Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thất vừa nghe thấy vậy!

Không đúng!

Bố làm như vậy rõ ràng là hận cả nhà họ Lục rồi!

Cô hoảng loạn chạy đến bên Tiêu Lăng, “Daddy, chuyện này không liên quan gì đến anh Lục Sâm cả, chỉ do mình Lý Dương làm thôi, bố có tìm thì tìm một mình tên Lý Dương đó có được không, nếu không phải có Lục Sâm, nói không chừng giờ này con còn thê thảm hơn nữa, bố không thể không phân biệt rõ đúng sai mà đối phó với cả Lục Sâm nhé!”

Đến lúc này còn dám nói hộ cho nhà họ Lục!

Tiêu Lăng càng thêm phẫn nộ, “Tiêu Tiểu Thất, cái tên Lục Sâm đó cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không phải do nó, con cũng chẳng gặp chuyện như vậy!”

Tiểu Thất cũng sợ, vội vàng giải thích, “Không phải như vậy đâu, Lý Dương đã làm phiền con mấy lần rồi, coi như không có Lục Sâm thì hắn cũng sẽ làm chuyện này mà, chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Nói chung bố à, bố không được tính chuyện với Lục Sâm đâu, nếu bố mà làm khó anh ấy thì con sẽ, con sẽ...”

“Thì sẽ làm sao nào! Con còn định không nhận người bố này chắc!”

“Nói chung là không được!” Tiểu Thất quống đến mức khóc ầm lên, “Mamy mau khuyên bố đi, còn cả anh nữa, hai người mau khuyên bố đi! Mọi người có làm gì Lục gia con cũng không có ý kiến, nhưng nhất định không được làm khó anh Lục Sâm! Ư hu hu... Daddy sao lại có thể không phân rạch ròi trắng đen như vậy, rõ ràng anh Lục Sâm đã cứu con, mà bố không những không cảm ơn người ta lại còn muốn đối phó với người ta, bố xem có ai như bố không!”

Tròng mắt của Tiêu Lăng đỏ sọc lên!

Anh không phân rõ trắng đen?

Anh có làm vậy thì cũng vì ai nào!

Con nha đầu này, đúng là đã bị bỏ bùa rồi mà, nó thích vẽ đến như vậy, bây giờ tay phải thì sắp phế rồi còn đứng đó mà nói hộ cho tên Lục Sâm!

Tiêu Lăng trợn mắt với Tiểu Thất, “Qủa nhiên là giờ cánh của con đủ cứng cáp rồi, không những dám nói dối gia đình còn dám trái ý của bố con nữa à! 1 tháng tới con không được phép bước chân ra khỏi nhà, ngoan ngoan ở lại đây cho ta!”

“Không được!”

“Không được cũng phải được!”

Tô Tố thấy hai bố con cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, trong lòng cô cũng không dễ chịu, tay của Tiểu Thất bây giờ thành ra thế này, còn thiếu chút thì bị cưỡng hiếp, sự tổn thương này chắc chỉ có phụ nữ với nhau mới hiểu được, nhưng đến lúc này rồi mà nó vẫn còn bảo vệ cho Lục Sâm. 

Điều này có nghĩa là gì?

Vị trí của Lục Sâm trong tim con bé đã sớm quan trọng hơn việc bị thất thân và hỏng tay rồi!

Haizz——

“Tiêu Lăng, anh bình tĩnh đi!”

“Tô Tố!”

“Em biết giờ này anh đang rất nóng giận và bực tức nhưng Tiểu Thất cũng nói không sai, chuyện này có liên quan gì đến Lục Sâm đâu. Đừng có chuyện gì anh cũng đổ lên đầu cậu ta, tuy em chưa từng gặp, nhưng cậu ta có thể vì Tiểu Thất mà làm nhiều chuyện đến vậy, thì nhất định là thật lòng thích con bé! Oan có đầu nợ có chủ, kẻ nào đã làm hại con bé, anh hãy kiếm kẻ đó mà trị, đừng vơ đũa cả nắm như vậy!”

“Đúng đúng đúng, mamy nói rất đúng!”

Tiêu Lăng thở dốc, anh trừng trừng nhìn Tiểu Thất, “Con còn dám nói!”

Tiểu Thất đỏ ửng cánh mũi, dùng gương mặt cầu xin nhìn sang Cảnh Thụy.

Cảnh Thụy nghiến răng!

Nha đầu chết tiệt này, nó biết chắc là anh sẽ mềm lòng với nó!

“Anh...”

Cảnh Thụy quay đầu ra hướng khác không nhìn vào Tiểu Thất, nhưng chẳng được hai phút, anh cũng đành nói hộ cho Lục Sâm, “Bố à, Tiểu Thất và mamy nói đúng, hôm nay con cũng đã gặp Lục Sâm, thái độ của anh ta cũng đã khá rõ ràng rằng muốn bảo vệ và đứng về phía Tiểu Thất, chuyện này không liên quan đến anh ta, hay là bố đừng làm khó cho anh ta nữa.”

Tiêu Lăng mặt lạnh không nói, cả nhà đều thấy được sự giận giữ của anh đã nguôi đi phần nào.

“Được rồi, được rồi, vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Tô Tố nhìn sang Tiểu Thất, “Nhưng bố con có nói một câu mà con phải nghe, 1 tháng tới không được đi đâu cả, ngày mai William sẽ tới đây, bây giờ quan trọng nhất là chữa trị cái tay của con, bất kể ra sao con đều phải ngoan ngoãn ở trong nhà, nghe rõ chưa? Nếu không, đến mamy cũng không giúp được cho con đâu!”

“Mamy...”

Tô Tố trầm mặt, thái độ của cô kiên quyết không hề có ý xê dịch!”

Tiểu Thất lại hướng ánh nhìn vào cả nhà, nhưng cô phát hiện chẳng ai muốn chiều theo cô cả đành lập tức mấm môi ấm ức, “Con biết rồi...”

Tiểu Thất cúi đầu thẫn thờ định quay về phòng.

“Đợi đã!” Tiêu Lăng gọi giật cô lại.

Tiểu Thất quay đầu lại, “Còn chuyện gì nữa ạ?”

“Bố đồng ý với con sẽ không ra tay với Lục Sâm nhưng với một điều kiện——Con phải lập tức cắt đứt quan hệ với hắn!”

Tiểu Thất bỗng chốc xù lông lên, “Không được! Chuyện này tuyệt đối con không đồng ý! Daddy, con và anh ấy yêu nhau thật lòng, sao bố có thể chia cắt bọn con như vậy!”

“Tình cảnh gia đình hắn quá phức tạp, không phù hợp với con đâu!”

“Không được không được, hoàn cảnh gia đình phức tạp đã sao, sau này con sống với anh ấy chứ có sống với gia đình anh ấy đâu! Nói gì đi nữa thì đây là giới hạn của con, không biết mọi người nói như thế nào nhưng con tuyệt đối sẽ không rời xa Lục Sâm!”

“Tiêu Tiểu Thất!” Tiêu Lăng gầm lên.

Tiểu Thất hai tay bịt tai gào lại, “Không được không được là không được, con kiên quyết không chia tay đâu!”

“Nhất định phải chia!”

“Kiên quyết không chia!”

Thấy hai bố con cãi nhau ngày một to, Tô Tố đột nhiên ‘Ái da——‘ một tiếng.

Ba người còn lại trong phòng liền lo lắng quay sang nhìn cô.

Thấy Tô Tố ôm bụng mặt đau đớn, Tiêu Lăng quên luôn chuyện đang bực tức, anh vội vàng đỡ lấy cô, “Sao vậy sao vậy? Có phải là do bực tức quá không!”

Tô Tố đánh mắt sang Tiểu Thất, Tiểu Thất nhanh chóng hiểu ý, vội vàng trở về phòng.

“Rầm”

Cửa phòng đóng lại, Tiêu Lăng mới biết mình bị lừa.

Anh bất lực đưa tay lên trán rồi đỡ Tô Tố ngồi xuống sofa, thở dài, “Đến lúc này mà em còn giúp nó!”

“Không phải em cũng chỉ sợ tình cảm của hai bố con bị rạn nứt sao! Tiêu Lăng, chuyện tình cảm của con cái mình đừng lo lắng nữa, Tiểu Thất năm nay đã 23 tuổi rồi, nó giờ đã là người trưởng thành cũng có được chính kiến của mình, ai đối với nó tốt hay ai xấu nó đều tự biết! Từ nhỏ con nó đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, có từng trách cứ gì chúng ta đâu mà lần này dù có tranh luận kịch liệt với chúng ta nó cũng không chịu chia tay, xem ra vị trí của Lục Sâm trong lòng con bé khá cao!”

Tiêu Lăng trong lòng chua xót, “Thì anh cũng chỉ sợ nó bị người ta lừa thôi, hơn nữa suy nghĩ của anh không phải là vô căn cứ, Lục gia thì anh biết, tình trạng của nhà đó rất phức tạp...” 

“Có phức tạp đến đâu cũng được, chỉ cần cái cậu Lục Sâm kia thật sự yêu thương, bao bọc cho Tiểu Thất, lại có thêm chúng ta đứng sau lưng con bé, người của Lục gia có ngang tàng đến đâu cũng không dám làm gì con bé!”

Tiêu Lăng càng nghe càng thấy nhột nhột.

“Bà xã, em đang định ủng hộ chúng nó đấy à?”

“Cũng không phải vậy!” Tô Tố lắc đầu, “Em chỉ sợ anh làm dấy lên tâm lý nghịch phản của nó, anh càng phản đối con thì nó lại càng nhất định phải đến với Lục Sâm! Chúng nó mới quen nhau hơn hai tháng, cứ để cho chúng nó từ từ tìm hiểu thêm!

“Tiểu Thất ngốc như vậy, anh sợ nó bị người ta lừa!”

“Vậy còn không dễ sao, hôm nào mình tìm cơ hội mời cậu Lục Sâm ấy đến nhà ngồi chơi, Tiểu Thất thì trẻ tuổi có thể không biết nhìn người, anh còn nhìn người không chuẩn sao? Đến lúc đó anh có thể nhìn rõ xem Lục Sâm có thật lòng với con gái mình không, nếu đúng vậy thì tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không... chúng ta hẵng nghĩ cách chia cắt hai đứa nó cũng chưa muộn mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK