Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Chẳng lẽ tôi không thể tới?”

Tiêu Lăng xuống xe, “ ầm” một tiếng đóng cửa xe lại, “ đồ đâu?”

Tô Đại Khuê hận Tiêu Lăng đến thấu xương, đồng thời cũng là sợ hãi đến thấu xương. Trước kia khi Tô Tố sa sút ông dám thừa cơ hãm hại, nhưng đối mặt với Tiêu Lăng... ông ta cả ý nghĩ báo thù cũng không dám có. Bởi vì ông đã nhận ra rằng, người đàn ông này không phải là người mà ông có thể đắc tội. Cậu ta có thể khiến ông phá sản,khiến ông sa sút như vậy, thì cậu ta sẽ có bản lĩnh khiến cả nhà ông chết trong im lặng hơi tiếng.

Mà ông, hoàn toàn không muốn chết.

“ Đồ, đồ ở trên lầu, các người theo tôi lên lấy đi.”

“ Đi”

Tiêu Lăng đoán ông cũng không dám giở trò gì, dắt theo Tô Tố theo sau ông đi lên lầu, nhà ở đây không phải là căn hộ cao cấp, toàn là các nhà lầu bình dân gần giải tỏa ở ngoài ngoại ô, trong hành lang rất âm u, cầu thang vừa chật vừa dốc, trên hành lang lại không có đèn, đen như mực. Tiêu Lăng cẩn thận dìu Tô Tố bước lên phía trước, nhà cao nhất là lầu bốn, Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên thuê ở lầu bốn, khi ông dẫn theo Tiêu Lăng và Tô Tố đi ngang qua nhà hàng xóm, hàng xóm nhìn thấy ông ta liền chửi mắng um sùm.

“ Á đù, xui chết đi được, Tô Đại Khuê, tôi cảnh cáo ông, nhanh chóng dọn ra ngoài ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo, suốt ngày la um sùm, bọn trẻ trong nhà tôi bị ông dọa sợ rồi.”

Hiển nhiên Tô Đại Khuê đã quen với tình cảnh này, ngại ngùng mà cười với Tiêu Lăng và Tô Tố, “ Chúng tôi sống ở lầu bốn, sắp tới rồi, rất nhanh thôi.”

Rất nhanh sẽ đến lầu bốn.

Cửa trên nhà lầu bốn khép hờ, trong nhà Lý Ái Liên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền cẩn thận mở một khe hở ra, bà ta thò đầu ra, nhìn thấy là Tô Đại Khuê mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Tiêu Lăng và Tô Tố ở phía sau Tô Đại Khuê, mặt Lý Ái Liên liền biến sắc, sắc mặt trắng bệch mau chóng mở cửa.

Đối với người mà đã khiến họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Lý Ái Liên cũng giống Tô Đại Khuê, sợ hãi vô cùng.

Ngay cả ý nghĩ báo thù cũng không dám có.

Tô Đại Khuê dẫn hai người vào nhà, kết cấu nhà không có gì đáng nói, chỉ là một căn nhà có những gian nhà nối kết với nhau rất lớn, trong nhà để một chiếc ** và bàn ghế, bây giờ bàn ghế đều ngã tùm lum trên đất, trên ** cũng một mớ hỗn loạn, ga giường và chăn đều bị vén lên, lộ ra tấm bảng ** đen sì. Bởi vì không có nhà bếp, nấu cơm cũng nấu trong nhà, trong nhà đầy dầu mỡ, còn có một mùi vị rất lạ.

Tô Đại Khuê có chút ngại ngùng, “ bọn chủ nợ vừa mới đi...”

Ông thấy Tiêu Lăng sa sầm mặt lại, sợ rằng sẽ chọc giận tới anh, nhanh chóng lượm một cái ghế đưa đến trước mặt anh, “ Tiêu tổng, mời ngồi, mời ngồi.”

Tiêu Lăng không thèm nhìn đến Tô Đại Khuê, lạnh giọng hỏi, “ đồ đâu?”

Lý Ái Liên liền móc chìa khóa từ trong túi ra, đó là một chiếc chìa khóa lâu năm, chắc là khóa đồng tâm, chìa khóa chính là một chìa dài nhỏ như đồng thâm, chìa khóa dùng một sợi dây móc lại, sợi dây này chắc là cho con đeo trên cổ, vì muốn đẹp còn xỏ thêm mấy hạt châu vào. Lý Ái Liên cùng Tiểu Ý đưa chìa khóa cho Tiêu Lăng,bà ta e dè mà nhìn Tiêu Lăng, sợ hãi nói rằng, “ đây là mẹ Tô Tố để lại cho Tô Tố...”

Tiêu Lăng giao chìa khóa cho Tô Tố.

Lúc Tô Tố nhìn thấy chiếc chìa khóa đó, trong đầu thoáng qua một số hình ảnh, dường như cô nhớ lại cái gì đó, nhưng những hình ảnh đó lại biến mất trong nháy mắt, cô muốn nắm cũng không nắm lấy được.

Nhưng có một điều cô có thể khẳng định rằng, món đồ này chắc chắn là do mẹ cô để lại cho cô.

Tô Tố dùng sức nắm chặt lấy chìa khóa trong tay, vừa quay đầu qua đã thấy Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên nhìn cô chằm chằm, cô hừ lạnh một tiếng, từ trong túi xách lấy một lá thư ra, nhìn thấy lá thư đó mắt hai người họ liền sáng lên, cô cười lạnh quăng lá thư đó cho Tô Đại Khuê, “ đây là ba chục ngàn, xem như chấm dứt chuyện này.”

Tô Đại Khuê nhanh chóng mở lá thử đó ra xem, sau khi nhìn thấy ba xấp nhân dân tệ bên trong, ông liền vui vẻ lên, “ có tiền rồi, cuối cùng cũng có tiền rồi...” Tô Đại Khuê kéo khóa áo khoác ra, giấu ba chục ngàn đó vào trong túi áo khoác rồi bụm chặt lại.

Nếu là trước kia ba chục ngàn này, cũng chỉ đủ cho ông ăn một bữa cơm thôi, nhưng mà bây giờ lại là tiền để cứu mạng, không có số tiền này, ông ngay cả nhà như vậy cũng không ở nổi.

Tô Tố nhìn bộ dạng này cuả Tô Đại Khuê.

Cô chỉ không gặp ông ta một tháng mấy thôi, ông ta dường như già hơn trước kia hai mươi tuổi, đầu tóc cũng bạc phơ, trên người luôn mặc chiếc áo vest bây giờ lại biến thành chiếc áo bẩn thỉu, còn có Lý Ái Liên, trước kia toàn thân đều là hàng hiệu, nhìn người bằng nửa con mắt, bây giờ lại cúi người lấy lòng trông có vẻ già đi mấy chục tuổi.

Tô Tố nhìn bộ dạng của họ, hoàn toàn không có chút thương hại.

Những người này nếu không phải tâm thuật bất chính, sao lại thảm như vậy chứ.

Cô nắm lấy tay Tiêu Lăng, đang chuẩn bị đi, thì nghe thấy hai người trong nhà bắt đầu tranh chấp.

“ Đại Khuê, tiền không thể để ở chỗ ông được, tôi cũng không có tiền, ông chia cho tôi một chút.” Lý Ái Liên bước lên muốn cướp tiền trong túi ông ta, Tô Đại Khuê liền đẩy bà ta ra, chĩa vào mũi bà ta chửi ầm lên, “ chia chia chia tôi sẽ không chia cho bà xu nào đâu, nếu như không phải con trai của bà đi vay mượn nặng lãi, chúng ta làm sao có thể trở thành bộ dạng bây giờ? Người đàn bà vô tích sự như bà, hồi trước ăn của tôi mặc của tôi xài của tôi, bây giờ tôi sa sút như vậy rồi mà bà còn như con quỷ hút máu vậy. Sao bà không đi tìm con gái ngoan của bà đi, đi tìm Tô Huệ đi, con nha đầu thối tha đó rõ ràng có tiền, chính là không chịu trả tiền dùm, lại trốn tránh đến mất bóng luôn, nha đầu chết tiệt đừng để tôi bắt được, tôi mà gặp được nó chắc chắn sẽ đánh gãy chân nó.”

Lý Ái Liên ngã xuống đất, lại bò lên muốn giật tiền lại, khóc lóc um sùm nói, “ Tô Đại Khuê đồ vô lương tâm này, tôi theo ông chịu nhiều uất ức như vậy, tôi sinh con cho ông, còn ông thì sao, quay đầu liền đi cưới người khác, con trai... ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi à, nó thành ra như vậy không phải đều do ông tập quen nó à? Ông mau trả tiền lại cho tôi, nếu không hôm này chủ nợ tới đây nữa, tôi lập tức nói cho họ biết trong tay ông có ba chục ngàn, đến lúc đó ai cũng đừng hòng lấy được số tiền này.”

“ Bà dám”

“ Dám hay không ông cứ làm thử đi.” Lý Ái Liên như một bà điên vậy, đầu tóc rối bù mắt đỏ lòe, bà nhìn một vòng trong nhà, nhìn thấy phía sau cửa có một cây gậy dài, liền cầm chặt trên tay, “ Kiếp này tôi mù rồi mới theo phải người đàn ông như ông, Tô Đại Khuê, hôm nay ông không chia tiền cho tôi, chúng ta ai cũng đừng hòng sống tốt.”

“ Người đàn bà điên này”

Hai người liền nhào vào đánh nhau.

Tiêu Lăng bảo vệ Tô Tố kéo cô ra cửa, “ chúng ta đi?”

“ Đi”

Tô Tố không mang Tiểu Thất và Cảnh Thụy đến chính là không muốn họ nhìn thấy cảnh này.

Hai người nắm tay nhau chuẩn bị rời khỏi, thì nghe thấy trên hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Tô Tố và Tiêu Lăng nhìn vào nhau, chưa tới hai phút thì nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn thô kệch cầm cây gậy xông lên lầu bốn.

Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên đang đánh túi bụi trong nhà nghe thấy tiếng động, liền dừng động tác lại, sắc mặt trắng bệch.

Tô Đại Khuê bị dọa đến liền trực tiếp quỳ trước mặt Tô Tố, ông ta kéo áo Tô Tố khổ sở van xin cô, “ Tô Tố, Tô Tố... con hãy cứu ba, cứu ba với, bọn họ nói rồi, nếu hôm nay không trả cho bọn cho vay nặng lãi mười ngàn, thì họ sẽ chặt một tay của ba, Tô Tố, con phải cứu ba...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK