy bước ra, lúc vừa đi vòng qua phòng thư kí thì thư kí Trương đã thấy cô tới.
“Cô Tô?” Thư kí Trương nhanh chân bước đến, “Cô Tô có phải đến tìm tổng tài không? Tổng tài đang trong phòng làm việc, cô đi thẳng vào trong là được.”
Thư kí Trương vừa nhìn thấy Tô Tố tức thời sáng cả mắt lên, như là đang gặp được cứu tinh vậy.
Tô Tố hoang mang nhìn vào cô ấy, “Vào thẳng à?”
“Đúng đúng đúng, cô cứ vào thẳng, tổng tài đã dặn dò, chỉ cần cô tới, bất kể lúc nào cũng không cần cản đường.”
Tô Tố mặt đỏ lên.
Tiêu Lăng còn dặn dò qua như thế này nữa.
Cô cắn môi, nhẹ chân bước nhanh đến phòng làm việc, Tô Tố muốn cho Tiêu Lăng một sự bất ngờ, cho nên căn bản không gõ cửa, cầm tay nắm cửa phòng mở ra, nhanh chân nhảy vào trong, “Táng táng táng tang, em đến rồi!”
Vừa bước vào phòng cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, nhìn vào tình hình bên trong, Tô Tố vẻ cười cứng đờ, hận không thấu muốn tát bản thân một cái.
Trong phòng làm việc, Tiêu Lăng ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc, sắc mặt tối đen, vài vị chủ quản trung niên mặc áo vest mang giày da mặt xám đi và đứng ở giữa phòng làm việc, dưới xung quanh chân của họ còn vương vãi những mảnh giấy tài liệu.
Đây... đây là đang dạy dỗ cấp dưới!
Do cách xuất hiện của cô quá đặc biệt, tất cả những người trong phòng đều hướng mắt nhìn sang cô.
Tô Tố nghĩ đến bộ dạng vừa nãy lúc bước vào phòng, tức thời đỏ cả mặt lên đau khổ.
A... cô che mặt lại!
Mất hình tượng quá!
Tô Tố hoang mang vô cùng, bước chân âm thầm nhúc nhích hướng về phía cửa ra, thư kí Trương chắc rằng đã biết trong phòng làm việc có rất nhiều người, tại sao còn để cô xông vào thế. Cô rất nhanh lui về hướng cửa ra, cười miễn cưỡng với mọi người, “À cái đó, tôi hình như vào không đúng lúc lắm, mọi người cứ tiếp tục tiếp tục.”
Vừa nói xong cô đã chạy ra ngoài.
“Đứng lại!”
Bước chân Tô Tố khựng lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Tiêu Lăng, bộ người này không thấy cô xuất hiện rất ngượng ngùng sao, hận không thấu muốn chui mình xuống đất!
Sắc mặt của Tiêu Lăng ôn hòa lại chút, từ trên ghế văn phòng đứng dậy, anh lướt mắt nhìn sang mọi người, lạnh lùng nói, “Còn ngây người ở đó làm gì, ra ngoài hết, trước sáng ngày mai tôi phải xem được một phương án hoàn toàn mới.”
Họ như được nhận ân xá, khẩn trương nhặt lại những tài liệu dưới đất chạy ra ngoài lướt sang người Tô Tố như bị ma đuổi.
Lúc đi ra họ còn trao cô một ánh mắt cảm kích.
Đợi người đi hết rồi, Tô Tố vẫn còn đứng trước cửa, vào thì không phải, ra thì cũng không xong.
Tiêu Lăng vẫy tay với cô, “Qua đây!”