Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới tiếng la thất thanh của Tô Tố, Tiêu Lăng mạnh tay kéo mạnh tấm mền cô ra, dưới tư thế từ chối phối hợp của Tô Tố, anh hoàn toàn không thoa thuốc được.

Tiêu Lăng cau mày, lạnh lùng nói, "Im miệng, nếu không tôi sẽ làm không chỉ có thế thôi đâu!"

"Tôi nói rồi, tôi có thể tự làm!"

Tiêu Lăng cũng không nhiều lời, ngồi trực tiếp vào mép giường, để ngang một chân đè xuống phần thân trên của cô, cánh tay khác mạnh tay dang hai chân cô ra.

Phần thân dưới mát rượi, Tô Tố cảm thấy xấu hổ, tại sao sức cánh tay của Tiêu Lăng lại mạnh đến như vậy, cô hoàn toàn là không thể vùng vẫy thoát ra được.

Tô Tố đỏ hoe cả mắt, mắng mỏ, "Đồ khốn nạn! Hạ lưu bỉ ổi, đồ xấu xa, Tiêu Lăng anh thật vô liêm sĩ!"

Tiêu Lăng cười lạnh một tiếng.

Trông ra tiểu yêu tinh của anh vẫn còn chưa biết cái gì gọi là bài học!

Anh rất nhanh lật ngược Tô Tố, ép buộc cô nằm sấp trên giường, sức lực trên cánh tay lại được tăng thêm.

Trên mông cô đau như lửa cháy nóng, thêm nữa lại là sự xấu hổ, "Tiêu Lăng anh đúng là đồ khốn nạn, anh đừng để tôi tìm được cơ hội, nếu không tôi nhất định sẽ đạp chết anh!"

Phần đùi vừa có chút mát, thì thuốc khử trùng đã xịt lên đùi cô, Tiêu Lăng nghe được lời uy hiếp của cô, cười lạnh một tiếng, "Để đến lúc cô có khả năng đạp chết tôi rồi hẳn nói."

Tô Tố xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên, trong mắt cô hùng hục hai ngọn lửa hồng đang cháy, cô cắn chặt tấm mền, đem cả phần đầu chui hết vào mền.

...

Cuối cùng không mấy dễ dàng kết thúc quá trình thoa thuốc xấu hổ này.

Tô Tố đã thành công chuyển từ con mèo xù lông sang một con hổ cái, toàn thân cô đang phát ra một khí lạnh cấm người lạ lại gần.

Tiêu Lăng hoàn toàn không mấy quan tâm đến thái độ của cô, anh thu dọn thuốc, buông đi sự kìm kẹp đối với cô, "Hai ngày này không được đụng nước!"

Tô Tố cười lạnh, "Liên quan gì đến anh!"

"Lại muốn bị đánh?"

Tô Tố nhanh tay lẹ mắt quấn chặt bản thân, giận dữ lườm Tiêu Lăng, không thể nhịn được nữa, "Anh ngoài ra biết uy hiếp dụ dỗ thì còn biết gì nữa? Dĩ đức phục nhân, dĩ đức phục nhân anh hiểu không hả!"

Tiêu Lăng chậm rãi đem cái khay đựng thuốc quăng lên tủ đầu giường, đứng dậy với thân hình cao to nhìn xuống cô, dưới ánh mắt hình con dao của Tô Tố giận đến mức muốn giết chết anh, anh trấn tĩnh như thường.

"Có thể dùng uy hiếp dụ dỗ để giải quyết vấn đề, tại sao phải cần dĩ đức phục nhân!"

Tô Tố một miệng máu phun ngay trong lòng.

Vô liêm sĩ.

Không ngờ rằng anh lại có thể nói ra những lời lẽ mất sĩ diện như là lý lẽ đương nhiên.

"Khẩn trương đi trang điểm ngay!"

"Không trang điểm gì hết!"

"..." Ánh mắt của Tiêu Lăng sắc như con dao vậy, phóng một cái lạnh ngắt.

Tô Tố nắm chặt cú đấm kêu gọi bản thân cố gắng, "Nhìn tôi như vậy làm gì, tôi nói anh nghe, tôi không khuất phục trước dâm uy của anh đâu nhá!"

"Rất tốt, có cốt khí!"

Tiêu Lăng tiếp lời hồi nãy, tiếp tục nói, "Nhưng... ý khí của cô không đáng giá một đồng. Bây giờ cô có hai sự lựa chọn. Một là, ngoan ngoãn đi trang điểm, cùng tôi tham gia hội nghị tối nay. Hai là, ngày mai chuẩn bị nhận thư luật sư của công ty truyền thông Tinh Quang!"

Đồ xấu xa!

Tô Tố ví tấm mền như là Tiêu Lăng, nhéo một cái thật mạnh, cô thét lên, "Tôi đâu có vi phạm điều khoản!"

"Tôi nói cô vi phạm là cô vi phạm!"

"Cái này rõ ràng là điều khoản vô lý!"

Tiêu Lăng mỉm cười, anh hai tay ôm ngực, lả người nhìn vào Tô Tố, "Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đã nhận thức được điều này."

Tô Tố lại một miệng máu nén lại trong lồng ngực.

Đi tranh luận với người vô liêm sĩ như Tiêu Lăng bao nhiêu, thì sẽ có bấy nhiều phải đổ mạng.

Nhưng...

Cho dù ra ngoài trang điểm, trước hết cũng phải đem bộ đồ qua trước chứ.

Cô cũng con hên vì khi nãy ở trong phòng tắm, trước tiên là đã gội đầu, sau đó là tắm rửa, trong lúc Tiêu Lăng xông vào phòng tắm, cô đã dùng thời gian còn lại để rửa trôi phần lớn bọt xà phòng trên người, nếu không Tiêu Lăng lại không cho cô đụng nước, toàn thân đầy bọt, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi.

Thời khắc quan trọng vẫn là Tiêu Khả đáng gần gũi hơn, Tiêu Khả đem bộ đồ lễ phục cất giữ bấy lâu nay của mình dâng ra đây.

Tiêu Lăng trước khi đưa cái hộp cho Tô Tố, anh đã kiểm tra lễ phục lại một lần nữa.

Bộ lễ phục nhỏ màu đen xéo vai và đầu gối.

Mặt trước rất bình thường, mặt sau lại là kiểu hở lưng.

Tiêu Lăng mặt tối sầm, quăng cái hộp cho Tiêu Khả, "Thay bộ khác."

"Tiêu Lăng, đây là kho báu của chị đó, ở đâu không đẹp nào?"

"Hở quá."

Hả?

Hở?

Cô phủi áo ra xem, thì cũng chỉ hở phần lưng thôi, mái tóc buông xuống, che đằng sau lúc ẩn lúc hiện, gợi cảm vô cùng, cái người này đúng là không biết thưởng thức.

"Chỉ bộ này thôi, em lấy thì lấy, không lấy thì vứt!"

"Đổi!" Tiêu Lăng suy nghĩ một hồi, nhìn sang Tiêu Khả, "Bộ mỹ phẩm lần trước chị ưng..."

Tiêu Khả tự nhiên mắt sáng hẳn lên. Đó chính là bộ trang điểm cao cấp đấy, thu nhập của cô cũng khá cao, nhưng vẫn tiếc tiền không nỡ mua, đối với một nhà tạo hình như cô mà nói, đó là lời chào mời khá hấp dẫn.

"Tặng chị?"

"Coi biểu hiện của chị."

Tiêu Khả lập tức đổi thành bộ mặt ranh ma, cười ti tít đem bộ lễ phục xếp vào trong hộp, "Ây ya, đúng là bộ lễ phục này hở hang quá, em đợi tí, kho báu của chị cũng nhiều lắm, lập tức đi đổi bộ khác, lập tức!"

Cô lại lấy ra hai bộ đồ, đều bị Tiêu Lăng bác bỏ hết, cuối cùng cô cắn răng đem bộ đồ dưới đáy rương lên, đau lòng múôn chết.

Đó là bộ đầm trắng đen ôm ngực, tuy là ôm ngực, nhưng cũng không hở hang lắm, phần ôm ngực trên đó thiết kế một con thiên nga nằm ngang vô cùng nhã nhặn, thiết kế rất là tinh tế. Bộ đầm rất dài, dài xuống tới phần chân trần, thân đầm là một lớp dây sa nhẹ kết tua tủa màu đen và thêu thùa làm chính. Thêu lên là một bông hoa lớn che đi phần mông và bàn chân, khoảng giữa trống, đầm xòe ra, một đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện, vô cùng tuyệt đẹp.

Bộ đồ có kiểu dáng rất đơn giản, cũng vô cùng sang trọng, trong nhã nhặn lại thẩm thấu một chút chút gợi cảm, như là con mèo lười vậy.

Nhìn thấy Tô Tố diện lên bộ đầm, Tiêu Khả không cầm được mà khen ngợi, "Đẹp thật!"

Tiêu Lăng cau mày.

Đây cũng quá chói mắt rồi.

Tiêu Khả nhìn vô nét mặt của anh là biết người em họ của cô lại chê nữa rồi, mệt mỏi lườm anh một cái, "Tiểu Lăng, chị nói em nghe, đây không phải do bộ đồ của chị có vấn đề, Tô Tố cô ấy thể hình chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp. Bộ đồ này đã không mấy hở hang lắm rồi, nếu như em còn không vừa ý, vậy em tự ra ngoài mua đi nhé."

Đồ đàn ông nhỏ mọn.

Tiêu Lăng nhìn vào đồng hồ, suy nghĩ một hồi đi mua có thể bắt kịp được hội nghị tối nay không. Sau khi nhìn vào thời gian, anh cau mày chịu khuất.

"Vậy quyết định vậy hen."

Tiêu Khả lại đưa thêm cho Tô Tố một đôi giày cao gót màu trắng, sau đó kéo Tô Tố vào phòng trang điểm.

Đại khái sau một tiếng đồng hồ hơn, cửa phòng của phòng trang điểm mở ra.

Theo phản xạ anh bỏ tờ báo xuống, đưa mắt nhìn sang.

Với cách nhìn như thế, cả người anh ngây người trong tức thì.

Cách ăn mặc lộng lẫy của Tô Tố với khuôn mặt được tạo hình trang điểm màu sương khói, góc mắt nhích lên ma mị quyến rũ, có chút lười gợi cảm. Phần môi được tô lên màu son đỏ lợt, mái tóc màu đen được quấn lên như một cơn sóng lớn xoắn ra, cộng thêm trang điểm phần mắt, vô cùng mê hoặc.

Tiêu Lăng nóng rực cả người!

Đây đích thật là một con yêu tinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK