Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố...”

“Đừng gọi ta bố” lão gia tử lạnh lùng ngoảnh mặt đi không nhìn bọn họ một lần nữa, “các người miệng nói là muốn quay về đón năm mới, đây là thái độ các người quay lại đón năm mới? các người nếu như muốn ở lại trong nước đón năm mới, vậy thì thành thành thực thực, nếu như muốn gây ra một vài chuyện ra, ở đây không hoan nghênh các người”

Tiêu mẫu hận thù trừng mắt với Tô Tố, không chịu cắn chặt răng lại

Tiêu Quốc Cường vỗ vỗ vai Tiêu mẫu, “đừng nói nữa”

Tiêu nẫu bị Tiêu Quốc Cường dùng sức kéo lại ngồi xuống ghế sopha, chỉ là ánh mắt như cũ không phẫn nộ

Lão gia tử đau lòng đi đến trước mặt Tô Tố và bọn trẻ, từ trong lòng Tô Tố đón lấy Tiểu Thất đang bị hoảng sợ, nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Thất, sợ không nhẹ à, lõa gia tử trong tim đau nhói, ông ôm lấy tiểu nah đầu ngồi đến sapha, vẫy vẫy tay kêu Tô Tố và Cảnh Thụy cũng ngồi xuống,1Tô Tố chỉ do dự chốc lát, thì nắm tay dắt Cảnh Thụy ngồi bên cạnh Tiêu Lăng, Trương Hân thấy tình hình trong phòng, cô một người ngoài rõ ràng không thích hợp chen ngang, từ từ lùi ra hỏi phòng khách.

Tô Tố vừa ngồi xuống, Tiêu Lăng lập tức kéo lấy tay cô nắm thật chặt, dường như sợ cô sẽ rời khỏi biến mất vậy

Không có nghi ngờ gì cả

Tô Tố trong lòng vô cùng không thoải mái

Vừa rồi Tiêu mẫu nhục mạ Tiểu Thất như vậy, nhưng Tiêu Lăng lại không có đứng ra đầu tiên, trong lòng Tô Tố vô cùng thất vọng

Cho dù một bên là mẹ cảu anh ấy, một bên là con gái của anh ấy, trong lòng của anh khó khăn, nhưng Tiểu Thất mới mấy tuổi? cô bé mấy ngày trước mới vừa 5 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ cần phải có người yêu thương bảo vệ, không cần biết là nguyên nhân gì, bị Tiêu mẫu nhục mạ như thế, anh ấy đều cần phải đứng ra đầu tiên bảo vệ đứa trẻ

Tiêu Lăng rõ1ràng cũng biết bản thân làm không đúng, anh nhẹ nhàng xích lại gần Tô Tố, giọng nói hiếm có khổ sở cầu xin, “Tô Tố, đợi chút về phòng anh sẽ giải thích cho em”

Tô Tố miễn cưỡng nhẫn nhịn lại

...

Tiểu Thất thực tế là một đứa trẻ chỉ cần có chút ánh nắng thì sẽ tươi vui, nhưng cô bé vẫn là lần đầu tiên bị người khác mắng như vậy, mà người mắng cô bé còn là bà nội người cô bé rất muốn gặp, vì vậy lúc này co rúm trong lòng lão gia tử, cả người đều ủ rũ lại

Lão gia tử đừng nhắc đến đau lòng nhiều như thế nào, giọng nói ấm áp nịnh, “Tiểu Thất à, vừa rồi cháu bị giật mình rồi phải không à, bà nội cháu vừa rồi là nói đùa với cháu thôi, không phải là cố ý muốn mắng cháu, Tiểu Thất của chúng ta độ lượng như thế, tha thứ cho bà nội được không?”

Tiểu Thất sợ hãi nhìn Tiêu mẫu một cái, cả khuôn mặt nhỏ bé trốn trong lòng của lão gia5tử, “thái gia gia, ông đừng nịnh Tiểu Thất nữa, Tiểu Thất không có ngốc... bà ấy không thích Tiểu Thất, Tiểu Thất cảm nhận được...”

Lão gia tử cười ngại ngượng

Ông làm sao lại quên, Tiểu Thất tuy không thông minh như Cảnh Thụy, nhưng cuối cùng cũng không phải là đứa trẻ ngốc nghếch, vả lại cảm nhận của trẻ nhỏ là nhảy bén nhất, ai đối với co bé tốt ai đối với cô bé không tốt, cô bé vẫn là có thể cảm nhận rõ ràng

Lão gia tử cảnh cáo nhìn Tiêu mẫu, “Thục Phân vừa rồi con dọa bọn trẻ sợ hãi rồi, nhanh xin lỗi bọn trẻ đi”

Muốn bà ấy xin lỗi một đứa trẻ? Tiêu mẫu không làm được

Bà ấy nhìn mỉa mai về phía Tô Tố, lại dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Tiểu Thất và Cảnh Thụy một cái, cái ánh mắt khing thường đó dường như nhìn bọn họ ba con người giống như bọ chét vậy, khiến người khác khó có thể chịu được. Tô Tố không thể nhịn thêm được nữa, chỉ muốn bộc phát, Tiêu2mẫu nếu như không vừa ý với cô, cứ việc tấn công công, nhưng bọn trẻ có gì sai, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn con của cô

Tô Tố tức giận muốn nói, thì bị Tiêu Lăng kéo chặt lấy

Tô Tố trong lòng trĩu nặng, như hầm băng, hôm nay niềm vui sướng đi thử váy cưới bỗng chốc biến mất toàn bộ, cô không dám tin nổi nhìn Tiêu Lăng, “anh đây là ý gì...”

“Tô Tố, xin em nhẫn nhịn”

Xin?

Cả người Tô Tố đều sững lại, đây là Tiêu Lăng lần đầu tiên dùng từ như thế này nói với cô, cũng là lần đầu tiên dùng âm giọng ăn nói khép nép thế này đau khổ cầu xin cô

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt của anh toàn bộ đều là đau khổ. Tô Tố cắn chặt lấy răng, lại một lần nữa nhẫn nhin xuống, cô ôm lấy Cảnh Thụy vào lòng, một tay nhẹ nhàng ôm chiếc đầu nhỏ bé của cậu bé vào lòng, “Cảnh Thụy, ngoan, đừng nhìn”

Cảnh Thụy ngoan ngoãn nằm trong lòng của Tô Tố không nói9lời nào

Nhưng mà, Tô Tố muốn nghỉ yên thân, Tiêu mẫu thì không muốn thế

Tiêu mẫu khinh bỉ nhìn ba người, ánh mắt chuyển lên người của lão gia tử, “bố, con thấy bố là muốn chắt muốn điên rồi, tùy tiện người như thế nào tìm đến, bố đều có thể nhận, không sai, hai đứa trẻ này đích thực là giống Tiêu Lăng hồi nhỏ, nhưng thế thì nói rõ được cái gì, một người con gái ở tuổi 16 đều có thể sinh con, lời của cô ta có thể có bao nhiêu bộ đáng tin? Bố đừng có để bị người phụ nữ này lừa gạt nữa”

Không khí trong phòng khách bị đè nén đến đáng sợ

Tiêu mẫu tiếp tục nói, “càng hơn thế, chúng ta lùi lại vạn bước nói, cho dù hai đứa trẻ này là chủng của Tiêu Lăng thì đã làm sao? Ai quy định là một người phụ nữ thay một người đàn ông sinh con thì phải kết hôn? Nam hoan nữ ái vốn dĩ là chuyện thường tình, nếu như thật sự phát sinh quan hệ thì1phải kết hôn, thì người phụ nữ này xếp hàng cũng xếp ngoài mấy chục người rồi ba à, con à sẽ không chấp nhận cô con dâu này, càng thêm không chấp nhận hai đứa cháu này, về sau Tiêu Lăng sẽ kết hôn, nhung tân nương tuyệt đối không thể là người phụ nữ trước mặt, còn nữa, bố, nếu như bố muốn có chắt, về sau sẽ có rất nhiều chắt khác, bớt hai đứa cũng không có vấn đề gì”

“Đủ rồi” Tiêu Lăng không thể nhẫn nhịn được nữa, anh nhịn đỏ cả mặt, khuôn mặt bi thương nhìn Tiêu mẫu, “mẹ, con còn nghĩ mẹ quay về nước là vì 5 năm không có nhìn thấy con, vì vậy nhớ tới con đứa con trai này, con nghe tin thấy mẹ và bố quay về, lập tức từ công ty gấp gáp quay lại, nhưng thì ra... tất cả đều là bản thân con mơ tưởng thôi. Con thật sự không hiểu, người mẹ ôn hòa hiền dịu cảu con trước đây đi đâu rồi, cành không hiểu mẹ tại sao lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, nhưng con còn có câu nói này, mẹ có chuyện gì thì trút lên người con, đừng hãm hại vợ và con cái của con”

Tiêu mẫu cũng bực tức, đứng dậy chỉ thẳng mặt Tiêu Lăng quát lớn, “mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, không nghĩ đến nuôi một con sói mắt trắng từ đầu đến đuôi, con như thế nói chuyện với mẹ của con sao? Mẹ nói rõ cho con biết, mẹ chính là không thích Tô Tố này, chỉ cần còn có mẹ bà bố con, các người tuyệt đối không thể kết hôn

“Không thế nào”

Anh ấy không dễ dàng gì cầu xin được Tô Tố tha thứ, tuyệt đối sẽ không trong lúc này tiếp tục gây tổn thương trái tim của cô ấy

Sắc mặt của Tiêu Lăng nhìn mẹ rất khổ sở, trong lòng cũng rất khó chịu, nhung anh không thể nhẫn nhịn được lời nói của mẹ khinh bỉ đối với vợ con anh, “mẹ, chuyện con kết hôn không có thông báo cho mẹ, đích thực là con không đúng, bởi vì con không xác định được mẹ và bố muốn hay không muốn nhìn con, nhưng con muốn nói với mẹ, con đa trưởng thành rồi, biết được bản thân muốn cái gì, con có thể vì lựa chọn của bản thân chịu trách nhiệm, cũng xin mẹ và bố không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của con”

Tiêu mẫu tức giận, chỉ vào Tiêu Lăng nửa ngày không nói lên lời

Tiêu Lăng đã quay mặt nhìn đi, không nhìn bà nữa, “mẹ, nếu như mẹ thật sự là nhìn con ngứa mắt, con có thể dẫn Tô Tố còn có Cảnh Thụy Tiểu Thất dọn ra ngoài ở”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK