Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu cô ấy, thì đi tìm cô ấy!

Mộ Bạch ở trước mặt Tô Tố, đồng ý rằng anh nhất định đi tìm An Nhiên, nhưng đồng ý quy về đồng ý, anh ngập ngừng không có động thái

Ngày hôm nay

Tiểu Thất và Cảnh Thụy vừa hay là nghỉ cuối tuần, Tô Tố nhìn thấy trời mát rồi, đưa bọn trẻ đi đến cửa hàng thương mại mua thêm quần áo cho hai nhóc, đi dạo đi dạo, đột nhiên nhìn ra Mộ Bạch cũng đang dạo cửa hàng

“Mami, là cha nuôi kìa”

Tô Tố nhìn qua đó, không phải chính là Mộ Bạch sao, vẫn như cũ áo sơ mi trắng quần đen, trắng sáng rạng ngời, Tô Tố nhìn quầy hàng Mộ Bạch đang xem, chính là chuyên về nước hoa!

Cùng lúc đó, Mộ Bạch cũng nhìn thấy Tô Tố, Tô Tố nhìn thấy anh sau khi chào hỏi xong với người bán hàng, thì bước lớn lại đây

“Mua đồ à?”

“Vâng, quần áo của hai đứa nhỏ đều ở Mỹ không có mang về, bây giờ nói sao thì cũng sang thu rồi, cũng cần phải mua thêm cho chúng” Tô Tố cười nhìn Mộ Bạch, “anh... còn chưa đi sao?”

Mộ Bạch có chút ái ngại, anh xoa xoa đầu hai đứa trẻ, “còn chưa cơ, anh nghĩ, mua chút quà qua đó có thể khiến An Nhiên vui lên chút, thì đến chọn cho cô ấy món quà, nhưng lựa chọn cả nửa ngày cũng không chọn ra được món đồ nào, nói ra thì anh cảm thấy bản thân thật sự dở tệ, ba năm ở Anh, anh ở gần An Nhiên như thế, kết quả đến bây giờ bỗng nhiên không biết cô ấy thích cái gì”

Tô Tố nhìn sắp đến trưa rồi, nhẹ nhàng nói, “đi, chúng ta lên trên lầu ăn chút gì, vừa ăn vừa nói”

“Được!”

Mộ Bạch thở dài nhẹ nhõm, nếu như Tô Tố có thể cho anh chút ý kiến, vậy thì chắc sẽ tốt hơn nữa rồi

“Cảnh Thuyjm Tiểu Thất, các con muốn ăn cái gì?”

“Ừm... hải sản!”

“Được!”

Tô Tố dẫn hai đứa trẻ cùng lên tiệm hải sản ở trên lầu, gọi đầy một bàn hải sản

Hai đứa trẻ nhìn thấy hải sản thì khởi động ăn rồi, Tô Tố bên cạnh nói chuyện với Mộ Bạch, “không biết mua món quà gì?”

“Hoàn toàn không có cơ sở”

“Nếu như anh không biết An Nhiên thích cái gì, vậy thì anh mua món quà mà cảm thấy có ý nghĩa nhất là được rồi”

Có ý nghĩa nhất?

Mộ Bạch chìm trong suy nghĩ

Tô Tố cho anh ý kiến, “ví dụ bọn anh trong ba năm, ngày mà có kỷ niệm ý nghĩa nhất An Nhiên mặc gì, đeo cái gì?”

Cái này... Mộ Bạch cưởi đau khổ, anh đúng thật là không thể nhớ nổi

Tô Tố nhìn dáng điệu của anh ấy thì biết ngay anh ấy nghĩ không ra, bất lực nhìn ngước lên trời, lúc này Tô Tố còn thật sự có chút không đáng cho An Nhiên, ba năm nay... thật sự đơn giản bị lãng phí à, cô cũng rất may mắn An Nhiên lần này quyết định bỏ đi 

Nếu không thì cô ấy luôn bên cạnh Mộ Bạch, Mộ Bạch đã thành thói quen cô ấy ở bên cạnh anh rồi, như thế thì Mộ Bạch cả đời đều ý thức không được biến hóa tình cảm mà anh ấy đối với An Nhiên!

Vì vậy, hai người bọn họ nếu như có thể vượt qua ranh giới này, về sau tất nhiên cũng sẽ hạnh phúc

Nghĩ như thế, Tô Tố bắt đầu thay anh ấy lên kế hoạch mưu mô, “anh không phải cùng An Nhiên kết hôn sao, lúc kết hôn nhẫn đã mua chưa?”

Mộ Bạch sững lại, tiếp đó lắc đầu

Tô Tố bất lực xoa trán

Kết hôn chuyện quan trọng như thế, mà lại đến một chiếc nhẫn cũng không có

Tô Tố thật sự hết lời để nói anh

“Tô Tố, anh có phải là khá... thất bại không”

“Nào chỉ có thất bại, đơn giản chính là quá thất bại rồi” Tô Tố ngẩng đầu lên, chân trọng nhìn anh ấy, “anh à... thực sự bỏ quên An Nhiên lâu quá rồi, anh cái thói quen bỏ qua cô ấy, may mà An Nhiên đi rồi, cô ấy mà không bỏ đi, chắc anh sẽ bỏ qua cô ấy cả cuộc đời. Bây giờ anh nhanh chóng đi mua nhẫn rồi theo đuổi cô nương người ta quay lại đi!”

“Nhẫn, có tác dụng không?”

“Đương nhiên có tác dụng rồi! Em nói cho anh biết, chỉ cần là một người phụ nữ thì không có ai không thích nhẫn, lại còn là chiếc nhẫn người đàn ông bản thân mình thích nữa, bởi vì ý nghĩ của chiếc nhẫn không giống, đặc biệt là nhẫn cưới, đủ để đại biểu tất cả thành ý của một người đàn ông. Phụ nữ thích cái này, không phải là cần xem viên kim cương trên chiếc nhẫn lớn thế nào, cũng không phải là xem chiếc nhẫn xa hoa lộng lẫy nhường nào, cần chính là ý nghĩa của tính tượng trưng, anh hiểu không?”

Mộ Bạch ngơ ngác nhìn đĩa cua trước mặt, cảm thấy giống như hiểu ra một chút

Tô Tố thở phào

Mộ Bạch này... xem ra là người trong nhóm mấy người của Tiêu Lăng không biết tán tỉnh phụ nữ nhất rồi

Thích Tô Tố ba năm dều không có dám tiếp cận, cũng không dám đi bày tỏ, chỉ ở trong lòng yêu thầm. Được thôi, bây giờ không dễ dàng gì có người để thích, cũng không biết làm sao để tán tỉnh, lầm sao để lấy lòng người ta

Nếu như thay vào Tiêu Lăng Lãnh Mạc và Tôn Nguyên, thủ đoạn tán tỉnh phụ nữ người sau càng cao tay hơn người trước, nhưng mà... đây cũng là nét đáng yêu của Mộ Bạch à

Ăn xong cơm, Mộ Bạch nét mặt kiên định, “anh đi xuống lầu mua nhẫn đây, không thì... Tô Tố em đi cùng anh tham mưu tham mưu?”

Tô Tố lắc đầu, “vậy thì không được, món đồ này khẳng định phải tự bản thân anh chọn, như thế mới có thành ý, nếu như sau này anh theo đuổi lại được An Nhiên, An Nhiên biết được chiếc nhẫn này em chọn giúp anh, trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái

Ai có thế nhẫn nhịn được người đàn ông trong lòng mình tặng món quà cho mình, còn là người con gái anh ta yêu thầm lựa chọn cho nữa chứ?

Cho dù không phải là người con gái thầm yêu

Là người phụ nữ đều sẽ không chịu được người đàn ông của mình nghe ý kiến của người phụ nữ khác, mua món quà tặng bản thân!

Cả là mẹ đẻ cũng không được

Càng hơn thế An Nhiên đối với cô có khúc mắc

“Vậy thì được thôi, anh tự lựa chọn vậy” Mộ Bạch thả lỏng xuống, nụ cười ấm áp hơn, “vì muốn cảm ơn em cho anh chủ ý, bữa hôm nay anh mời”

Tô Tố cũng không tranh giành với anh ấy, “được à, cảm ơn nha”

Ăn bữa trưa xong, Tô Tố tiếp tục dẫn hai đứa trẻ đi mua quần áo, Mộ Bạch đi lựa chọn nhẫn

Tô Tố lại lượn hai vòng, chọn cho hai đứa trẻ mấy bộ quần áo, nghĩ rồi nghĩ, lại chọn một bộ cho Tiêu Lăng, Tiêu Lăng mặc nhiều nhất là vest, cô nhìn thế nào cũng thấy mệt mỏi, chọn cho Tiêu Lăng một chiếc áo rộng màu đen, Tô Tố nhìn giá cả, miệng giật giật, nghĩ lại nghĩ, vẫn mua chiếc áo.

“Mami, mami thật không công bằng à, mua cho daddy chiếc áo này đều có thể bằng mấy bộ của Tiểu Thất rồi”

Tô Tố cười rạng rỡ, “Tiểu Thất con xem chiếc áo lớn này đẹp không?”

Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn nửa ngày mới nói, “đẹp”

“Mặc lên người daddy có phải càng đẹp hơn không? Mami cũng bởi vì Tiểu Thất à, Tiểu Thất không phải là thích trai đẹp sao, để daddy của con mặc thật đẹp trai, xuất hiện trước mặt con, con xem trong lòng cũng vui sướng không phải sao?”

Ý...

Hình như cũng đúng, nhưng lại hình như chỗ nào không đúng

Tô Tố tiếp tục lừa nói, “Tiểu Thất con nghĩ xem à, daddy của con mặc thật đẹp trai, hôm nào đó đợi con tan học đón con, các bạn của con nhìn thấy con có người daddy đẹp trai khí chất như thế, khẳng định sẽ đặc biệt ngưỡng mộ con à!”

Hình như... cũng đúng!

Tiểu Thất thành công bị lừa, “vậy thì mami mua đi”

Tô Tố nhanh chóng mua chiếc áo lớn

Vừa ngoảnh đầu lại thì thấy Cảnh Thụy đang lắc đầu nhìn Tiểu Thất, cái biểu cảm đó... dường như đang lo lắng chỉ số thông minh IQ của cô bé

Tô Tố toát mồ hôi!

Đứa trẻ quá thông minh không quá tốt, quá không dễ thương rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK