Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19790.Tiểu Thất toàn tâm không nguyện bắt tay với Tần Nham

“Tiêu Tiểu Thất!”

Tần Nham đầu lông mày giật giật, cũng không để ý, tay chỉ nắm hờ chút rồi nhanh chóng thả tay Tiểu Thất ra, vô cùng quý ông. Anh quay đầu nhìn về phía Lưu Tuyền, không hề che đậy lời khen của mình, “Lưu Tuyền, em hôm nay vô cùng xinh đẹp”

Hai bên má của Lưu Tuyền đỏ ửng, rõ ràng càng thêm thẹn thùng

Tiểu Thất đứng ở một bên âm thầm nhìn Lưu Tuyền, cô như con bạch tuộc bám lấy người của Lục Sâm, không ngừng hét lên, “Lục Sâm Lục Sâm! Anh thật sự đến rồi! Ư ư ư, em nhớ anh chết được”

May mà Lục Sâm dựa vào trên cánh cửa, nếu không thì Tiểu Thất mà đụng như thế, nói không chừng cả hai người đều bị ngã trên sàn rồi

Cho dù như thế, Lục Sâm cũng một lực đụng lớn tông vào

“Lục Sâm anh thành thật nói, anh nhớ em không?”

“Nhớ! Rất nhớ!”

Tiểu Thất giống như một chú chuột túi vậy, kiễng chân lên cố gắng trèo lên người của Lục Sâm, Lục Sâm lo1lắng cô bị ngã, nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy mông của cô, mặt của Tiêu Thất đỏ lên, nhúc nhích quàng tay qua cổ Lục Sâm, khuôn mặt như nở hoa

“Lục Sâm...”

“Đừng nói gì!”

“U... ư...”

Tiểu Thất vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Sâm đã cũi đầu xuống hôn thật nồng nàn, Tiểu Thất chỉ sững sờ một chút, rất nhanh thì đáp trả nhiệt tình

Cặp đôi đang trong nồng nàn chia cách một tuần

Bây giờ cũng chỉ có thể dùng nụ hôn nhiệt huyết mới có thể chứng minh nỗi nhớ về đối phương

Hai người hôn nhau càng lúc càng sâu, khó chia cách

Chính lúc này!

“Khơ—khơ khơ...“

Không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ, hai người liền thở gấp tách nhau ra, vừa ngoảnh đầu lại nhìn thấy ở hành lang Tiêu Lăng và Tiêu Cảnh Thụy hai người đang đứng ở đó, sắc mặt của Tiêu Lăng đen đến mức có thể nhỏ giọt xuống, Cảnh Thụy còn ổn một chút, vừa mới ho một tiếng để nhắc hai người chính là anh phát ra

Tiểu Thất liền nhanh như điện tách ra!

U...

Cùng với người mình thích nồng nàn bị1cha và anh trai bắt gặp... thật sự ngại quá à

“Mọi người làm sao mà đến vậy ạ?”

Tiêu Lăng nghr thấy lời này sắc mặt càng thêm tối lại, “ý này của con là không muốn để chúng ta đến?”

Ông và Cảnh Thụy hai người đợi ở bên ngoài, kết quả đợi cả nửa ngày nhìn thấy Tần Nham và Lưu Tuyền đã đi ra rồi, mà Tiểu Thất vẫn không có động tĩnh gì, vì vậy hai người mới cùng nhau đi lại xem sao, ai biết được vừa đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế này

Trong long Tiêu Lăng mắc nghẹn vô cùng

Ánh mắt sắc bén của ông hướng về người Lục Sâm

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Sâm

Lục Sâm so với trong tưởng tượng của anh xuất sắc hơn một chút, mày kiếm mắt sáng

Không thể không nói, chỉ nói về vẻ ngoài, cái người Lục Sâm này là vô cùng đạt tiêu chuẩn, nhưng... ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn xuống đôi chân của anh, trong tài liệu của anh điều tra về Lục Sâm không phải đôi chân có vấn đề sao? Bây giờ có thể đứng lên5được rồi!

Lục Sâm trầm tĩnh không nói lời nào

“Tiểu Thất, lại đây!”

“không muốn!”

Tiểu Thất ôm lấy cánh tay của Lục Sâm, “daddy, con đã rất lâu không được nhìn thấy Lục Sâm rồi, cha ddeerc on và anh ấy ở riêng với nhau một lúc mà!”

“không được!”

“daddy...”

“Con mà còn nói một lời vô nghĩa, ta có thể không ở lại hội trường này nữa, lập tức bỏ đi!”

Tiểu Thất tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Lăng!

Làm sao có thể như thế uy hiếp người khác!

Lục Sâm xoa xoa đầu Tiểu Thất, dắt Tiểu Thất đi về hướng của Tiêu Lăng, anh đối mặt với Tiêu Lăng đúng đắn, thần sắc tự nhiên, đi đến bên Tiêu Lăng, anh nhẹ nhàng nói, “bác trai, xin chào, cháu tên là Lục Sâm, là bạn trai của Tiểu Thất!”

Bạn trai!

Bạn trai cái đít!

Tiêu Lăng cũng quên mất là đã đồng ý với Tô Tố rồi, nhing thấy Lục Sâm lập tức nhẫn nhịn không nổi, mặt cười thịt không cười nhìn Lục Sâm, “tuổi của tôi còn không có lớn bằng cha của cậu, gọi bác trai cảm thấy tôi rất già sao?”

Lục Sâm sững lại một2giây, rất nhanh lấy lại tinh thần, “đương nhiên không phải! Bác trai chỉ là xưng hô. Ngài so với trong trí tưởng tượng của cháu còn trẻ mà anh tú hơn!”

“Đừng có nịnh hót!”

Lục Sâm bất lực, anh có rõ ràng là lời thật lòng

Tiêu Lăng năm nay hơn 40 tuổi, gần đến 50 tuổi

Lục Sâm nhìn qua không ít người cùng độ tuổi này, người đến độ trung niên cơ bản đều đã phát phì, mang theo cái bụng giống như mang thai được mấy tháng rội vậy, nhưng Tiêu Lăng hoàn toàn không có, dáng người vẫn như cũ duy trì vô cùng tốt, mặt cũng vô cùng trẻ trung, đặc biệt là đôi mắt, sâu thẳm vô cùng có mê lực

Người nào không biết nhìn ông sợ rằng còn nghĩ ông chỉ có hơn 30 tuổi thôi

“Bác trai...”

“Thôi đi, nịnh hót với tôi không có tác dụng!” ánh mắt Tiêu Lăng sắc bén nhìn thẳng Lục Sâm, giơ tay ra dùng lực kéo Tiểu Thất về phía mình, lạnh lùng nói, “Tiểu Thất là viên ngọc trên tay của nhà chúng tôi, cậu mang đến cho con bé những tổn9thương như thế tôi vẫn còn chưa tình toán với cậu, cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thật sự nghĩ tôi Tiêu Lăng đã chết rồi!”

“Daddy...”

“Con ngậm miệng lại cho ta!”

Tiểu Thất còn muốn nói, Cảnh Thụy ở một bên nhanh chóng kéo Tiểu Thất lại, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “em con nha đầu ngốc này, em dốt à! Cha mình muốn tìm Lục Sâm rắc rối sẽ chờ đợi đến bậy giờ sao? Đây là đang kiểm tra anh ta thôi, em đừng có xen ngang gây lộn xộn nữa”

“Thật không?”

Cảnh Thụy gật đầu khẳng định

Tiểu Thất phút chốc thì an tâm rồi, ngoảnh đầu lại căng thẳng nhìn Tiểu Lăng và Lục Sâm, hai người đều là người vô cùng quan trọng với cô, cô phải nhìn thật kỹ, nếu không thì hai người mà đánh nhau phải làm sao!

“Bác trai! Bác có thể tính tất cả các món nợ lên người cháu, nhưng muốn cháu rời xa Tiểu Thất... xin lỗi, cháu không làm được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK