Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á...”

Cảnh Thụy cầm đúng vào chỗ đau của Tiểu Thất, khiến cô không kiềm chế được, khẽ kêu lên một tiếng!

Thấy vậy, Lục Sâm mặt cũng biến sắc, anh vội vàng nói: “Cậu chạm vào chỗ vết thương của cô ấy rồi, hãy mau bỏ tay ra đi!”

Cảnh Thụy giật mình, lập tức bỏ tay Tiểu Thất ra.

“Em bị đau à?”

Tiểu Thất đau đớn nói không thành tiếng, cổ tay cô bây giờ vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, cái túm tay hồi nãy của anh trai khiến cô bị đau điếng bất ngờ, cả người đều toát mồ hôi hột.

Lục Sâm vén tay áo của cô lên, vết bầm tím lúc trước ở cổ tay không còn nữa, cổ tay cô lại trắng như phấn rồi, nhìn sơ qua thì như không có bất kì vết thương nào, nhưng họ đều tự biết bên trong thì không phải vây.

“Em đau lắm phải không?”

Phải mất một lúc, Tiểu Thất mới hồi người lại, nhìn thấy vẻ lo lắng hốt hoảng như muốn đau thay mình của Lục Sâm, cô miễn cưỡng cười: “Không đau nữa, hết đau luôn rồi mà.”

Lục Sâm cắn răng nghiến lợi, lấy giấy lau thấm khô mồ hôi đang lấm tấm trên trán cô.

Cảnh Thụy nhìn thấy cảnh hai người họ đối xử với nhau như vậy, cậu đoán chắc rằng có điều gì mà mình chưa biết đã xảy ra rồi.

Cậu tiến tới sát bên Tiểu Thất, gương mặt nghiêm túc hơn thường ngày: “Tiêu Tiểu Thất, tay của em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Tiểu Thất cúi mặt tránh ánh mắt của Cảnh Thụy: “Là do tự em... không cẩn thận...”

“Em còn dám nói dối sao!”

Cảnh Thụy nói như gào lên, khiến mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn họ, Cảnh Thụy nghiến răng tức giận nhìn Tiểu Thất: “Tiêu Tiểu Thất em đừng quên rằng, anh em mình là một cặp song sinh, em nghĩ mấy lời nói dối ngớ ngẩn ấy mà lừa được anh à?”

Tiểu Thất mím chặt môi im lặng không nói.

“Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện.”

Cảnh Thụy nghiến răng, thấy mọi người trong nhà hàng đều đang nhìn bọn họ, nên kiềm chế sự tức giận lại, bây giờ mấy người họ cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống nữa, nên đành đưa nhau rời khỏi nhà hàng.

Bốn người xuống tới hầm để xe.

Hầm để xe dưới này vừa oi bức vừa yên tĩnh!

Bốn người họ lên xe ngồi, Cảnh Thụy và Điền Tâm ngồi phía trước, Lục Sâm và Tiểu Thất ngồi băng ghế sau.

Chẳng ai chịu lên tiếng trước.

Cảnh Thụy lặng lẽ với tay nâng tay phải của Tiểu Thất lên, Tiểu Thất định rụt tay lại, cậu liền đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô khiến cô không dám phản kháng nữa. Cảnh Thụy nhìn cổ tay của em gái, vẫn như không có gì vậy, rất trắng trẻo, ít nhất là bên ngoài không hề nhìn thấy dấu tích bị thương nào.

Nhưng vẻ đau đớn vừa lúc nãy của Tiểu Thất chắc chắn không phải là giả.

“Như vậy rốt cuộc là thế nào, hai người có thể giải thích cho tôi không!”

“Để tôi nói!”

Tiểu Thất sợ hãi, hoang mang kéo áo của Lục Sâm: “Lục Sâm...”

Lục Sâm vuốt vuốt mái tóc của Tiểu Thất, “Tiểu Thất, sự việc này không giấu được đâu, vả lại, người nhà em có quyền được biết mọi chuyện!”

Lục Sâm nhìn Cảnh Thụy, anh kể cho Cảnh Thụy nghe toàn bộ sự việc xảy ra khiến Tiểu Thất bị thương.

Cảnh Thụy nghe tới đâu sắc mặt khó chịu tới đó, tới khi nghe kể xong thì tay anh đã nắm chặt nắm đấm!

Nhìn rất hung dữ!

Lại còn bị liệt tay phải!

Em gái của cậu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu đau đớn đến như vậy! Dù cho lúc nhỏ anh em họ từng bị Tô lão thái gia bắt cóc, nhiều nhất cũng chỉ bị kinh sợ một chút về tinh thần, chứ chưa hề bị thương tổn về thể xác như thế này!

Lý Dương!

Loại cầm thú súc sinh cặn bã này! Hắn dám gây ra chuyện này với Tiểu Thất sao!

Cậu không thể nào tha cho tên cặn bã này được!

“Anh, anh ơi...”

“Em là cái đồ ngốc!” Cảnh Thụy ôm chặt lấy Tiểu Thất qua hàng ghế, tim cậu đau nhói: “Em ngốc quá! Xảy ra chuyện như vậy tại sao không nói với anh, sao không nới với bố mẹ chứ!”

“Em sợ làm mọi người lo lắng...”

“Vậy bây giờ em ra nông nỗi này thì mọi người không lo sao?” Cảnh Thụy nghiến răng, “Đừng có nghĩ anh không biết em đang nghĩ gì, con bé ngốc này, em chính là đang muốn bảo vệ cho Lục Sâm! Em sợ mọi người sẽ vì chuyện này mà trách cứ anh ta, cho nên mới không dám nói ra!”

Tiểu Thất im lặng.

Đúng là cô đã nghĩ như vậy.

“Anh...”

“Anh trai của em là người không biết nói đạo lý hay sao!” Cảnh Thụy hít một hơi thật sâu, quắc mắt nhìn Lục Sâm: “Tôi biết việc này không hề liên quan tới anh, thậm chí cảm ơn anh đã kịp thời xuất hiện để cứu em ấy, nhưng tên Lý Dương này... Hắn đã gây ra việc tày trời với Tiểu Thất, Tiêu gia chúng tôi tuyệt đối không để yên đâu! Lần này vì nể mặt anh, anh hãy về nói với bố của anh, nếu ông ấy muốn bao bọc Lý Dương, thì chính là sẽ đối đầu với Tiêu gia chúng tôi, tới lúc đó đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Lục Sâm hiểu ý gật gật đầu.

“Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời tới ông ấy!”

Còn đối với Lý Dương, Lục Sâm cũng hận hắn tới tận xương tủy, chỉ là mối hận của anh đã bộc lộ ra ngoài, còn Tiêu gia thì chưa, nếu bố anh dám bảo vệ Lý Dương, thì Tiêu gia chắc chắn sẽ đối phó với toàn bộ Lục gia!

Tập đoàn Phong Hoa dù đã là tập đoàn lớn, nhưng cũng chỉ dám so sánh với chi nhánh NALA của tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ mà thôi, nếu Tiêu gia thực sự muốn đối phó với Lục Gia, thì sẽ không hề khoa trương mà khẳng định rằng, chẳng tốn sức bằng dí chết một con kiến.

“Được rồi, anh xuống xe đi!” Cảnh Thụy thẳng thắn nói như ra lệnh.

Lục Sâm ngồi yên không nhúc nhích!

Tiểu Thất đẩy Cảnh Thất ra: “Anh, anh đừng có không khách sáo với Lục Sâm như vậy, anh ấy là bạn trai em, em sẽ xuống cùng với anh ấy!”

“Em phải cùng anh về nhà!”

“Em không về...”

“Không về cũng không được!” Cảnh Thụy lấy uy của người làm anh ra lệnh, “Em như thế này rồi còn định giấu bố mẹ tới bao giờ!”

“Em, em...”

Cảnh Thụy nhìn Lục Sâm: “Tôi hiểu tình cảm của hai người, từng phút từng giây đều muốn ở cạnh nhau, nhưng nếu anh thực sự nghĩ cho Tiểu Thất, thì đừng ngăn cản tôi đưa nó về! Tay của nó vừa bị thương mấy ngày, nói không chừng vẫn còn kịp kiếm phương pháp chữa trị! Có lẽ anh cũng biết, mối quan hệ của bố tôi rất là rộng, hơn nữa, với thân phận của bố tôi thì việc kiếm được bác sĩ giỏi chắc chắn vẫn dễ dàng hơn anh!”

Cảnh Thụy lấy việc bị thương ở tay của Tiểu Thất để làm lý do, nên Lục Sâm tất nhiên không thể nào phản bác được.

Lúc trước Lục Sâm còn nghĩ rằng anh có thể tìm được bác sĩ giỏi nhất, bây giờ, khi biết được bố Tiểu Thất chính là Tiêu Lăng, thì anh không còn sự tự tin này nữa! Đúng vậy, có thể những bác sĩ mà anh tìm được đều nói tay của cô không có cách nào chữa trị nữa, nhưng biết đâu được, biết đâu được bố của Tiểu Thất lại có thể tìm được người bác sĩ giỏi như vậy thì sao.

“Lục Sâm, em không muốn về nhà... Em muốn ở bên cạnh anh.”

“Tiêu Tiểu Thất, hôm nay dù có phải đánh gãy chân em anh cũng phải đưa em về nhà!”

Tiểu Thất đẩy Cảnh Thụy ra, “Lục Sâm đã tìm cho em rất nhiều bác sĩ rồi, người ta đều nói không chữa trị được nữa, anh ơi, đừng phí sức vô ích! Anh cũng đừng nói với bố mẹ, mẹ đang mang bầu sáu tháng rồi, bây giờ mà nói ra, khác nào làm mẹ thêm lo nghĩ!”

Cảnh Thụy nghiến răng: “Tới nước này em vẫn còn muốn giấu giếm họ à, cho tới khi em không giấu được nữa thì bố mẹ còn đau khổ như thế nào!”

Tiểu Thất lặng lẽ cúi đầu, nắm chặt lấy vạt áo Lục Sâm.

Cô bây giờ không muốn rời xa Lục Sâm một giây một phút nào hết.

Ánh mắt Cảnh Thụy hướng về phía Lục Sâm, không nói tiếng nào.

Lục Sâm ôm chặt Tiểu Thất, thở dài: “Tiểu Thất, hãy nghe lời anh trai của em!”

Tiểu Thất ngẩng đầu lên: “Anh vừa nói gì?”

“Em hãy ngoan ngoãn cùng anh trai về nhà đi, tay của em là chuyện cả đời, huống hồ hai đứa mình còn ở bên nhau cả đời cơ mà, anh không muốn vì một chốc lát như thế này mà khiến cho em suốt đời này không thể vẽ được nữa.”

Mắt Tiểu Thất đỏ hoe.

Trong lòng cô lại thêm một nỗi lo lắng.

Nhỡ đâu...

Nhỡ đâu daddy và mamy cảm thấy cô và Lục Sâm ở bên nhau không hợp, ép buộc hai người họ phải chia tay thì cô biết tính sao đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK