Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Dương Cảnh Đào uống hết một ly rượu, chợt nói:

"Thực ra, vẫn còn một chuyện chưa kịp nói cho mấy đứa biết. Đó là tối qua, Tứ Hải đã mất đi tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, haiz..."

"Hở? Đang yên đang lành sao lại mất? Anh rể cả à, có chuyện gì vậy?"

Dương Lệ sửng sốt, lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi.

Triệu Tứ Hải cúi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.

Con đường thăng chức của Dương Lệ thì rộng mở, còn đạt được tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh, mà anh ta lại mất đi cơ hội đó.

Nhưng khi đối diện với ánh nhìn của mọi người, anh ta vẫn phải mở miệng nói:

"Anh cũng không biết tại sao lại vậy, tối qua, sau khi về, tổng giám đốc Phùng bỗng nói với anh là mình đã bị hủy bỏ tư cách tham gia hội nghị, hỏi lý do thì ông ấy cũng không nói. Anh bèn gọi mười mấy cuộc cho ông ấy thì bị chặn luôn..."

"Môi trường làm việc đúng là phức tạp, chẳng biết trước được gì".

Dương Lệ khẽ lắc đầu cảm thán, cô cảm thấy Triệu Tứ Hải bị hủy bỏ tư cách, khả năng cao là do sự cạnh tranh trong môi trường làm việc ở công ty Phùng Thạch.

Lúc này, sắc mặt của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng hơi khó coi.

Triệu Tứ Hải như nhớ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe lên nói:

"Đúng rồi Tiểu Lệ, ban nãy em nói mình phụ trách hoàn toàn công việc đại biểu toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đúng không? Vậy em có thể dẫn anh đi xem thử không?"

Nói đến câu cuối cùng, Triệu Tứ Hải cười gượng, có hơi xấu hổ.

Dương Lệ lập tức sửng sốt, tuy lần này là do cô phụ trách, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của cả quỹ đầu tư Nhân Phàm, cô cảm thấy mình không quyết định được.

Ánh mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, nghe Triệu Tứ Hải nói vậy mới nghĩ ra, vội vàng nói:

"Đúng đấy Tiểu Lệ, Tứ Hải cũng là người nhà, con nhất định phải giúp người trong nhà!"

Dương Lệ nghe vậy, do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói:

"Để con hỏi tổng giám đốc Tôn xem thử có được hay không".

Cô nói xong bèn cầm lấy điện thoại nhấn số của Tôn Minh - tổng giám đốc Quỹ đầu tư Nhân Phàm chi nhánh Hoa Hạ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Dương Lệ vội vàng dè dặt nói:

"Tổng giám đốc Tôn, ngại quá làm phiền ông ngoài giờ làm việc rồi, tôi muốn hỏi ông chút chuyện".

Tôn Minh đầu bên kia cũng khách sáo nói:

"Không sao, cô có gì muốn hỏi thì cứ nói".

Dương Lệ khẽ thở phào, xem ra hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Tôn khá tốt, không thì vào giờ tan làm mà gọi điện tới, đối phương chắc chắn sẽ không có thái độ ôn hòa như vậy.

Cô cười nói: "Giám đốc Tôn, chuyện là như vầy, tôi muốn hỏi là hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này có thể dẫn người nhà đi cùng không? Tôi định dẫn một người đến trải nghiệm thử ấy mà".

Tôn Minh nghe vậy, im lặng một lát.

Người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Lâm Hàn, nhưng lại lắc đầu ngay, với thân phận của anh hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Mà sau khi xác định không phải là Lâm Hàn, ánh mắt Tôn Minh lóe lên như nghĩ tới điều gì, dứt khoát từ chối:

"Dương Lệ, lần này để cô phụ trách là vì xem trọng năng lực của cô, muốn đào tạo cô. Tôi hy vọng cô tận dụng tốt quyền lực trong tay, người nhà cô không phải người công ty, làm sao có tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương được? Đây cũng chẳng phải hội nghị công ty, há là trò đùa? Còn có chuyện gì nữa không?"

"Không, không còn chuyện gì nữa, ngại quá làm phiền ông rồi".

Dương Lệ cuống quýt xin lỗi rồi cúp máy.

Trong biệt thự, Triệu Tứ Hải nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Dương Lệ, gương mặt tràn ngập vẻ xấu hổ.

Dương Cảnh Đào thấy vậy, ho khan vài tiếng:

"Tứ Hải, không sao, chẳng phải chỉ là một lần diễn ra hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thôi sao? Sau này sẽ còn có cơ hội tốt hơn nữa".

Triệu Tứ Hải lắc đầu, cũng không nghe lời khuyên của Dương Cảnh Đào, đây chính là hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đó!

Lần tiếp theo, công ty chưa chắc đã có cơ hội nói chi là Triệu Tứ Hải anh ta?

Bỏ qua cơ hội lần này chính là bỏ qua cơ hội được nhanh chóng thăng chức, sau này sẽ rất ít có được một cơ hội tốt như vậy!

Triệu Tứ Hải đang khó chịu thì chợt nhớ tới lời Lâm Hàn nói ngày hôm qua, không nhớ nhầm thì cậu ta nói mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì đến thôi.

Vậy thì ngày hôm qua, tên Lâm Hàn này cũng đã biết Dương Lệ sắp tham gia hội nghị, mà còn chuẩn bị đi theo con bé.

Triệu Tứ Hải mỉm cười: "Em trai Lâm Hàn này, cậu đúng là tính toán ghê thật! Hôm qua nói muốn đến hội nghị liền đến. Có phải cậu đã biết Tiểu Lệ có tư cách ấy từ trước rồi đợi xem tôi bẽ mặt đúng không?"

Dương Lệ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Triệu Tứ Hải có ý gì.

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng nhớ ra hôm qua Lâm Hàn có nói vậy, lúc ấy, cậu ta còn nói là mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là đến thôi.

Khi đó, bọn họ chẳng coi lời nói ấy ra gì, chỉ cho rằng Lâm Hàn ngu dốt không biết trời cao đất rộng, nhưng liên tưởng với chuyện hôm nay thì mọi thứ lại không đơn giản như vậy nữa.

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương không phải một hội nghị bình thường, sao có thể muốn đi là đi.

Dù Lâm Hàn có ngu cũng phải biết rõ điều đó, nhưng ngày hôm qua lại nói ra câu đấy, rõ ràng đã biết trước được Dương Lệ có tư cách...

"Tiểu Lệ, bố không ngờ con lại như vậy, Tứ Hải dù gì cũng là người nhà, hôm qua chắc con đã biết mình sẽ được tham gia hội nghị, nhưng vẫn không nói, đợi hôm nay nói là muốn chế giễu nó à?"

Sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm xuống.

Dương Duyệt cũng chợt nghĩ ra, ánh mắt lập tức lạnh như băng:

"Tiểu Lệ, chị không ngờ em toan tính ghê như vậy, giờ nói ra là muốn nhìn nhà bọn chị bẽ mặt chứ gì!"

"Ặc..."

Dương Lệ cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào.

Thật sự là hôm nay cô mới biết được mình có tư cách, sao mà cố ý chế giễu nhà Dương Duyệt được?

Bởi vì Lâm Hàn, nhà mình và nhà chị cả vẫn luôn không ưa nhau, nhưng Dương Lệ vẫn xem họ như người thân, chưa từng cố ý móc mỉa bọn họ.

"Bố, chị, anh rể, không phải như mọi người nghĩ đâu, mọi người hiểu lầm con rồi", Dương Lệ vội vàng nói.

Dương Duyệt hừ lạnh một tiếng: "Hiểu lầm? Em giỏi giả vờ thật đấy!"

"Em là người phụ trách cả quỹ đầu tư Nhân Phàm thì sao có thể không có quyền dẫn theo Tứ Hải đi chứ? Mặt ngoài có lẽ không tiện, nhưng lén lút vẫn được mà chẳng phải sao? Còn cố ý gọi điện thoại cho tổng giám đốc bên em để từ chối dẫn Tứ Hải đi!"

"Ông xã, chúng ta đi, cũng chẳng phải không có cơm ăn, đừng ở đây để người ta cười nhạo!", Dương Duyệt nói xong, kéo cánh tay Triệu Tứ Hải chuẩn bị rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy Dương Lệ nữa.

Triệu Tứ Hải gật đầu, sắc mặt cũng đen kịt, không nói gì nữa.

Sau đó, hai người nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Lệ ngơ ngác nhìn cảnh ấy, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, sao người chị ruột này lại không tin mình một chút nào vậy?

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng hừ lạnh nói: "Tiểu Lệ à, ở mặt công việc con cực kỳ có bản lĩnh, bố thật sự rất vui, nhưng cách

xử sự của con đúng là quá có vấn đề, ở lâu với Lâm Hàn, con cũng thay đổi mất rồi. Tại sao con lại đổi xử với chị cả và anh rể con như vậy? Haiz!"

Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng xong, đứng dậy, dứt khoát bỏ đi, rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng. Thấy Dương Cảnh Đào thất vọng đi thẳng một mạch, Dương Lệ lập tức tủi thân.

"Ngày hôm qua, em thật sự không biết mình sẽ được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này mà. Sao chị, anh rể rồi bố lại không tin em chứ?", mặt mày cô tràn ngập oan ức nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK