"Đương nhiên rồi, hồi trước cháu định tặng chiếc xe này cho Hinh Nhi. Nhưng trong hôm sinh nhật, thằng bịp bợp Lâm Hàn kia không biết lấy đâu ra viên kim loại Californium, khiến cho cô ấy chẳng kịp nhận, nên cháu đành lái nó".
Thanh niên lộ ra vẻ mặt bực bội, mọi nổi bật của gã ta trong bữa tiệc đều bị thằng vô tích sự ấy chiếm hết trước.
Người thanh niên này chính là Trịnh Minh Sơn!
"Không những thế, ở trong nhà cô Tống Ngọc, cũng vì thằng Lâm Hàn đó, chúng ta đã bị đá ra khỏi nhóm chat nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú. Tên đó quả thật là ngôi sao chổi của cháu mà!"
Trịnh Minh Sơn giận nghiến răng nghiến lợi.
"Cũng không phải vì Lâm Hàn chúng ta mới bị đá ra khỏi group", người đàn ông trung niên bên cạnh nói:
"Theo lời cháu, cậu ta chỉ là một thằng shipper, một tên dân đen, thế thì làm sao có thể tác động đến quyết định của anh Lý được? Phải biết rằng, đằng sau anh ta chính là ông chủ Sa Ngư vô cùng bí ẩn đó! Loại rác rưởi của xã hội như Lâm Hàn, ảnh hưởng được đến quyết định của anh Lý ư?"
"Chú hai, cháu chỉ thuận miệng nói thôi, đương nhiên Lâm Hàn không thể tác động đến quyết định của anh Lý rồi".
Trịnh Minh Sơn cười, người đàn ông ấy chính là chú hai Trịnh Lượng của gã ta, và cũng là người chịu trách nhiệm chính của nhà họ Trịnh trong việc tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú".
Hôm nay, hai người đến công ty Sa Ngư để giáp mặt hỏi anh Lý xem, tại sao lại đá họ ra khỏi group.
"Được rồi, không nói nữa, chúng ta vào thôi!"
Trịnh Lượng mở miệng dặn: "Có điều Minh Sơn này, chú phải nhắc cháu một câu, tính cách cháu có hơi ngang ngạnh, đợi đến khi gặp anh Lý thì phải kiềm chế lại, chú ý lời ăn tiếng nói, phải cung kính với anh ta nghe không!"
"Chú hai, chú yên tâm đi, cháu biết mà!"
Trịnh Minh Sơn cười: "Hơn nữa, ông chủ của Sa Ngư chắc chắn là nhân vật đứng ở đỉnh của xã hội, người như thế, đáng để cháu phải tôn trọng và đối xử một cách kính cẩn, cháu biết nên làm gì mà! Cũng sẽ chú ý lời ăn tiếng nói của mình!"
"Vậy là tốt rồi, chúng ta vào thôi!"
Trịnh Lượng vừa lòng gật đầu, hai người cùng bước vào tòa nhà.
Thấy Trịnh Minh Sơn đi vào, Trương Đào lẩm bẩm:
"Ban nãy nghe bọn họ nói chuyện, loáng thoáng có nhắc đến app livestream Sa Ngư, lẽ nào hai người đó là người của công ty ấy?"
Ánh mắt cô ta lại liếc sang chiếc xe kia.
"Anh chàng đẹp trai kia trông khí chất ngời ngời, chắc hẳn không phải người bình thường, có lẽ xe anh ta lái cũng chẳng phải mấy hãng nội địa hơn vài trăm ngàn tệ đâu! Hơn nữa, người đi đường vừa thấy nó đều ngoái đầu lại nhìn mấy lần".
Trương Đào nghĩ vậy bèn lấy điện thoại ra chụp chiếc xe, rồi lên Baidu tìm kiếm bằng hình ảnh.
"Maserati nữ hoàng, có giá hơn 2 triệu tệ!"
Nhìn thấy thông tin trên web, Trương Đào sững người: "Chiếc xe ấy thế mà lại có giá hơn 2 triệu tệ! Anh chàng đẹp trai kia giàu ghê!"
Ánh mắt cô ta lóe sáng: "Đẹp trai như thế, còn giàu, anh ấy... Chắc không phải là anh trai chạy Rolls-Royce - ông chủ của app Sa Ngư đó chứ!"
Trương Đào nghĩ vậy tim đập thình thịch, vô cùng kích động.
Trịnh Minh Sơn hoàn toàn phù hợp với hình tượng anh trai chạy Rolls-Royce trong lòng cô ta.
Vừa đẹp trai, vừa lái xế xịn.
"Nhưng sao ban nãy anh ấy lại không nhận ra mình? Anh ấy có xem livestream của mình rồi còn follow nữa mà!"
Trương Đào lại nghĩ:
"Có lẽ là bề bộn công việc quá nên quên mất! Không được, mình phải ngồi đây chờ anh ấy đi ra mới được! Sau đó, nói với anh ấy mình là streamer nữ mà anh đã follow tối qua! Chỉ cần nói ra, anh ấy chắc chắn sẽ thích mình!"
Trương Đào càng nghĩ càng kích động, dứt khoát đi tới trước mui chiếc Maserati rồi ngồi bịch xuống, yên lặng đợi.
...
"Cậu Lâm, anh quen Trương Đào kia à?", quản lý Điềm Điềm bảo người đuổi cô ta đi xong, tò mò hỏi.
"Quen, một người bà con đáng ghét, kệ cô ta đi".
Lâm Hàn cười nhạt, người như thế, anh sẽ chẳng để tâm làm gì.
Chỉ chợt xuất hiện rồi điểm tô chút thú vị cho cuộc sống buồn tẻ của anh mà thôi.
"Trưởng phòng Lý, chúng ta thảo luận tiếp về vấn đề mời chào streamer đi", Lâm Hàn lại bảo.
"Vâng, cậu Lâm!"
Hai người quay trở về văn phòng.
Mới nói chưa được bao lâu, ngoài phòng đã có tiếng thông báo:
"Trưởng phòng Lý, bên ngoài có một người tên là Trịnh Lượng tìm anh!"
"Trịnh Lượng?", Lý Minh sửng sốt.
Anh ta đương nhiên biết ông ta, chính là người bị Lý Minh đá ra khỏi group hai ngày trước.
Bị đá ra đồng nghĩa với việc mất tư cách làm nhà tài trợ chương trình "Tôi là triệu phú".
"Cậu Lâm, sao ạ, có gặp không?", Lý Minh nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Gặp thử xem".
Lâm Hàn đáp, anh cũng khá tò mò, Trịnh Lượng đến đây làm gì.
"Vâng, để bọn họ vào đi!", Lý Minh mở miệng.
"Mấy người cứ nói chuyện, tôi ở cạnh nghe thử xem bọn họ muốn làm gì".
Lâm Hàn cười, xoay ghế lại, cúi đầu chơi điện thoại.
Một lát sau, có tiếng bước chân truyền tới.
Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng bước vào phòng.
Hai người vừa vào đều lén lút đánh giá căn phòng.
Văn phòng rất rộng, sau bàn làm việc trước mặt có một cái ghế dựa quay lưng lại với bọn họ, không thể nhìn thấy người đang ngồi đó là ai, chỉ thấy mỗi đôi giày.
Hiển nhiên, người ngồi trên ghế không muốn lộ mặt ra.
Bên cạnh ghế, có một người đàn ông mặc vest cung kính đứng, khi thấy hai người bèn mỉm cười.
"Xin chào!"
Trịnh Lượng cũng mỉm cười với anh ta:
"Tôi là Trịnh Lượng, đứng cạnh là cháu tôi - Trịnh Minh Sơn. Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm anh Lý bàn chút việc".
Trịnh Lượng nói xong, liếc về phía chiếc ghế.
Trịnh Minh Sơn cũng tò mò nhìn sang.
Bọn họ đoán, người ngồi trên ghế có 80% là anh Lý, chẳng qua anh ta không muốn lộ mặt ra thôi.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ông chủ app livestream Sa Ngư đã hết sức bí ẩn thì anh Lý dưới trướng anh chắc chắn cũng học theo kiểu giả vờ bí ẩn thôi.
Hơn nữa, anh Lý cũng không cần thiết phải lộ mặt cho bọn họ thấy.
"Chào hai người, tôi là anh Lý".
Lý Minh mỉm cười giới thiệu mình với hai người.
"Anh chính là anh Lý!"
Mí mắt Trịnh Minh Sơn và Trịnh Lượng giật giật, trong lòng sóng gầm mãnh liệt.
Anh Lý còn đứng thì người ngồi trên ghế quay lưng về phía họ là ai?
Lẽ nào... Trên ghế chính là ông chủ của app livestream Sa Ngư?!
Ánh mắt của hai người đều nhìn đăm đăm vào chiếc ghế dựa.
Lý Minh nhận ra suy nghĩ của họ, cười nói:
Danh Sách Chương: