Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy... thưa ngài, chúng ta nên làm thế nào đây?”

James lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn ly rượu đỏ như máu tươi trong chăn, hơn nửa ngày mới nói, “đợi!”

“Đợi?’ 

Lính dưới có chút không hiểu.

James nhàn nhạt nhìn thuộc hạ một chút, thuộc hạ lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, James lúc này mới nhẹ giọng giải thích, “ta luôn cảm thấy Lãnh Mạc không có dễ chết như vậy, hiện trường của vụ nổ kia chúng ta cũng chưa kịp nhìn, vì vậy luôn có chút không yên tâm. Hiện giờ việc chúng ta cần phải làm là đợi! Ngươi cho người giám sát tình trạng của biệt thự Bán Sơn, nhất là Trương Hân, tình trạng của cô ta nhớ kỹ phải quan sát kỹ vào!”

“Dạ!”

James nheo mắt lại.

Nếu như Trương Hân là người mà Lãnh Mạc yêu nhất, vậy nếu Lãnh Mạc chết thật, Trương Hân sẽ làm gì đây?

Chờ hắn xác định Lãnh Mạc thật sự đã chết, kế hoạch của hắn mới thuận lợi khai triển.

...

Tang lễ của Lãnh Mạc là Vương Bưu và Tiền Hiểu cùng xử lý, tổ chức khá phách lối!

Khách mời rất rất nhiều, đương nhiên, đại đa số đều là người trên giang hồ, không phải Vương Bưu bọn hắn cố tình phách lối, mà bọn hắn muốn nói cho những người này biết, dù lão đại không có ở đây, bọn hắn cũng không dễ bị đánh đổ như thế!

Trương Hân không có dự tang lễ.

Cô ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, đồ trong ngực từ một cái rương lớn biến thành một con chó phốc nhỏ.

Linh đường ở dưới lầu đang thổi lấy những bản nhạc lung tung, làm người ta nghe thôi cũng thấy phiền!

Trương Hân đi chân trần, đi đến cạnh cửa sổ sát đất

Các vị khách dưới lầu tất cả đều mặc một bộ áo màu đen trang nghiêm, tới lui nườm nượp không ngớt. Có người vẻ mặt bi thương, có người thần sắc lạnh nhạt, thậm chí còn có người chuyện trò vui vẻ.

Trương Hân siết chặt nắm đấm

“Lãnh Mạc chết, các ngươi vui như vậy sao?”

Trương Hân trong dòng người thấy được bóng dáng của Tô Tố. Qua một thời gian không lâu, cửa phòng của cô bị mở ra, Trương Hân quay đầu liền thấy Tô Tố và Tiểu Hi, còn có Cảnh Thụy và Tiểu Thất.

“Trương Hân...”

“Dì Hân!”

Trương Hân rất muốn nở nụ cười, thế nhưng cô phát hiện cô căn bản cười không nổi, “các cậu đã tới?”

“Ừm!”

Họ ai cũng chỉ mặc một bộ đồ màu đen, Tô Tố nói, “Tiêu Lăng và Tôn Viễn bọn họ ở dưới lầu giúp chống đỡ tang lễ, tớ và Tiểu Hi liền lên lầu xem cậu! Tô Tố đi đến cạnh Trương Hân, nghiêm túc dò xét cô, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ, tinh thần nhìn qua so với ngày hôm đó ở sân bay còn uể oải hơn, trong lòng Tô Tố Tâm có chút cay đắng, đưa tay nắm chặt tay Trương Hân, “Trương Hân, những lời như nén bi thương này tớ sẽ không nói vời cậu nữa, Lãnh Mạc mặc dù không có ở đây, thế nhưng cậu còn sống, cậu coi như vì anh ta cũng phải sống tốt, hơn nữa cậu không phải một mình, cậu còn có đứa bé, chờ con của cậu ra đời, cậu sẽ biết, con cũng có thể là tất cả của cậu.

Con...

Trương Hân gục đầu xuống, đưa tay vuốt ve bụng của mình.

Đứa bé mới hơn một tháng, cô hiện giờ dường như đều không cảm nhận được.

Tiểu Hi cũng bay vào, giữ chặt một tay khác của Trương Hân, trong lòng cô cũng vô cùng đau lòng cho Trương Hân, Trương Hân không giống cô, cô ít nhất còn có ba mẹ để yêu thương, có nhà của mình, thế nhưng Trương Hân cô là cô nhi, không cha không mẹ, bên cạnh chỉ một người có thể dựa vào, Lãnh Mạc bỗng nhiên rời đi vào lúc này, đổi lại là người khác, e rằng không ai chịu nổi cái hậu quả này.

“Trương Hân, cậu... phải kiên cường chút.”

Trương Hân rủ mắt xuống, đành giật nhẹ khóe miệng.

Kiên cường...

Cô cảm thấy tất cả sức lực của cô đều bị rút hết rồi, thật không có cách nào kiên cường.

Tiểu Thất duỗi đôi tay nhỏ đầy thịt ra đặt trên bụng Trương Hân, “dì Hân, dì thương tâm như vậy bảo bảo trong bụng dì cũng sẽ thương tâm, giống như con và anh trai mỗi lần nhìn thấy mami thương tâm, hai chúng con cũng sẽ thương tâm, cho nên dì Hân dì phải cố gắng vui lên a, bằng không tiểu bảo bảo chắc chắn cũng không vui.

Trương Hân sờ đầu tiểu Thất, cười không tiếng.

Dưới lầu đột nhiên ồn ào.

Tiếng ồn ào còn có càng ngày càng lớn.

Mọi người nhìn mặt nhau.

“Chuyện gì xảy ra? Tớ đi xuống xem một chút!” Tiểu Hi “tạch tạch tạch” đi xuống lầu, rất nhanh, Tiểu Hi lại chạy lên, vẻ mặt kinh hoảng nói, đám người dưới lầu yêu cầu Vương Bưu bọn họ mở quan tài, nói là muốn bái tế Lãnh Mạc đoạn đường cuối, Vương Bưu và Tiền Hiểu bọn họ không đồng ý mở quan tài, cho nên hiện giờ dưới lầu ầm ĩ lên!

Trương Hân nhắm hai mắt lại!

Người đã chết, còn không để anh an tâm đi sao!

Cô thay một bộ váy dài màu trắng, không nói một câu đi xuống lầu.

Tô Tố căn dặn hai đứa con không được xuống lầu, rất nhanh cũng đi theo bước chân của Trương Hân.

Đám người ồn ào dưới lầu, nhìn thấy Trương Hân đột nhiên xuất hiện, có chút sửng sốt, theo đó ánh mắt liền đặt trên người Trương Hân, mặt như có điều suy nghĩ.

Trương Hân đi xuống lầu, nhìn thấy giữa trung tâm phòng khách đặt một cỗ quan tài, con ngươi đau xót, dời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt ác liệt của cô nhìn vào đám người đó, “ai yêu cầu mở quan tài?”

Mấy người áo đen dẫn đầu liếc nhau một cái, lập tức một người đứng dậy.

“Là chúng tôi yêu cầu mở quan tài, chúng tôi đến để tế bái Lãnh tiên sinh, mặc kệ đi nơi nào tế bái cũng phải để cho người ta nhìn mặt lần cuối chứ.”

Trương Hân cười lạnh một tiếng, “Vương Bưu, người này là ai, Lãnh Mạc khi còn sống quen với hắn lắm sao?”

Vương Bưu lập tức trả lời, “không quen!”

Trương Hân giễu cợt một tiếng, trào phúng nhìn người đàn ông, “đã nghe chưa, Lãnh Mạc và ngươi cũng không quen, ngươi có tư cách gì quấy nhiễu vong linh của anh, ngươi muốn phúng viếng thì phúng viếng, không muốn phúng viếng thì cút khỏi! Biệt thự Bán Sơn không chào đón người như các ngươi! Vương Bưu, có người nói nhảm nữa, trực tiếp đuổi ra ngoài!”

Vương Bưu mừng rỡ, thẳng lưng cao giọng trả lời, “Dạ!”

Người ở chỗ này ai không biết Vương Bưu là đại tướng số 1 dưới tay Lãnh Mạc, cũng là tâm phúc thứ 1 của hắn, nhưng lúc này, Vương Bưu lại nghe lời dặn của người phụ nữ này, đồng thời không có chút kháng nghị nào.

Người phụ nữ này...

Lập tức liền có người nhịn không được, chỉ vào mũi của Trương Hân, “cô là ai, chúng ta phúng viếng Lãnh tiên sinh liên quan gì tới cô!”

“A ——“

Lời người đàn ông vừa dứt, bóng dáng của Tiền Hiểu xẹt qua, “răng rắc” một tiếng bẻ gãy cánh tay người đó!

Đồng bọn của người đàn ông đó lập tức hung dữ trợn mắt nhìn, “chúng tôi tốt bụng đến phúng viếng Lãnh Mạc, đây chính là cách các ngươi đãi khách sao!”

Tiền Hiểu mím chặt bờ môi, cười lạnh, “bất kính với phu nhân chúng tôi, chính là kết cục này!”

Phu nhân?

Mọi người liền trầm mặc.

Người phụ nữ gầy gò yếu ớt trước mắt này, lại là vợ của Lãnh Mạc?

Con ngươi mọi người lập tức lóe lên, “dù là vợ của Lãnh tiên sinh, chúng tôi tới phúng viếng Lãnh tiên sinh, mở quan tài cho chúng ta phúng viếng một chút thì thế nào?”

Trương Hân lạnh lùng nhìn người mở miệng nói chuyện.

“Các ngươi cho là những tiểu tâm tư của mình giấu rất kĩ sao, các ngươi chẳng phải muốn xác nhận Lãnh Mạc rốt cuộc chết chưa sao? Ta nói cho các ngươi biết, đừng quên một câu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, các ngươi muốn đối phó chúng ta, tốt nhất cân nhắc một chút phân lượng của mình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK