Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Khiết thấy những nhân viên tài chính đều nhìn Hạ Sương bằng ánh mắt khác, trong lòng có hơi ngạc nhiên. 

 Dương Khiết không ngốc, trái lại còn rất thông minh, trình độ học vấn cũng khá cao, chỉ có điều kinh nghiệm vẫn còn non kém. 

 Sau khi nhìn thấy ánh mắt của mấy người nhân viên này nhìn Hạ Sương, Dương Khiết liền hiểu ra, bắt đầu từ giây phút này, những nhân viên ở phòng tài chính kia đều đã thật lòng công nhận và hoàn toàn tin phục người sếp mới Hạ Sương của họ. 

 Mà Hạ Sương chỉ mất vài ngày, cho thêm ít lương tăng ca và tốn tiền cho một bữa cơm mà thôi... 

 Nói một cách công bằng, Dương Khiết cảm thấy cách làm này cũng không có gì quá cao siêu, nhưng cũng không hẳn là kém, mà trong nhất thời, Dương Khiết cũng không nghĩ đến nó. Điều này chứng tỏ kinh nghiệm của Hạ Sương rất già dặn. 

 Tiếp đó, cả đoàn người liền ăn chút đồ rồi cho những nhân viên tài chính kia tan ca. 

 Đợi những nhân viên tài chính kia về hết, Dương Khiết quay sang bật ngón tay cái với Hạ Sương, tận đáy lòng cảm thấy cực nể cô ta: "Chị Hạ, chị vẫn là giỏi nhất, em còn chưa hề nghĩ đến cách này nữa". 

 Hạ Sương bật cười rồi nói: "Vẫn nên quan tâm nhân viên cấp dưới nhiều một chút, như vậy mới làm bọn họ có cảm giác thân thuộc với công ty, dù sau này có người ra mức lương cao hoặc đãi ngộ tốt hơn lôi kéo bọn họ, thì khả năng sẽ rời đi không cao. Điều quan trọng là phải nuôi dưỡng cảm giác thân thuộc với các nhân viên". 

 "Có lý lắm, em sẽ học hỏi", Dương Khiết khẽ gật đầu nói. 

 Lúc này, Hạ Sương lại nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng không cần phải khách sáo với một số người, mà còn càng phải nghiêm khắc và quyết liệt hơn. Mấy nhân viên tài chính tăng ca cũng đã nghỉ ngơi rồi, chúng ta thì không thể, kế tiếp còn cần em đến bộ phận pháp lý chuẩn bị hoàn tất thủ tục khởi kiện, chị sẽ đi chuẩn bị tiếp đón nhân viên điều hành mới sắp đến". 

 "Vâng, không sao ạ, đây là việc em phải làm, vậy em cũng đi đây", Dương Khiết gật đầu, sau đó liền đến bộ phận pháp lý làm việc. 

 Dương Khiết khá rành về công việc chuẩn bị hồ sơ để khởi kiện, chỉ có điều vì số lượng ban điều hành phải kiện hơi đông, thế nên sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng cũng không quá khó khăn với Dương Khiết. 

 Mà cùng lúc đó, bên Hạ Sương cũng đã tiếp đón những nhân viên ban điều hành mới, trong đó bao gồm 7-8 người mà Tiêu Nhã đã giới thiệu, còn có một số người quen cũ mà Hạ Sương lối kéo được từ những công ty khác. 

 Những người mà Tiêu Nhã giới thiệu vậy mà lại khá dễ nói chuyện, bởi vì bọn họ vốn đã nể mặt Tiêu Nhã mới đến đây, chỉ cần đưa ra yêu cầu đãi ngộ phù hợp với năng lực của bọn họ thì không cần lo đến giá cả thị trường thế nào cả. 

 Sau khi Hạ Sương liệt kê ra một số đãi ngộ thì họ đã lập tức gật đầu đồng ý ký hợp đồng ngay, kế đó để cho 7-8 người này đi làm quen với môi trường công ty rồi thì đã có thể bắt đầu đi làm chính thức luôn. 

 Với những người ban điều hành mà Hạ Sương lôi kéo về, một phần là vì danh tiếng có sẵn của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, phần còn lại là vì có quan hệ khá tốt với Hạ Sương, nên khá tin tưởng vào cô ta, họ cho rằng cứ đi theo Hạ Sương thì sau này ắt hẳn sẽ không bị bạc đãi. 


 Vì vậy, Hạ Sương đã nắm được tình huống của mỗi một người trong ban điều hành một cách nhanh chóng, cô ta bèn nói ra hết những đãi ngộ bất đồng, nhưng hầu hết chúng đều cao hơn nhiều so với giá thị trường rồi sau đó chúng sẽ được xác định cho từng người một. 

 Những nhân viên điều hành mới này liền lập tức đồng ý ký hợp đồng, họ cũng đi làm quen với công ty và chính thức nhậm chức. 

 Nếu như là ngày thường, Hạ Sương có thể sẽ không để bọn họ vào làm nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã bị Hạ Sương tống đi hết toàn bộ, nên trống hết các vị trí. 

 Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không thể vận hành như bình thường nếu thiếu ban điều hành mà chỉ có nhân viên cấp dưới. 

 Làm xong tất cả mọi chuyện thì trời cũng đã giữa trưa. 

 Hạ Sương xác nhận mọi thứ vẫn đang suôn sẻ, ban điều hành mới đã nắm bắt được công việc, công ty bắt đầu vận hành như bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta đi đến bộ phận pháp lý tìm Dương Khiết. 

 Hiện tại, Dương Khiết cũng đã chuẩn bị xong xuôi hồ sơ khởi kiện. 

 "Công việc sao rồi?", Hạ Sương hỏi. 


 "Xong hết rồi ạ, chỉ cần gửi lên tòa án là được, mất vài phút thôi", Dương Khiết cúi đầu cặm cụi nói. 

 Hạ Sương nghe vậy liền gật đầu, đứng một bên đợi Dương Khiết bận rộn làm việc. 

 Đến lúc này, hai cô gái rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, bước đầu của công việc đã ổn, hai người họ có thể nghỉ ngơi chút rồi. 

 Kế đó hai người Hạ Sương và Dương Khiết đi ăn chút gì đó rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi. 

 Đám người Nhan Thành thì ở phòng kế bên, nhằm tránh những tình huống ngoài ý muốn và bảo vệ hai người họ. 

 Hạ Sương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại vẫn nên gọi điện báo cáo cho Lâm Hàn tình hình bên đây thế nào đã. 

 Khi Lâm Hàn nhận được điện thoại của Hạ Sương thì đã nắm bắt được tình hình bên này, anh cũng xem như khá hài lòng, xem ra, lúc đầu anh dùng Hạ Sương là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. 

 Nếu không cử Hạ Sương đi mà là một ai đó, Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thể nào xử lý tình hình phức tạp bên công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh suôn sẻ thế này được. 

 "Vất vả rồi, à, bây giờ hai người đang ở khách sạn sao?", Lâm Hàn nghĩ tới bèn hỏi. 

 "Đúng vậy, chúng tôi đã đặt phòng ở 7 ngày rồi, phòng khách sạn ở đây dù hơi đắt nhưng dịch vụ khá tốt, cũng gần công ty nên rất tiện, đợi công ty ổn định thì tôi và Dương Khiết sẽ dọn ra một cái khách sạn xa hơn chút, dịch vụ cũng không tệ lắm", Hạ Sương nói. 


 Hiện tại anh chỉ vừa dùng đến Hạ Sương và Dương Khiết, đương nhiên vẫn cần phải đưa ra một khoản lương cho bọn họ. 

 Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, chỗ của Dương Khiết còn giữ 2,5 tỷ tệ đã rút vốn từ nhà họ Hạ của cô, tôi cũng lười phát lương cho hai người, phiền phức lắm, nên hai người lấy 2,5 tỷ kia mà tiêu đi nhé, còn nếu cần dùng tiền để vận hành công ty thì bảo với tôi là được". 

 Hạ Sương nghe vậy kinh ngạc không thôi, 2,5 tỷ kia cho hai người bọn họ tiêu xài cá nhân ư? Lâm Hàn không nói rõ thời gian nhưng số tiền đó đủ cho hai người tiêu tới lúc nghỉ hưu luôn ấy chứ, tính ra tiền lương mỗi năm của hai người họ sẽ là 50 triệu tệ, còn cao hơn gấp 10 lần đám ban điều hành trẻ mà Hạ Sương vừa lôi kéo đến hôm nay... 

 "Cậu Lâm, chuyện này không hay lắm đâu? 2,5 tỷ tệ nhiều quá rồi", Hạ Sương liên tục từ chối, cho dù Hạ Sương xuất thân từ thế gia, cũng từng đụng vào con số 2,5 tỷ, thế nhưng đó là tiền quỹ của công ty, còn bản thân cô ta vẫn chưa sở hữu số tiền cá nhân nhiều đến vậy bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK