Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể tha thứ cho anh lần này không?

Lòng Tô Tố rối loạn.

Vấn đề này cô vẫn chưa kịp suy nghĩ!

Cô cúi nhìn xuống, sờ bụng của mình, bụng của cô vẫn phẳng lì, nhưng bên trong chứa 1 sinh mệnh nhỏ bé, sinh mệnh này là do cô và Tiêu Lăng tạo nên, mà bây giờ, Tiêu Lăng vẫn chưa biết sự tồn tại của đứa trẻ này.

Lúc đứa trẻ này đến, quá không hợp thời gian.

Nếu là vài ngày trước, có lẽ bọn họ sẽ chúc mừng.

Nhưng bây giờ...

Tô Tố cười khổ lắc đầu, “Bây giờ tôi cũng không biết làm sao!”

Nếu không có đứa bé, cô đã quyết định chắc chắn sẽ rời đi, nhưng bây giờ? Cô là 1 người phụ nữ mang thai, kế bên có 2 đứa con, cô nghĩ cô có thể nuôi lớn đứa nhỏ, nhưng sau này thì sao?

Đứa nhỏ vẫn thiếu tình thương của ba.

Cũng giống như Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất hồi trước.

Nhưng nếu lựa chọn ở lại, bây giờ cô không có biện pháp đối mặt với Tiêu Lăng, chỉ cần nhìn thấy anh nghe lời anh nói thì lòng hận thù trong lòng sẽ lại xuất hiện, dù cho anh chuyển nhà ra khỏi nhà tổ thì đã sao? Mẹ Tiêu là mẹ ruột của anh, Tiêu Diệp Lạc là người thân hơn 10 năm của anh, loại quan hệ này, không phải chỉ cần chuyển ra ngoài ở là có thể cắt đứt được!

Cô cũng nhìn ra, tình hình sức khoẻ của Tiêu Diệp Lạc không tốt, không biết chừng nào sẽ “tái phát”, đến lúc đó mỗi lần như vậy, người làm “anh” như Tiêu Lăng, có phải đều sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy?

Tình cảnh này, chỉ cần nghĩ thôi cô cũng chịu không nổi!

“Mộ Bạch, anh nói bây giờ em phải làm sao?”

Mộ Bạch không biết nói gì.

Tô Tố cười khổ, “Câu hỏi này có vẻ làm khó anh quá, chính em cũng biết phải làm sao, làm sao hỏi anh cách giải quyết được chứ.”

Mộ Bạch khẽ vỗ đầu cô, “Đừng nghĩ nữa, bây giờ em mới mang thai, không phải bác sĩ có nói sau, 1 tuần sau đến tái khám, nếu đã như vậy, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều, em cứ lấy 1 tuần này nghĩ cho thật kĩ, dù cho em lựa chọn như thế nào, anh cũng ủng hộ em.”

Lòng của Tô Tố lập tức cảm thấy ấm áp, “Mộ Bạch...”

“Ngàn vạn đừng nói những lời như cảm ơn với anh, trừ khi em không xem anh là bạn.”

Tô Tố không cười nữa, chân thành nói, “Thật ra em rất may mắn, có thể có được người bạn như anh.”

Tô Tố nhìn ánh mắt dịu dàng của Mộ Bạch, trong lòng cô lập tức cảm thấy đau lòng.

Nếu lúc đó người mà cô yêu là Mộ Bạch, bây giờ có đau lòng như vậy không? Ít nhất, Mộ Bạch đối tốt với cô như vậy, tuyệt đối không làm tổn thương cô. Ý nghĩ này vừa loé lên, đã bị Tô Tố mạnh mẽ dẹp bỏ.

Không được nghĩ nữa!

Càng nghĩ thì càng đau lòng!

Cả đêm Tô Tố cũng không ngủ, lúc này nằm trên giường chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Mộ Bạch thấy cô không chút tinh thần. nhẹ giọng nói, “Em ngủ đi, anh ở đây với em.”

“Ừ.” Mắt Tô Tố như mở không nổi, nhưng vẫn không quên dặn Mộ Bạch, “Đừng nói Tiêu Lăng biết chuyện em có thai, bây giờ em không muốn anh ta biết.”

Mộ Bạch gật đầu, “Yên tâm, anh biết rồi.”

Lúc này Tô Tố mới an tâm ngủ.

...

Mộ Bạch nhìn bộ dạng ngủ say của Tô Tố, ánh mắt nhìn mặt Tô Tố rất lâu cũng không rời đi.

Anh rất ít không tiếp xúc với Tô Tố ở khoảng cách gần như vậy.

Mộ Bạch nhịn không được, đưa tay nắm tay Tô Tố.

Dù nằm trong chăn, tay của cô vẫn lạnh, anh ma sát tay cô, giúp cô làm ấm.

Mộ Bạch rất trân trọng từng giây từng phút của bây giờ.

Mỗi 1 lần ở bên Tô Tố, cũng xem như là giây cuối cùng ở bên cô, cho nên anh cực kỳ trân trọng.

Anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô, nhịn không được thở dài.

“Tô Tố... đừng cho anh cơ hội... ngàn vạn lần đừng...”

Anh sợ khi Tô Tố và Tiêu Lăng chia tay, anh nhịn không được mà nhân nước đục thả câu!

Anh sợ đến lúc anh gần cô nhất, thì anh sẽ không muốn chia tay nữa!

Thực ra anh là 1 người rất ích kỳ.

Rất muốn nhân cơ hội lần này, đả kích Tiêu Lăng, giành lại Tô Tố, nhưng, anh lo lắng, sau này Tô Tố sẽ hối hận, cho nên, bây giờ anh cũng rất chần chừ.

“Tô Tố, lần cuối cùng! Đây là lần cuối, nếu em tha thứ cho Tiêu Lăng, vậy anh về nước Anh tiếp tục học, nếu em không tha thứ... vậy không cần biết em có đồng ý hay không, anh nhất định theo đuổi em.”

Tô Tố đang ngủ say tất nhiên không nghe thấy tiếng nỉ non của anh, Mộ Bạch cũng không tính để cô nghe thấy.

Nói chung, anh sẽ luôn bảo vệ cô!

...

Tô Tố ngủ 1 cái đến hơn 3h chiều.

Ngủ 1 giấc tinh thần cũng tốt hơn, trong phòng chỉ có mình cô, cô ôm chăn ngồi dậy, cảm thấy mắt cá lành lạnh.

Cô đưa chân ra khỏi chăn, mới thấy chăn được thoa 1 lớp thuốc trong suốt, mắt cá đã bớt sưng đỏ rất nhiều, thuốc thoa lên vết thương cũng không đau như trước nữa.

Không chỉ vậy, gần giường cô có thêm 1 chiếc xe lăn.

Tô Tố không thể không thừa nhận, Mộ Bạch rất ân cần!

Cửa phòng mở ra.

Mùi thơm bên ngoài bay vào phòng, Tô Tố cả ngày nay chỉ uống 1 bát canh, bây giờ ngửi thấy mùi thơm, bụng lập tức kêu “rột rột”.

Đói rồi...

Bên kia, Mộ Bạch nhìn thấy cái nồi trên bếp lò đã ra khí nóng, mở nắp ra nhìn 1 cái, dùng đũa gắp gắp thịt gà bên trong, đã hầm 2h, đừng nói thịt gà, đến xương gà chắc cũng bị hầm nát.

Trên bề mặt còn có những cọng đông trùng hạ thảo vừa mập vừa to.

Mộ Bạch dọn dẹp lại.

Anh thêm gia vị vào nồi, thử mùi 1 chút rồi gật đầu hài lòng, sau đó để hành lá đã cắt xong bỏ vô canh, lần hầm canh này cuối cùng cũng thành công mỹ mãn.

Tắt bếp.

Mộ Bạch đi vào phòng Tô Tố, xem cô tỉnh chưa.

Thấy Tô Tố ôm chăn, anh cười nói, “Tỉnh rồi?”

“Bị mùi hương trong nhà bếp dụ cho tỉnh.”

Mộ Bạch cười nhẹ, “Lần này coi như em có khẩu phúc, anh không phải lúc nào cũng xuống bếp.” Anh đi vào trong phòng, mở xe lăn ra, đưa tay ẵm Tô Tố từ trên giường xuống, sau đó đẩy ra phòng khách, trong phòng khách mùi hương càng nồng hơn.

Bụng Tô Tố bắt đầu kêu lên, ôm ngại mà ôm bụng lại, quay đầu hỏi Mộ Bạch, “Anh hầm canh gì vậy, thơm quá!”

“Canh đông trùng hạ thảo!”

Thấy Mộ Bạch đi vào nhà bếp, ánh mắt Tô Tố cũng nhìn theo, nhà bếp được sắp xếp rất gọn gàng, dù đã hầm xong canh. nhưng hoàn toàn không có 1 vết tích của sự lộn xộn, chỉ có cửa tủ lạnh mở ra, trong đó chứa đầy các loại thịt và rau củ quả.

Tô Tố ngạc nhiên, “Đây đều là anh ra ngoài mua?”

“Không phải, anh kêu người đem tới. Đều là rau củ quả từ nông trại thu hoạch về, đều là rau hữu cơ, trái cây cũng vậy, trái cây hữu cơ, em ăn loại này là tốt nhất. Còn có gà, đều là gà ta mua ở nông trại, em ăn nhất định tốt cho sức khoẻ.”

Tô Tố nhìn cái tạp dề mà Mộ Bạch đang đeo, vừa múc canh vừa dịu dàng nói, cô cảm động đến tròng mắt đều đỏ lên!

Mộ Bạch chắc chắn là 1 trong số những người đối xử với cô tốt nhất trên đời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK