Ở mỏ than của nhà họ Tiêu, tại tầng dưới cùng của mỏ số 1.
Tiêu Hoa Bân đang tranh cãi với đám cao thủ nhà mình, nghe thấy Lâm Hàn lên tiếng thì đều im lặng.
Tuy Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, nhưng giờ lại rất có uy tín với Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng cực kỳ tin tưởng và nể phục anh.
Dù sao, nếu không có Lâm thì giờ họ đã bó tay chịu trói, chỉ có thể lẳng lặng chờ một quái vật lớn như nhà họ Tiêu bị liên minh của đối phương gặm nhấm đến sụp đổ.
"Không cần cử ai đi đánh lạc hướng liên minh kia cả, cũng chẳng phải hy sinh bất cứ người nào để cứu những người khác. Và cũng không cần chạy trốn, chúng ta sẽ đối đầu với họ ngay tại đây luôn", Lâm Hàn bình tĩnh nói.
"Đúng thế, chúng ta ở đây để chống lại bọn họ!"
"Muốn sống cùng sống, muốn chết thì cùng chết!"
"Đúng vậy, ông hai không cần phải hy sinh để cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn chạy trốn".
"Ai chạy là chó, xử đẹp bọn liên minh!"
Cả đám cao thủ nhà họ Tiêu đều hưởng ứng với cách nói của Lâm Hàn, ai cũng không muốn chạy trốn, mà chỉ muốn chiến đấu đến cùng với đám liên minh chết tiệt kia.
Tiêu Hoa Bân đứng cạnh lại không nhịn được nói: "Cậu, cậu Lâm, chúng ta chiến đấu với liên minh kia ở đây luôn ư? Cậu biết rõ là toàn bộ chúng ta đều không phải đối thủ của họ. Giờ cũng không biết quân cứu viện của Uông Nghĩa lúc nào thì đến, lỡ mà tới chậm, chẳng phải tất cả sẽ chết hết sao? Tốt nhất là để tôi dẫn đám liên minh kia rời đi để mọi người chạy trốn, vậy thì chắc chắn sẽ thoát được hơn một nửa!"
Lâm Hàn lại lạnh lùng liếc Tiêu Hoa Bân một cái, nói: "Tôi tin người của tôi, Uông Nghĩa chắc chắn sẽ chạy tới kịp. Chúng ta không cần phải đi đâu hết, cũng chẳng cần trốn. Chúng ta sẽ đợi đám liên minh kia đến rồi giết chết bọn họ, khiến chẳng ai trong số họ có thể thoát khỏi đây!"
Vả lại, Lâm Hàn không thể để Tiêu Hoa Bân hy sinh được. Lúc trước, mặc dù ông ta có đắc tội anh, nhưng dù sao Tiêu Hoa Bân cũng là chú hai của Tiêu Nhã nên anh cũng phải quan tâm ông ta đôi chút. Hơn nữa, giờ thấy Tiêu Hoa Bân cũng được coi như một người đàn ông gan dạ, đầu đội trời chân đạp đất.
Mặt khác, Lâm Hàn không muốn áp dụng cách đó của Tiêu Hoa Bân vì anh tin tưởng Uông Nghĩa, tin anh ta có thể chạy tới kịp thời. Nếu chọn kế hoạch kia của ông ta dùng thì có thể bảo vệ được lực lượng nòng cốt, khiến số đông người bên mình chạy thoát. Nhưng đồng nghĩa với nó là người bên liên minh cũng có cơ hội bỏ chạy.
Cái hầm mỏ này lớn như vậy, đàn em của Lâm Hàn có tới cũng chưa chắc tiêu diệt hết được người bên liên minh.
Nhưng nếu bên liên minh kia đang tấn công đám Lâm Hàn, rồi Uông Nghĩa dẫn theo cao thủ chạy tới kịp thời thì lại khác. Lúc ấy, toàn bộ quân liên minh sẽ bị diệt sạch tại đây, đừng hòng có ai trốn thoát được!
Bất kỳ một ai trong số quân liên minh đều hận Lâm Hàn thấu xương, dù sao không có anh tới giúp thì bọn họ đã tóm gọn được nhà họ Tiêu một cách thuận lợi. Mà sau đó, bọn họ chắc chắn sẽ tìm anh trả thù.
Nếu đã chọn ra tay thì phải nhổ cỏ tận gốc, không thể để lại mầm họa nào.
Lâm Hàn làm vậy, cũng vì có thể giữ lại được một chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, giúp Tiêu Nhã có vốn liếng để phát triển. Mặt khác, cũng là suy nghĩ cho chính mình, nhổ cỏ tận gốc mới diệt sạch được mọi mầm họa.
Tiêu Hoa Bân nghe thấy thế, trong một lúc cũng không biết nói gì.
Mà lúc này, phía xa chợt truyền tới một chút tiếng vang, quân liên minh đang đến.
"Mau chuẩn bị chiến đấu, dựa vào lợi thế địa hình trong hầm, ngăn bọn họ lại!", Lâm Hàn ra lệnh.
"Vâng!", cả đám cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng vào chỗ chuẩn bị.
Tiêu Hoa Bân thở dài, chỉ đành dựa theo kế hoạch của Lâm Hàn chuẩn bị chiến đấu. Giờ muốn áp dụng cách của ông ta cũng đã không còn kịp rồi, dù sao quân liên minh cũng sắp tới, bọn họ hoàn toàn không có thời gian nữa.
Các cao thủ nhà họ Tiêu nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy số lượng và sức mạnh của hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng cũng may bên các cao thủ nhà họ Tiêu có lợi thế địa hình. Tuy cửa động không quá nhỏ, cũng chẳng quá lớn, nếu chen nhau thì chỉ có bốn năm người có thể đi qua thôi. Nói cách khác, quân đối phương chỉ có thể cử bốn năm người gì sang chiến đấu với bên này.
Còn bên đám cao thủ nhà họ Tiêu, chỉ cần cử ra năm người mạnh nhất ngăn ở cửa động đối phó đối phương. Nếu bên đối phương không cử năm người cực kỳ lợi hại ra thì bên này có thể ngăn chặn họ một khoảng thời gian kha khá. Nó giống như điển tích chỉ một người trấn giữ cửa ải, nhưng lại ngăn được ngàn người công thành.
Ban đầu, các cao thủ nhà họ Tiêu định để Tiêu Hoa Bân tham gia vào nhóm thứ hai hoặc thứ ba, bởi vì thường thì nhóm đầu tiên là nguy hiểm nhất.
Nhưng Tiêu Hoa Bân nhất quyết muốn ở nhóm đầu tiên để lập công chuộc tội, các cao thủ nhà họ Tiêu không thể khuyên được ông ta, chỉ đành đồng ý.
Sau khi tốp đầu tiên đã sẵn sàng ngăn ở cửa động, đằng sau xếp theo đội hình từ mạnh đến yếu, rồi đến nhóm thứ hai, thứ ba chuẩn bị.
Các cao thủ nhà họ Tiêu vừa chuẩn bị xong thì chẳng bao lâu sau, quân liên minh đã tới, thấy đám người nhà họ Tiêu đang trốn trong cái động cuối cùng này.
Có rất nhiều người trong quân liên minh biết Tiêu Hoa Bân đang đứng đằng trước.
"Ồ, đây không phải ông hai nhà họ Tiêu - Tiêu Hoa Bân sao? Giờ tự mình ra trận liều mạng luôn à?"
"Chắc là nhà họ Tiêu hết người rồi, ha ha!"
"Đám người nhà họ Tiêu các người cho rằng có Lâm Hàn kia giúp là có thể chống lại quân liên minh của bọn tao sao?"
"Đúng vậy, còn nhiều hầm mỏ như vậy, bọn mày định quét sạch những cao thủ của tụi tao đang núp bên trong à!"
"Ha ha, cho dù bọn mày quét sạch được thì còn kịp chắc?"
Người nào người nấy trong quân liên minh đều nở nụ cười chế giễu.
Tiêu Hoa Bân đứng đối diện nghe vậy, lại chẳng thèm để ý. Ông ta biết, chỉ cần hành động theo kế hoạch của Lâm Hàn, thì có thể quét sạch hết những cao thủ của quân liên minh đang ẩn núp bên trong tất cả các mỏ. Còn thời gian thì vẫn sẽ kịp, bởi vì bên Lâm Hàn đã đạt được thỏa thuận với đoàn thanh tra Hoa Hạ, sáng mai đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh sẽ không đến.
Cho dù giờ bọn họ không chống cự được trong hầm mỏ số 1, thì sau đó còn có cao thủ của Lâm Hàn đến, chắc chắn có thể tiêu diệt toàn bộ đám quân liên minh này.
Bây giờ, vẫn chưa thể khẳng định những cao thủ nhà họ Tiêu có sống được hay không. Nếu bọn họ chết hết ở đây, nhà họ Tiêu vẫn có thể sống sót trong cuộc tấn công lần này của quân liên minh, nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Một khi nhà họ Khổng - một quý tộc khác lại ra tay với nhà họ Tiêu thì bọn họ rất có thể sẽ rơi đài.
Bởi vậy, điều duy nhất mà Tiêu Hoa Bân phải làm bây giờ là cố gắng bảo vệ những cao thủ nhà họ Tiêu, giữ được càng nhiều người sống càng tốt.
Nếu thật sự không giữ nổi, Tiêu Hoa Bân cũng có một kế, đó chính là dùng toàn bộ mạng sống của cao thủ nhà họ Tiêu mở một con đường máu bảo vệ Lâm Hàn. Vì Tiêu Nhã, giữ được Lâm Hàn thì nhà họ Tiêu vẫn còn một tia hy vọng.
Quân liên minh thấy Tiêu Hoa Bân chẳng thèm để ý thì cũng mất kiên nhẫn, tên cầm đầu dứt khoát lạnh lùng nói:
"Đừng nói nhảm nữa, ra tay giết hết bọn chúng đi!"