“Đủ rồi, anh im đi, không được nói nữa.”
Người đàn ông bên đầu dây bên kia nghiến răng, không nói nữa.
Bạch Linh nghe thấy tiếng thở nặng nề im lặng của anh, cũng âm thầm nghiến răng.
Sự thật là.
Cô lừa dối tất cả mọi người.
Bảy năm trước, sau khi cô từ thung lũng núi thoát ra, người đầu tiên gặp được không phải là Mạc Tầm, mà là Lưu Tư Minh. Lưu Tư Minh là người thành phố A, ba mẹ rất sớm là đã không còn, để lại cho anh vài căn nhà giá ngất ngưởng, lúc trước cô một mình chạy ra, căn bản không có khả năng sinh tồn, cô đói đến xỉu trên đường, bị Lưu Tư Minh nhặt về nhà, lúc đó cô rất cảm kích anh, coi anh như là ân nhân vậy, nhưng theo thời gian thấm thoát trôi qua, cô phát hiện ra ánh mắt Lưu Tư Minh nhìn cô càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng quan tâm.
Nếu như không có sự xuất hiện của Mạc Tầm, cô nghĩ cô nhất định sẽ kết hôn cùng với Lưu Tư Minh, sau đó sống những ngày tháng giản đơn.
Nhưng trên đời không có nếu như, cô vẫn gặp được Mạc Tầm, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mạc Tầm, tim cô chợt đập nhanh, cuối cùng cũng hiểu được tình yêu sét đánh là vị gì, là cảm giác gì, cho nên cô không hề có chút do dự rời khỏi Lưu Tư Minh, cùng Mạc Tầm cùng nhau đi đến Mạc gia.
Cô lúc đầu là không muốn dính dáng bất kì với Lưu Tư Minh nữa, nhưng Lưu Tư Minh không thể quên cô được, mãi cứ níu kéo lấy cô.
Hai năm trước cô bị chẩn đoán ra bệnh bạch cầu, Mạc Tầm tốn công tốn sức tìm được người chị sinh đôi của cô, nhưng sau khi xét nghiệm một loạt, tủy của Tô Tố không phù hợp với cô, cho nên mới nảy sinh chuyện Mạc Tầm tiếp cận Tô Tố.
Quãng thời gian lúc đó là cô đau khổ nhất.
Cô không có cách nào nhìn Mạc Tầm cùng với Tô Tố kia tương thân tương ái, cho dù người đó là chị em sinh đôi với cô, cho dù Mạc Tầm là vì cô... Cô rất khó chịu, cô đau đớn đến điên dại, cô chính là lúc đó lại một lần cùng Lưu Tư Minh ở bên nhau.
Cô sẽ ra đường đi dạo, sau đó cùng anh cùng nhau trò chuyện, cô chưa từng suy nghĩ là sẽ phản bội Mạc Tầm.
Nhưng...
Nhưng cô cũng là người phụ nữ bình thường, cô cũng có nhu cầu sinh lý, nhưng quãng thời gian đó, cô chỉ có thể dùng mắt chứng kiến Mạc Tầm yêu quý của cô với Tô Tố tương thân tương ái.
Trong một lần mất đi lý trí, cô và Lưu Tư Minh đã quan hệ với nhau.
Kể từ ngày đó dây dưa không dứt.
Cô cố gắng cẩn thận, rất cố gắng không cho bất kì ai phát hiện ra.
Trong chuyện chị em sinh đôi Tô Tố của cô, không thể không nói là Lưu Tư Minh giúp đỡ cô rất nhiều, nếu như không có Lưu Tư Minh, người bác sỹ đó sẽ không chết, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ điều tra tới cô, tiếp đó còn có cha mẹ nuôi của cô là hai vợ chồng Bạch thị, cũng là do Lưu Tư Minh xử lý dùm cô.
Cô từng suy nghĩ sẽ đoạt tuyệt tận gốc với Lưu Tư Minh.
Cho nên quãng thời gian đó cô và Tô Huệ hợp tác với nhau, nhưng người tính không bằng trời tính, lúc này cô lại mang thai đứa con của Lưu Tư Minh, cô vừa căng thẳng vừa lo sợ, cô lúc đầu không định nói Mạc Tầm nghe, bản thân lén lén lút lút đi xử lý đứa con đó, nhưng do vấn đề sức khỏe của cô, xử lý đứa con chỉ sẽ tổn hại đến sức khỏe cô, cho nên cô cứ do dự mãi.
Do dự rồi do dự đến lễ đính hôn của cô và Mạc Tầm.
Tiếp theo đó là lão gia tử muốn cô rời khỏi Mạc Tầm, cô trong tình thế bị ép buộc, chỉ có thể nói là bản thân đã có thai.
Sau đó tất cả cách đãi ngộ của cô đều thay đổi.
Vợ chồng Mạc Đà không còn bắt bẻ cô về điều gì nữa, Mạc Tầm cũng bắt đầu không nhắc đến hai chữ Tô Tố nữa, chuyên tâm cùng sống với cô, cô còn tưởng hạnh phúc này sẽ mãi duy trì...
“Bạch Linh?”
Bạch Linh từ kí ức hồi thần lại, trên tay siết chặt điện thoại, dùng lực quá độ, gần như là muốn siết hư màn hình, “Tô Tố và Trương Hân nếu như ở bệnh viện Phục Hoa, vậy chuyện đó sẽ trở nên dễ dàng hơn, tôi ở bên đây sẽ cho người theo dõi tình hình của Trương Hân, cô ta chết rồi càng tốt, nếu như chưa chết... tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp anh vào bệnh viện, đến lúc đó anh đóng giả điều dưỡng, giúp cô ta truyền thuốc, để cô ta sau này không tỉnh dậy nữa.”
Lưu Tư Minh thở dài, “Anh biết rồi, anh sẽ nghe theo lời em nói mà làm, nhưng Linh Nhi... anh nhớ em.”
Bạch Linh ghê tởm cau mày, ”Không nói nữa vậy đi, tôi sẽ gọi anh sau, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
Bạch Linh không chút do dự cúp máy điện thoại.
Bạch Linh nằm trên chiếc giường lớn, ngửi một hơi thở sâu mùi hương trên tấm mền.
Trên tấm mền hình như còn tàn dư hơi thở của Mạc Tầm, cô cảm thấy sớm muộn có một ngày cô sẽ bị điên, nếu như cô điên rồi, nhất định là bị Mạc Tầm tức điên đấy.
Họ tại sao lại không thể bỏ mặt tất cả mọi người, ở bên nhau vui vẻ hả.
“Mạc Tầm, anh tại sao không thể toàn tâm toàn ý chỉ đối xử tốt với em, ngày xưa có một Tô Tố, bây giờ cũng có một Tô Tố. Anh rốt cuộc muốn em phải làm sao, em giả vờ nhu nhược trước mặt anh, đối với anh dịu dàng chu đáo, anh tại sao lại không nhìn thấy mặt tốt của em, tại sao, rốt cuộc đây là tại sao?”
Bạch Linh giận dữ xả ra một loạt bất mãn ở trong phòng.
Trời bắt đầu tối rồi, cô nhìn lên thời gian, đã là 6 giờ tối, đã đến thời gian ăn cơm tối, nghĩ đến lát hồi xuống ăn cơm phải đối diện vợ chồng Mạc Đào, Bạch Linh giận dữ nghiến răng, họ tại sao chưa chết, còn chưa chết hả!
Bạch Linh cố gắng điều chỉnh lại, dùng sức xoa lên gương mặt mình, xoa dịu đi phần mặt cứng đờ của mình, đợi đến lúc sắc mặt của người trong gương giống như sắc mặt nhu nhược vô tội trước kia cô mới xuống lầu.
Vừa đi đến cửa cầu thang đã nhìn thấy trong nhà hàng đã mở cơm ăn.
Vợ chồng Mạc Đào đang ngồi trên bàn ăn cơm, ngồi kế bên họ chính là Mạc Oanh Oanh.
Sắc mặt của Bạch Linh có chút thay đổi.
Hôm nay không ngờ ngay cả giờ cơm cũng không gọi cô nữa.
Cô nghiến răng, giả vờ như không có gì xuống lầu.
Mạc phu nhân trông thấy Bạch Linh lập tức cau mày, “Còn ngây ở đó làm gì, không muốn ăn cơm à? Mỗi ngày đều phải cho người làm đi gọi, bộ tưởng bản thân đúng thật là thiên kim đại tiểu thư à?”
Khuôn mặt Bạch Linh tiết ra một nụ cười, “Mẹ...”
“Đừng gọi ta bằng mẹ.” Mạc phu nhân lấy khăn giấy lau miệng, lạnh lùng lướt mắt nhìn Bạch Linh, “Một tiếng ‘mẹ’ này của cô ta không có nhận nổi, nói sao ra thì cô với Mạc Tầm cũng chỉ là quan hệ nam nữ bình thường, đợi đến lúc hai người kết hôn rồi gọi cũng chưa muộn.”
Bạch Linh cúi mày vâng lời ngồi vào bên cạnh bàn ăn, người làm lập tức giúp cô kéo ghế ra.
Mạc phu nhân lại thấy không ưa, “Đừng giúp cô ta, cô ta đâu phải là không có tay, sau này việc của cô ta để cô ta tự làm lấy.”
Bạch Linh cúi mặt không nói năng.
Mạc phu nhân nhìn thấy bộ dạng cô như vậy còn tức giận hơn, “Ta ghét nhất là cái bộ dạng cô như thế này, cái bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời như là chịu nhiều oan ức vậy, ta thật không biết là Mạc Tầm rốt cuộc thích cô ở điểm nào, rõ ràng đã biết cô không thể sinh con nữa, không ngờ còn không rời bỏ người phụ nữ như cô, đúng thật là vô dụng, ngay cả cháu ta cũng không giữ được, giữ không được cũng đành, cô còn không sinh con được nữa... ta nuôi con gà mái còn biết đẻ trứng, còn người phụ nữ như cô lại chẳng có tích sự gì, ngoài việc biết giả vờ tội nghiệp cho người ta xem, cô nói thử cô còn biết làm gì.”
Bạch Linh ấm ức ngẩng đầu lên.
“Được rồi được rồi, ta trông thấy bộ dạng của cô là muốn ói rồi, ta hỏi cô, Mạc Tầm hai ngày nay đang làm những gì.”