Trước khi ngủ vẫn còn nắm chặt tay của Lãnh Mạc, sợ anh lại chạy mất nữa.
Lãnh Mạc phải lặp đi lặp lại câu nói, “Yên tâm đi, anh sẽ ở đây với em, không đi đâu hết.”
“Ừm!”
Trương Hân mới yên tâm bước vào giấc mơ đẹp.
Lãnh Mạc nhìn thấy cô ngủ say, định bước xuống giường, thế nhưng bàn tay của cô đang nắm chặt lấy anh, anh lo lắng nếu động đậy sẽ làm cô tỉnh giấc, nhìn thấy mi mắt phía dưới của cô bị quầng đen, Lãnh Mạc thở dài, từ trên tủ đầu giường lấy cái điện thoại của Trương Hân, bấm số gọi điện cho Vương Bưu.
Rất nhanh chóng Vương Bưu liền vào phòng.
Nhìn thấy cảnh trên giường, Vương Bưu sửng sốt một chút, “Khụ, lão Đại cho gọi em à?”
“Ừm!” Lãnh Mạc gật đầu, hạ giọng nói, “Hành động bên phía James đều đã êm xuôi rồi chứ?”
Vừa bàn đến vấn đề này, Vương Bưu lập tức hăng hái, anh ta bước vào phòng, mang chiếc ghế ngồi bên cạnh của Lãnh Mạc, sắc mặt hung tợn, “Lão Đại anh yên tâm, lần này tuyệt đối không thể để họ bước ra khỏi A Thị, hazz —— đúng là lá gan to thiệt, dám theo chúng ta đến A Thị, đến địa bàn của chúng ta, là rồng thì cũng cho lên mâm, là hổ cũng phải cuộn mình qui phục ta! Em đã kêu bọn côn đồ gần khách sạn nhòm ngó dùm rồi, ở bên đó nếu có động tĩnh gì thì cũng không thoát khỏi tai mắt của chúng ta!”
Con mắt của Lãnh Mạc mang một vẻ lạnh lùng sắc bén!
Bắt anh ta phải chịu một sự thiệt thòi như vậy, anh ta chắc chắn phải trả lại cả vốn lẫn lời, nếu không anh ta sẽ không được gọi là Lãnh Mạc!
Anh dặn dòVương Bưu, “Đừng cho người canh chừng gắt gao quá, bọn họ cũng là những người rất xảo quyệt, không được đả đảo kinh xà! Nhớ chú ý tình trạng bên sân bay, hãy điều tra một cách chi tiết, chỉ cần bọn bên Âu Châu kéo qua A Thị, lập tức theo sát tìm đến nơi dừng chân của họ.”
Vương Bưu gật đầu, “Lão Đại anh yên tâm, em sẽ tuân theo dặn dò của anh mà làm.”
“Còn một việc nữa... chuyện ta còn sống, trừ ngươi và Tiền Hiểu được biết... thì không cho bất cứ người nào trong nhà biết!”
Vương Bưu biến sắc, “Lão Đại, ý anh là... ở đây có nội gián?”
“Không phải là không có khả năng này! Bên Âu Châu không thành thật cũng không phải lại chuyện của một ngày hay hai ngày, nếu tôi là bọn họ, nếu muốn động thủ, thì trước hết cũng phải lý giải được thực lực của đối phương, nếu không thì không một người nào có thể dễ dàng động đến người cầm đầu được, người bên phía Âu Châu bọn họ không thể tiêu diệt chúng ta, xong sau đó tự mình lên cầm đầu được! Nếu làm như vậy e rằng người khác sẽ không phục, nên thế nào cũng sẽ tìm ra một người làm bù nhìn, và người bù nhìn này... chắc chắn có một trong các điều kiện, cònở bất cứ nơi đâu cũng có thể làm nó.”
Vương Bưu nuốt nước miếng, “Lão Đại anh có nghi ngờ tôi không.”
Lãnh Mạc tức giận, “Nếu tahoài nghi ngươi, thì sẽ không để ngươi biết ta còn sống?”
Nói xong, Lãnh Mạc chưa từng hoài nghi qua Vương Bưu, Vương Bưu đã theo anh rất nhiều năm rồi, độ trung thành tuyệt đối không thể hoài nghi được, điều quan trọng là Vương Bưu... nhìn có vẻ ngoài cơ bắp và tướng mạo hung hăn, trên thực tế cái não không thể xài được, trừ phi người ta ra lệnh cho anh ta, còn nếu kêu hắn tự mình làm lão đại, thì có vẻ như hắn không biết cách để làm.
Vương Bưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Ai cha, lúc nãy lão đại nói những tình hình đó đều rất phù hợp với anh ta, nên cũng không thể trách được, anh ta nghĩ nhiều rồi.
“Mấy ngày nay ngươi nhớ quan sát kỹ càng các bang phái cấp cao của chúng ta, ai là người của James đều dễ dàng nhận biết, ngươi cứ để ý xem ai là người dễ bị kích thích là đúng rồi!”
“Tôi đã biết rồi lão Đại.”
“Bản thân ngươi cũng phải để ý chút, nếu bị người ta bắt được manh mối, thì diễn kịch cũng phải diễn cho tốt, nếu không thì hành động cùng Tiền Hiểu, cái đầu của Tiền Hiểu linh hoạt hơn ngươi!”
“Dạ! Được!”
...
Trương Hân tỉnh dậy, trước tiên quay qua nhìn Lãnh Mạc.
Trong phòng lúc này tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng màu vàng phát ra từ anh đèn ngay trên đầu giường.
Trương Hân nhìn thấy Lãnh Mạc ở kế bên, thân thể lập tức như được thả lỏng ra.
“Ngủ ngon giấc không?”
“Ừm!” Trương Hân giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, “Tinh thần đã tốt hơn rồi.”
Ít ra thì cái đầu cũng không động chút là đau nữa.
Trương Hân nhìn qua chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, “Đã ba giờ rồi à? Ba giờ sáng sao? Em đã ngủ hết mười mấy tiếng rồi à?”
“Không đúng! Em đã ngủ hơn - ba mươi tiếng rồi, bây giờ đã là ba giờ sáng của ngày thứ hai rồi!”
Oh my god!
Trương Hân từ trên giường ngồi bắn dậy, “Tại sao em lại ngủ như thế...”
Thế là hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi kia à.
Lãnh Mạc nắm lấy bàn tay cô, “Đừng nhảy nữa! Trong bụng của em còn một người đấy, làm sao mà có thể chịu đựng được động tác mạnh này của em được!”
Trương Hân lập tức ngừng động đậy, thật cẩn thận ngồi phía bên cạnh giường.
“Hazz... Anh đã ở bên cạnh em hơn ba mươi tiếng đồng hồ sao?”
“Ừm!” Lãnh Mạc xoa đầu vào mái tóc bị rối của cô, “Em đã đói bụng chưa?”
Không bàn đến thôi, khi bàn đến thì, cái bụng Trương Hân kêu”ọt ọt”, hát lên bài hát không thành kế. Trương Hân ôm bụng, mặt tỏ vẻ đau khổ, “Đói rồi, rất đói, cực kỳ đói!”
“Để anh đi nhờ Vương Bưu mang thức ăn đến cho em.”
Lãnh Mạc lấy điện thoại gọi đi, vì đã quá nửa đêm, người hầu đều đã nghỉ ngơi, nên đồ ăn được chuẩn bị rất lâu, từ lúc biết Trương Hân mang thai, Lãnh Mạc không cho cô ăn đồ lung tung, nhất là đồ cay đều không cho cô đụng đến.
Cho nên bữa ăn này vẫn là nên ăn thanh đạm thôi.
Trương Hân ăn một cách ngon miệng, cái bụng của cô ta đã đói lắm rồi, bây giờ ăn gì cũng cảm thấy ngon.
Lãnh Mạc cùng ăn với cô, nhìn cô ăn với bộ dạng rất là chật vật, không nhịn được nói, “Ăn từ tốn thôi, không ai dành với em đâu.”
“Em đang đói mà! Đã mấy ngày rồi em không ăn gì hết!” cô nắm lấy tay anh, đặt lên bụng cô, “Anh sờ thử xem, cái bụng em bị đói đến xẹp lép rồi nè.”
Đề cập đến chuyện này thì Lãnh Mạc không giận dỗi, anh hung hăng liếc nhìn Trương Hân một cái, lạnh lẽo hừ một tiếng, “Ai không cho em ăn, bản thân em không ăn cơm lại còn có lý do à, về sau anh bắt em ăn mỗi ngày ba cữ phải đúng giờ, bằng không em ngược đãi con gái cưng của anh, thì anh sẽ cho em biết mùi.”
“Đã nói là bé trai mà!”
“Anh nói là con gái thì khẳng định là con gái rồi!”
Trương Hân lập tức nổi máu ghen, “Anh vẫn rất cố chấp đối xử với tiểu tình nhân của anh sao!”
Lãnh Mạc chân mày nhúng một cái, “Anh đã nói rồi, nếu là tiểu tình nhân, thì đương nhiên phải chấp nhất rồi!”
“Hừ!”
Trương Hân tức giận ăn liên tục ba chén cơm!
“Được rồi, không thể ăn thêm nữa, nếu ăn thêm nữa thì sẽ không chịu nổi rồi.”
“Ôi ——”
Thật sự là không thể chịu nổi nữa!
Trương Hân vuốt vào cái bụng to căng tròn của cô, vẻ mặt mãn nguyện, “hazz... đời người quả thật tốt đẹp biết bao!”
Lãnh Mạc mỉm cười không nói gì.
Trương Hân đã ăn no rồi, ngồi trên giường cũng cảm thấy khó khăn, cô bước xuống giường đi tới đi lui cho tiêu thức ăn.
“Hazz... Ăn quá nhiều rồi, hiện giờ cái bụng cảm thấy khó chịu.”
Lãnh Mạc thu dọn chén đũa, kêu Vương Bưu dọn đồ đem ra ngoài, “Đừng cho ai phát hiện thấy có hai bộ chén đũa nha.”
Vương Bưu chợt hiểu ra, anh ta vỗ vào đầu, “Em biết rồi, lần sau sẽ chú ý!”
Vương Bưu vừa bước đi, Lãnh Mạcliền kéo Trương Hân đến bên người.
“Muốn gì?”
“Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em!”