Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái bình dân?

Lục Sâm thiếu chút phì cười!

Với cách ăn nói, lễ nghĩa và sự giáo dục của Tiểu Thất, có điểm nào giống với cô gái bình dân không!

“Là mày sai lầm đem ngọc trai ví như hòn sỏi thôi!”

“Không thể nào! Hai năm cô ta học đại học, mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông cô ta đều phải đi làm thêm mà, con gái của chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ sao lại phải đi làm thêm cơ chứ...”

Lục Sâm mặt vô cảm nhìn Lý Dương, dưới ánh mắt bình thản của Lục Sâm,hắn dần dần nói không ra tiếng.

Hắn vẫn không tin vào chuyện này.

Lí nhí trong mồm, “Cô ta rõ ràng là sống khá nghèo khó mà, bình thường đi ra ngoài bắt chiếc taxi cũng xót tiền, sao có thể là đại tiểu thư của Quốc Tế Hoàn Vũ chứ... không thể vậy được! Còn quần áo của cô ta cũng rất bình thường, lại không kén ăn, trước đây cháu có mua cho cô ta một phần mì xào trước cổng trường, cô ta thậm chí có thể vui vẻ ăn hết mà...”

Một cô gái như vậy!

Làm sao có thể là một đại tiểu thư lắm tiền nhiều của thế chứ!

Hắn không tin!

Có đánh chết, hắn cũng không tin!

Nhất định là Lục Sâm vì muốn đuổi hắn ra khỏi Lục gia nên mới thêu dệt nên câu chuyện này để lừa dối mọi người!

Chắc chắn là như vậy!

Nhưng mặt lão gia lại biến sắc, ông nhìn sang Lục Sâm, “Chuyện này là thế nào?”

“Chuyện này con cũng mới biết hôm nay!”

Lục Sâm kể lại chuyện ngày hôm nay dẫn Tiểu Thất đi siêu thị rồi gặp Cảnh Thụy kể lại cho lão gia, sau đó anh còn nói thêm, “Tiêu Cảnh Thụy thì chắc bố cũng phải biết chứ, trong giới thương gia có ai không biết anh ta là con trai của Tiêu Lăng, tuổi còn nhỏ mà đã rất có tài năng rồi, anh ta là anh trai ruột của Tiểu Thất! Sau khi anh ta biết được việc bàn tay của Tiểu Thất bị thương thì vô cùng phẫn nộ, bây giờ đã đưa Tiểu Thất về nhà rồi, giờ này... chắc cả nhà họ đã biết rồi.”

Lão gia nghe xong như lửa đốt trong lòng!

Dáng vẻ của Lục Sâm không giống đang nói dối!

Vậy chuyện này chắc chắn là sự thật rồi.

Trời ơi, đắc tội ai không được lại tìm đúng người không nên đắc tội!

Lão gia nghiến răng nhìn sang Lý Dương.

Nó mới về Lục gia chưa bao lâu, đã gây ra nhiều phong ba bão táp đến vậy!

Đúng là hãm tài!

Lẽ nào ông lại giương mắt nhìn cả cơ nghiệp của Lục gia bị hủy hoại trong tay nó sao?

Chết tiệt!

Ông tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

“Lý Dương, cháu tự rời đi đi!”

Cái gì!

Lý Dương kinh ngạc nhìn lão gia, “Ông, ông đuổi cháu đi thật sao?”

Không thì còn sao nữa?

Để cả nhà Lục gia phải chết cùng nó sao!

Lần này lão gia làm thật, ông quắc mắt, lạnh lùng nói, “Ban đầu để cháu vào Lục gia này là một sự sai lầm, bây giờ cháu tự gây nên chuyện này, chúng ta cũng không giúp được cháu, nhưng nói gì cháu cũng là cháu trai ta, ta cũng không làm cháu khó dễ đâu, ta sẽ cho cháu một khoản tiền nhỏ sau đó cháu cứ đi đâu cháu thích, nói tóm lại, Lục gia cháu tuyệt đối không thể ở lại được nữa.”

“Ông! Cháu đã nói rồi, Tiêu Tiểu Thất tuyệt đối không thể là con gái của Tiêu Lăng, chắc chắn là chú đang lừa ông thôi!”

“Đủ rồi!” lão gia quát lên một tiếng, “Ta có sự phán đoán của ta, không cần cháu phải nhắc lại. Vĩnh Cường, Trương Mỹ, các con có ý kiến gì với quyết định của ta không?”

Trương Mỹ đương nhiên không ý kiến gì!

Cô ta giơ hai tay hai chân tán thành, “Bố, con đồng ý với bố!’

Lý Dương bây giờ như cây đinh trong mắt như cái gai trong thịt cô ta, không buồn nhìn Lý Dương, quan trọng hơn nữa... sự tồn tại của Lý Dương sẽ là mối nguy hại cho việc kế thừa tài sản của Song Song, nếu có thể chớp cơ hội này đuổi được Lý Dương ra khỏi nhà, cô ta vui còn không kịp!

“Vĩnh Cường, con thì sao?”

“Bố, con, con...”Vĩnh Cường cúi thấp đầu.

Lý Dương phút chốc hoảng loạn, “Bố, không phải bố nói con là con trai duy nhất của bố sao, không phải bố sẽ chăm sóc cho con sao, không lẽ bố định chăm sóc cho con như vậy sao?”

Lục Vĩnh Cường càng rụt cổ lại.

Hắn cúi đầu không nói tiếng nào.

Hắn cũng đâu có ngốc!

Lúc này mà để Lý Dương ở lại Lục gia, chẳng khác nào để cho Tiêu gia nã pháo vào nhà họ! Lục gia mà mất, thì chẳng còn vinh hoa phú quý nào cho hắn hưởng nữa, nhưng bây giờ... nếu như chỉ hy sinh một mình lý Dương mà giải quyết được mọi vấn đề trước mắt thì sao lại không làm thế.

Lục Vĩnh Cường nuốt nước bọt, chột dạ nhìn Lý Dương.

“Lý Dương à, nếu con thật sự nghĩ cho bố, thì con đi nhanh đi, giống như lời của ông con đấy, bố cũng sẽ đưa cho con chút tiền, cũng không phụ một lần bố con mình có quan hệ máu mủ với nhau...”

Rầm——

Tim của Lý Dương như rơi xuống vực thẳm!

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua một vòng, nhìn lại toàn bộ sắc mặt của những người ngồi đây

Không có một ai... nói giúp cho hắn một lời.

Ai cũng hận nỗi không thể đuổi hắn biến khỏi đây càng nhanh càng tốt!

Lý Dương cuộn chặt nắm đấm!

Bọn họ... không ngờ rằng lại bỏ rơi hắn như vậy!

Đây chính là thứ gọi là máu mủ ruột già đây!

Lý Dương mỉa mai đứng dậy, “Coi như tôi cũng nhìn được ra bản mặt thật của các người! Ha ha, cái thứ máu mủ chết tiệt gì cơ chứ, toàn bộ đều là lợi ích được hơn trong mắt các người! Ha ha ha, nhất định các người sẽ phải hối hận, tôi nói cho các người biết, chắc chắn các người sẽ phải hối hận! Mấy lời gian trá của Lục Sâm chỉ có thể lừa được các người thôi! Tiêu Tiểu Thất là con gái của Tiêu Lăng? Đừng làm trò cười nữa, các người rồi sẽ hiểu ra, quyết định của ngày hôm nay là sai trái!”

“Lý Dương, cậu thử nghĩ xem cách ăn nói của Tiểu Thất có thật sự là của một cô gái bình thường không?” Lục Sâm cười hắt, “Tôi không tin trong lòng cậu không có một chút tiếc nuối nào!”

Lý Dương ngây người.

Nghĩ lại mọi chuyện khi trước có với Tiểu Thất, trước đây cô... rất ít khi nhắc đến gia đình mình, nhưng trong lời nói của cô có thi thoảng nhắc đến mình có một người anh rất xuất sắc.

Và còn...

Khi cô tiếp xúc với người khác, trước giờ luôn luôn rất có lễ độ, lại dịu dàng và khiêm nhường, không để cho người khác khó nghĩ, cũng chưa từng có tính khí ương ngạnh của đại tiểu thư.

Lẽ nào đây chính là cái gọi là... có giáo dục?

Đột nhiên——

Lý Dương nhớ lại cái đêm trong quán bar!

Tối hôm đó, anh đè lên Tiểu Thất định làm trò đốn mạt với cô, khi đó Tiểu Thất đã nói gì?

“Lý Dương tôi nói cho anh biết, nhất định anh sẽ phải hối hận, bố tôi là chủ tịch của tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ——Tiêu Lăng, để bố tôi biết được anh giở trò với tôi, ông ấy sẽ tuyệt đối không tha cho anh đâu, tuyệt đối không tha thứ!”

Lúc đó anh nghĩ Tiểu Thất đang lừa mình.

Nhưng lúc này nghĩ lại... cả người Lý Dương cứng ngắc, chân tay mềm nhũn ra, ngồi xụp xuống đất.

Mồm hắn động đậy định nói gì đó nhưng không nói được thành lời.

Lẽ nào...

Lẽ nào Tiểu Thất thật sự là con gái của Tiêu Lăng!

“Sao nào, thấy bất bình thường rồi chứ gì?” Lục Sâm cười lạnh lùng, “Cũng chỉ có loại người ngu dốt như cậu mới đem cô ấy ví như một cô gái tầm thường!”

“Sao lại thế được... Chuyện này làm sao có thể...”

Lý Dương hối hận vô cùng! Nếu sớm biết được thân phận của Tiểu Thất, làm sao hắn có thể đi tìm Trương Hy được!

Càng không thể phát sinh những chuyện sau này!

Lại một lần nữa... như một thói quen, hắn lại đổ mọi sai lầm lên đầu của người khác.

“Được rồi!” Lục Sâm thu lại ánh nhìn của anh, cười nhạt, “Chuyện thì tôi cũng dã nói rõ rồi, bây giờ phải làm thế nào, thì là chuyện của mấy người! Nói chung... Lục gia có bị gì cũng chẳng liên quan đến tôi!

Lão gia quyết đoán ra mặt, “Lý Dương, bây giờ cậu muốn tự đi, hay là——để ta gọi người hầu đuổi cậu đi! Cậu tự lựa chọn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK