Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân Tô Tố đột nhiên dừng lại, cô ngoảnh đầu ghê tởm nhìn vào Mạc Tầm, “Mạc Tầm, anh thật bỉ ổi.”

Mạc Tầm mím môi không nói.

Nếu như có thể níu kéo cô lại, bỉ ổi chút thì có vấn đề gì.

Anh lúc đầu cảm thấy bản thân có mới nới cũ quá nhanh, bản thân cũng đã từng khinh bỉ bản thân, nhưng bây giờ mới biết được, không có chuyện gì là ngẫu nhiên, người thu hút anh từ đó đến giờ vẫn là Tô Tố, ngày xưa anh không phát hiện ra, bây giờ nếu như đã rõ ràng tình cảm anh dành cho Tô Tố, anh không thể buông tay được nữa.

Huống hồ rằng...

“Tô Tố, trước lúc em phẫu thuật, là Bạch Linh đã tìm người hại chết em...”

Tô Tố hoàn toàn không muốn nghe lời bịa chuyện của Mạc Tầm.

“Mạc Tầm, đừng để tôi càng ghê tởm anh, Bạch Linh muốn hại tôi, cô ấy tại sao muốn hại tôi, còn không phải là do anh. Nếu như anh từ giây phút này còn bao che cho Bạch Linh, vậy tôi còn có thể bớt khinh anh một chút, tình cảm bảy năm1nói mất là mất, đừng có để Bạch Linh thay anh gánh trách nhiệm, anh không cảm thấy xấu hổ à? Anh có tin không, cho dù anh kể hết toàn bộ sự việc cho Tiêu Lăng nghe, Tiêu Lăng biết được tôi là trùng sinh, biết được quá khứ của tôi, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ tôi, chỉ càng thương yêu tôi hơn thôi.”

Sắc mặt của Mạc Tầm có chút xanh xao, “Em cứ tin tưởng anh ta như thế à?”

“Đúng, tôi tin anh ấy.”

Sắc mặt của Mạc Tầm thay đổi đến vừa xanh vừa trắng, anh nắm chặt lấy tay Tô Tố không buông, “Tô Tố, không lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Ngày xưa anh đích thực đã làm sai rồi, anh cũng đã hối hận sửa lỗi, em tại sao lại không thể tha thứ cho anh thêm một lần.”

Tha thứ?

Một câu nói dễ dàng như thế.

Nếu như cô không phải gặp được cơ hội được trùng sinh, vậy cô đã thành một người chết rồi, anh chính tay hại chết cô, nhưng lại cầu xin người chết là cô tha thứ?

Đúng thật không biết xấu hổ.

Tô Tố1dứt khoát không nói nữa.

“Tô Tố... chúng ta đã từng tốt đẹp biết mấy.”

“Những cái gọi là tốt đẹp của anh, toàn bộ được xây dựng trên lời nói dối. Mạc Tầm, tôi khẳng định nói anh nghe, từ thời khắc tôi từ trong phòng phẫu thuật nhắm mắt lại, tôi đối với anh không còn yêu nữa mà chỉ còn hận thôi, tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, tôi không có thể có bất kì khả năng nào với anh nữa, người tôi yêu hiện tại là Tiêu Lăng, tôi ở bên cạnh anh ấy rất hạnh phúc.”

“Đó là do em căn bản không am hiểu anh ta, em có biết quá khứ của anh tồi tàn như thế nào không...”

Lời nói của Mạc Tầm chưa dứt, Tiêu Lăng ở bên đó đã xuất hiện cầm chiếc ô xuất hiện trên bãi cỏ, anh mặc giày da, từng bước từng bước dẫm lên đống tuyết, phát ra âm thanh “cọt cọt cọt cọt”, Tiêu Lăng lướt mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm, lạnh lùng nói, “Năm phút đã tới rồi.”

Ở đằng sau Tiêu Lăng là hai người cảnh vệ trong biệt thự.

Trên tay hai người5cảnh vệ đang cầm cây cậy cảnh sát, sắc mặt lạnh băng đi đến trước mặt Mạc Tầm, “Mạc tiên sinh, xin anh rời khỏi đây.”

Mạc Tầm nhìn sang Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, cậu đừng quá đáng quá, lời nói của tôi còn chưa xong.”

“Đó là chuyện của cậu, năm phút mà tôi cho đã tới giờ.” Tiêu Lăng vẫy tay với cảnh vệ, hai cảnh vệ lập tức lên đằng trước, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Mạc Tầm, “Mạc tiên sinh, nếu như anh không hợp tác, chúng tôi chỉ có thể đắc tội.”

“Tiêu Lăng có phải cậu đang sợ hãi Tô Tố biết được quá khứ của cậu không, cho nên mới ở lúc này xuất hiện, cậu căn bản chính là cố ý, cậu sợ cô ấy sau khi biết được quá khứ của cậu sẽ không cần cậu nữa, đúng không?” Mạc Tầm bị đè nén cánh tay, nhưng lại vẫn cười ra tiếng, “Hành vi này của cậu với tôi chẳng khác biệt bao nhiêu.”

“Cậu sai rồi.” Tiêu Lăng đưa tay ôm lấy eo Tô Tố với lòng chiếm hữu rất cao, anh bá khí nghiêng nhìn Mạc Tầm, “Quá khứ2của tôi cậu nói rồi tôi cũng không sợ, chuyện cũ rích thôi mà, cậu tưởng là tôi sẽ giống cậu cứ mãi níu kéo quá khứ mà không buông tay à, đúng nực cười thật, dẫn cậu ta ra ngoài.”

“Vâng.”

Hai người cảnh vệ lập tức giải Mạc Tầm đưa anh ta ra ngoài.

Hình bóng của Mạc Tầm vừa biến mất, sự tự tin trên khuôn mặt của Tiêu Lăng lập tức không thấy nữa, anh có chút bất an nhìn Tô Tố, “Tô Tố, em đừng tin lời bịa đặt của Mạc Tầm, anh ngày xưa có một vài mối tình thật, nhưng chuyện đó cũng đã xưa rồi.”

“Uhm, đi thôi.”

Tiêu Lăng nhìn theo hình bóng của Tô Tố, buồn bã gãi đầu.

“Uhm” là ý gì, là tin tưởng anh hay không tin tưởng anh thế?

Tô Tố đi được một lát, không có cảm giác thấy Tiêu Lăng đi theo, ngoảnh đầu lại trông thấy anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ với bộ dạng gãi đầu bứt tai, nhịn không được “phụt” cười một tiếng, “Còn ngây ở đó làm gì, không cảm thấy bên ngoài lạnh sao, khẩn trương vào nhà.”

“Oh, được rồi.”

Tiêu Lăng khẩn trương cầm9chiếc ô rảo bước nhanh đi theo lên, nắm lấy tay Tô Tố, hai người đan chặt tay nhau.

...

Hai cảnh vệ đã giải Mạc Tầm ra khỏi biệt thự của Tiêu gia.

Mạc Tầm còn tưởng như vậy là xong chuyện rồi, kết quả là vừa định mắng chửi kêu cảnh vệ buông tay anh ra, trên lưng đột nhiên bị đau, Mạc Tầm không có phòng bị, bị cây gậy cảnh sát của cảnh vệ đánh vào nhẹ ứ một tiếng, anh ngoảnh đầu giận dữ nhìn cảnh vệ, “Các người làm gì thế?”

Hai cảnh vệ nhìn nhau, cầm lấy cây gậy nhắm vào thân thể của anh mà đánh.

Mạc Tầm bị đánh hoàn toàn không có sức phản kháng, anh chỉ có thể lấy hai tay ôm đầu, thét lên, “Các người... các người không ngờ dám đánh ta, ta sẽ không tha cho các người đâu.”

Cảnh vệ ra tay rất chính xác, họ đều là người đã từng nhập ngũ, biết được chỗ nào đánh là không gây chết người, nhưng cũng khiến người ta đau đến nghiến răng.

“Á...“Mạc Tầm không nhịn được la lên, “Các người dừng tay.”

Anh ngã trên đất tuyết, thân thể cuốn1lại, trên lưng đau ơi là đau.

Từ lúc bắt đầu giận dữ la lên, đến cuối cùng còn lại hơi thở nhọc nhằn, hai cảnh vệ nhìn nhau một hồi rồi mới thu thập cây gậy, “Thiếu gia nhà chúng tôi kêu chúng tôi cảnh cáo anh, đây chỉ là bài học nho nhỏ thôi, sau này anh còn dám đến quấy nhiễu thiếu phu nhân của chúng tôi, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ lấy đi cái mạng nhỏ kia của anh đấy.”

Mạc Tầm nằm trên đống tuyết, đang hít từng hơi thở từng hơi thở, do đã dùng sức hít thở, liên lụy đến toàn bộ sương sườn đau đớn vô cùng.

Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng.

Anh biết ngay là Tiêu Lăng mà.

Lúc Lãnh Mạc và Trương Hân đến đã trông thấy cảnh tượng như thế này.

“Ồ, đây là đang biểu diễn nằm tuyết tan băng à?” Trương Hân xuống xe, nhìn thấy là Mạc Tầm, lập tức cười trên nỗi đau của anh ta, cô đưa chân đá vào Mạc Tầm, làm cho Mạc Tầm càng thở gấp hơn ánh mắt càng giận dữ hơn, “Hô... Bộ dạng đã trông như để người ta tùy ý mổ xẻ rồi, vẫn còn dám liếc tôi, cho anh liếc này cho anh liếc này, tôi đá chết anh.”

Đôi giày cao gót đá lên người, sắc mặt của Mạc Tầm trắng rồi lại trắng.

Trương Hân đá được một hồi, bản thân cũng đau muốn chết, vết thương của cô còn chưa lành, cô thở hỗn hễn dựa vào người Lãnh Mạc, hỏi hai cảnh vệ, “Chuyện gì thế? Mới mùng 1 tết thôi, người này tại sao đến đây.”

Cảnh vệ lắc đầu, “Thiếu gia dặn dò, để chúng tôi cho anh ta một bài học, để anh ta sau này không ve vãn thiếu phu nhân nữa.”

Ve vãn Tô Tố?

Đương nhiên là không được.

Trương Hân kiềm nén sự đau đớn trên vết thương, lại đạp thêm Mạc Tầm hai cái, “Tôi nói anh nghe, anh còn dám tới làm phiền Tô Tố, coi tôi có chặt anh ra cho chó ăn không.”

Mạc Tầm như là con dã thú phẫn nộ, liếc mắt nhìn vào Trương Hân.

Trương Hân nhìn thấy liền nổi cả da gà, “Ánh mắt này của anh ý gì, khẩn trương rời mắt ngay cho tôi.”

Lãnh Mạc kéo Trương Hân về phía sau, sắc mặt lạnh băng nhìn vào Mạc Tầm, không có nhiều lời với anh ta, trực tiếp kéo cô vào trong biệt thự.

“Hey, Lãnh Mạc, Mạc Tầm anh ta...”

“Yên tâm.”

“Hả.”

“Chưa cần đến một tuần, anh ta sẽ nhận lại trái đắng của mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK