Tô Tố cũng không chột dạ hay gì, mắt đối mắt với lão gia tử, mặc ông dò xét.
Rất lâu sau lão gia tử mới thu lại ánh mắt của mình, cười hiền từ, “Tốt! Tốt tốt tốt, nên như vậy, gặp phải khó khăn thì hai người cùng nhau đối đầu, càng huống hồ hai đứa con của hai đứa cũng đã lớn như vậy rồi.”
Tô Tố khiêm tốn nghe lão gia tử chỉ bảo.
“Năm đó a, ta với bà của con cũng giống như vậy, cứ cãi qua cãi lại, lúc đó tình tình ta ngang bướng, cũng giống như tiểu tử thúi kia, tính tình vừa xấu vừa cứng đầu, lúc đó đã làm sĩ quan, mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là rất kiêu ngạo rất đắc ý. Bà con là một khuê tú, ta thì lại là người thô lỗ, lúc mới bắt đầu yêu nhau ta hay giở thói thô lỗ cọc cằn, lần nào cũng là bà con nhẹ nhàng khuyên bảo ta... bà ấy là người có học thức, còn1dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng khổ nỗi ta là người không có kiên nhẫn, lần nào cũng khiến bà ấy phải nổi giận.”
Trong đầu Tô Tố liền hiện ra những hình ảnh đó.
“Nhưng mà bà con a, chính là một người không biết nổi giận là gì, chỉ có duy nhất một lần là lúc đưa tiễn Diệp Lạc, bà ấy thật sự là một người rất tốt, thật đó, lúc ta còn trẻ không biết quý trọng, cứ hay làm tổn thương bà ấy, đợi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, có một khoảng thời gian bà con đã bệnh đến nằm liệt trên giường, nghĩ lại ta và bà ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, trong lòng thật sự cảm thấy rất áy náy, nhưng đã không còn cơ hội bù đắp nữa rồi... Vẫn may là con và Tiêu Lăng không đến mức như ta và bà của con.”
Tô Tố bặm môi, “Ông nội, ông yên tâm, sau này dù xảy ra chuyện gì con và Tiêu Lăng cũng sẽ không dễ dàng buông tay nhau ra.”
Mặt của lão gia tử rũ xuống, vỗ1vỗ tay Tô Tố, khóe mắt hơi ướt ướt, “Tốt, vậy ta yên tâm rồi!”
Ngồi thêm một lúc thì lão gia tử không chịu được nữa.
“Hôm nay nói nhảm hơi nhiều rồi, già rồi là thích nói nhiều vậy đó.”
“Con thích nghe ông nội nói chuyện mà.”
Lão gia tử cười cười, từ ghế sô pha đứng dậy, “Trời sắp sáng rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Tố đứng dậy, “Con đỡ ông nội về phòng.”
Tô Tố đỡ lão gia tử về phòng, liền đặt thuốc ở đầu giường, lại sợ lão gia tử sẽ khát nước, liền rót một ly nước đặt ở đầu giường.
Lão gia tử thấy cô cứ chạy tới chạy lui, trong lòng cũng cảm thấy vui, “Nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ!”
Tô Tố tắt đèn, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Trải qua một phen sợ hãi, Tô Tố không còn thấy khát nữa, cô tắt đèn phòng khách quay về phòng của mình. Mùa hè nên trời sáng rất nhanh, còn chưa tới 5 giờ, trời đã bắt đầu sáng, Tô Tố nghĩ tới bệnh tình của lão gia tử nên không thể ngủ được, mở to mắt cho đến sáng.
Buổi sáng5đúng 6 giờ, Tiêu Lăng đã về.
Toàn thân anh đều là mệt mỏi và sương đêm, về tới phòng nhìn thấy Tô Tố đang ngồi trên giường, mở to mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, anh không khỏi bất ngờ! Anh cởi bỏ áo khoác đã bị sương đêm làm cho ướt sũng, đi đến bên cạnh Tô Tố, “Em... cả đêm không ngủ hả?”
“Ưm!”
“Sao không ngủ?”
“Ngủ không được!”
Tô Tố không nói cho Tiêu Lăng biết tình hình của lão gia tử, cô biết lão gia tử không muốn khiến nhiều người phải lo lắng, cô nhanh chóng chuyển đề tài, “Tiêu Diệp Lạc tỉnh lại chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch. “Tiêu Lăng vỗ vỗ đầu Tô Tố, “Nhanh đứng dậy, mình đi ăn sáng rồi đến khách sạn.”
“Dạ!”
Lúc ăn sáng lão gia tử vẫn chưa dậy, Tô Tố không cho người đi gọi ông, “Ông nội lớn tuổi rồi, hôm qua lại ở trong bệnh viện lâu như vậy, hẳn là mệt lắm, để ông ngủ thêm chút đi.”
“Ưm!”
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Lăng và Tô Tố vừa định xuất phát thì có điện thoại từ bệnh2viện gọi tới!
Điện thoại gọi tới di động của Tiêu Lăng, Tô Tố liền nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Lăng thay đổi, lông mày chau lại rất dữ dội, chỉ vội vàng nói một câu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay” liền cúp máy.
Tô Tố và Tiêu Khả đều cùng lúc hỏi thăm, “Sao vậy?”
“Diệp Lạc tỉnh lại rồi, cô ấy đòi về Mỹ ngay lập tức!”
“A? Bây giờ!” Tiêu Khả kinh ngạc.
“Chính là bây giờ!” Tiêu Lăng nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi sáng, rồi lại nhìn sang Tô Tố, “Trước mắt chúng ta tới bệnh viện xem tình hình như thế nào, sau đó mới đến kháh sạn, hẳn là sẽ kịp thời gian, được không?”
“Được!”
Tiêu Lăng lái xe chở theo Tô Tố và Tiêu Khả, khi 3 người đến bệnh viện thì trong phòng bệnh đã náo loạn cả lên.
“Con muốn... đi Mỹ, nhất định phải... đi.”
“Diệp Lạc, bác sĩ nói sức khỏe bây giờ của con rất tệ, mất máu quá nhiều, con không thể bướng bỉnh như vậy, mẹ hứa với con, đợi sức khỏe của con tốt hơn chúng ta sẽ cùng đi, được không?
“Không! Bây giờ đi!”
Ngay sau9đó là tiếng khóc nức nở của mẹ Tiêu Diệp Lạc.
Tiêu Lăng mở cửa, liền nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc đang ngồi trên giường bệnh làm loạn, một bên là mẹ của cô động cũng không dám động tới cô, còn Tiêu Quốc Cường thì là bộ mặt không biết phải làm gì hơn.
Nhìn thấy Tiêu Lăng, mẹ của Tiêu Diệp Lạc như tìm được phao cứu mạng, cuống cuồng chạy tới nắm lấy tay Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, con khuyên khuyên Diệp Lạc được không, con bé nhất định sẽ nghe lời con, tình trạng sức khỏe bây giờ của Diệp Lạc, nhất định không thể đi Mỹ...”
Tiêu Lăng đi vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Tiêu Lăng, Tiêu Diệp Lạc liền ngừng lại mọi hành động, “Anh... Diệp Lạc...”
“Bây giờ em muốn đi Mỹ để làm gì?”
Tiêu Diệp Lạc cười khổ, cô không phải muốn đi, mà là, không biết mẹ của cô khi nào sẽ lại chịu kích động, cô không muốn những việc giống như vậy sẽ phát sinh thêm lần nữa, cho nên muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đối với mỗi người bọn họ đều là việc tốt.
“Anh Tiêu Lăng... em1đã quyết định rồi. Anh... không cần phải khuyên em nữa... em với mẹ nhất định hôm nay phải đi.”
“Nguyên nhân!”
Tiêu Diệp Lạc nhìn sang mẹ của mình, cô sợ khi sức khỏe của cô tốt lên thì mẹ của cô sẽ không chịu đi nữa.
Hiện tại anh Tiêu Lăng cũng đã để ý đến họ, ba cũng đã nói chuyện với họ.
Đối với mẹ mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt!
Cho nên nếu bây giờ cô không kiên trì, đợi đến khi cô khỏe lại, mẹ của cô nhất định sẽ không chịu rời đi.
Tiêu Diệp Lạc rủ mắt xuống, mặt vẫn trắng bệch, không thấy một chút sắc huyết gì, “Em... có nguyên nhân của mình, mọi người đừng hỏi nữa.”
Mắt Tiêu Lăng lóe lên, “Em định khi nào đi?”
“Em và mẹ đã đặt vé chuyến bay 11 giờ trưa nay, nếu bây giờ đi vẫn có thể đến kịp.”
“Nếu như em đã muốn đi, anh cũng không ngăn cản nữa, anh sẽ kêu sân bay sắp xếp cho em một chiếc máy bay riêng, tìm một bác sĩ thân cận đi theo.”
Mắt của Tiêu Diệp Lạc đỏ lên, như vậy cũng đã đủ rồi.
Mẹ của Tiêu Diệp Lạc hét ầm lên, “Không được, Tiêu Lăng con có lương tâm không vậy, Diệp Lạc đã bị thương thành như vậy rồi mà con còn có thể đối xử với nó như vậy!”
Tiêu Lăng tựa vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng, “Mẹ, không phải con đâm Diêp Lạc bị thương!”
Bà ta há hốc mồm, bị Tiêu Lăng làm cho á khẩu không nói được gì.
“Mẹ, nếu... mẹ thật sự quan tâm con, vậy thì nghe con một lần đi, được không?”