Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Trong đại sảnh. 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải đã bị ném ra ngoài. 

 Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình còn ở lại, suy nghĩ cách xử lý bọn họ. 

 Phùng Thạch thì khá dễ xử lý, suy cho cùng chuyện này cũng không liên quan quá lớn đến Phùng Thạch, chỉ là ban đầu Phùng Thạch không nói rõ nên mới ra kết quả thế này, cùng lắm chỉ có thể tính là sai lầm nhỏ mà thôi. 

 Ngược lại, xử lý Tạ Kiến Bình khá rắc rối, nói một cách công bằng thì Lâm Hàn không muốn tha cho Tạ Kiến Bình. 

 Dù sao trước kia, anh cũng đã giao hẹn với Trương Thiên Sơn sẽ không làm bất kỳ việc gì liên quan vùng xám, Tạ Kiến Bình cũng luôn miệng đồng ý, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. 

 Nhưng Tạ Kiến Bình là người của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng không thể tùy ý xử ông ta. 

 Sau khi nghĩ kỹ lại một phen, trong lòng Lâm Hàn đã có quyết định. 

 “Phùng Thạch, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không trừng trị ông, nhưng tôi hi vọng ông nhớ kĩ chuyện không được làm ăn vùng xám. Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, tôi sẽ tính nợ mới lẫn nợ cũ luôn một thể, ông hiểu chưa?”, Lâm Hàn chậm rãi nói. 

 Phùng Thạch nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Cậu chủ Lâm yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không còn chuyện như vậy nữa đâu”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh không xử phạt Phùng Thạch chủ yếu là vì lần này quả thật không liên quan quá lớn đến ông ta. Ông ta muốn làm ăn vùng xám cũng đã đến xin ý kiến Lâm Hàn, sau khi bị anh từ chối cũng không giở trò gì sau lưng anh. 

 Hơn nữa, vào thời gian này, Phùng Thạch chỉnh đốn lại công ty bất động sản cũng không tệ, Lâm Hàn khá hài lòng, cũng cảm thấy vui vì sự thay đổi của Phùng Thạch, do đó mới không truy cứu trách nhiệm của ông ta. 

 “Được rồi, ở đây không còn chuyện của ông nữa, mau đi đi”, Lâm Hàn thản nhiên nói. 

 “Vâng, cậu chủ Lâm”. 

 Phùng Thạch trả lời, lập tức rời khỏi đó. 

 Sau khi ra ngoài, Phùng Thạch thở phào nhẹ nhõm. 

 May là lần này Lâm Hàn không truy cứu, nếu không Phùng Thạch cảm thấy mình xui xẻo thật rồi. Rõ ràng ông ta không làm gì cả, nhưng vì chuyện ngu xuẩn mà hai người Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải làm lại hại ông ta bị vạ lây, còn phải chịu đựng cơn giận của Lâm Hàn cùng bọn họ. 

 May là bây giờ, kết quả của ông ta không tính là quá tệ hại. 

 Chỉ cần ông ta tiếp tục biểu hiện thật tốt, quản lý tốt công ty, tin chắc ông ta vẫn có thể nhận được sự tán thưởng của Lâm Hàn. 


 Về Tạ Kiến Bình vẫn còn ở bên trong, Phùng Thạch lại không hề quan tâm. Mặc dù sau lưng ông ta là vùng Bắc Đông, nhưng đắc tội với Lâm Hàn thì sẽ không có kết cục tốt. 

 Mà lúc này, Lâm Hàn ở trong đại sảnh nhìn Tạ Kiến Bình, thờ ơ nói: “Trong chuyện này ông có trách nhiệm lớn nhất”. 

 Tạ Kiến Bình thầm than không ổn, vội nói: “Cậu chủ Lâm, tôi thật sự không biết Tổng giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu không tôi đã không dám làm như vậy. Việc này chỉ là hiểu lầm”. 

 Lâm Hàn lại không vui nhìn Tạ Kiến Bình, nói: “Đến bây giờ mà ông còn không hiểu vấn đề nằm ở đâu sao? Lẽ nào không phải vợ tôi thì ông có thể đặt bom đe dọa người ta?” 

 Tạ Kiến Bình nghe thế thì im miệng ngay, không dám nói thêm gì nữa. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn nói tiếp: “Tôi biết các ông thường hay sử dụng những thủ đoạn này ở vùng Bắc Đông. Nhưng tôi cũng đã nói rất rõ với các ông rồi, có gì cần thì cứ đến tìm người của tôi, người của tôi sẽ xử lý giúp ông, các ông đừng gây ra chuyện gì trên địa bàn của tôi, thế mà các ông lại dám làm những chuyện này. Hôm nay đổi lại là người khác, không phải Dương Lệ, mà là bất cứ một người qua đường bình thường nào đó, tôi cũng sẽ truy cứu!” 

 Bây giờ, vẻ mặt của Tạ Kiến Bình không dễ coi cho lắm, ông ta có cảm giác lần này Lâm Hàn sẽ không dễ dàng tha cho mình. 

 “Còn nữa”, Lâm Hàn nói tiếp: “Quan trọng nhất là không được làm ăn vùng xám, trước kia tôi và Trương Thiên Sơn đã giao ước với nhau, ông cũng đã hứa với tôi, bây giờ ông lại dám làm những chuyện này sau lưng tôi sao? Gan ông cũng lớn thật đấy! Ông cũng đừng đi nữa, hợp tác giữa Hoa Đông và Bắc Đông tạm dừng, ông cứ ở lại đây cho tôi. Tạm thời tôi cũng không xử lý ông, đợi tôi liên hệ với Trương Thiên Sơn rồi mới quyết định sẽ xử lý ông thế nào!” 

 Tạ Kiến Bình nghe anh nói thế, sắc mặt chợt biến đổi. 

 Lâm Hàn không để ông ta rời đi. Tuy bây giờ Lâm Hàn không làm gì ông ta, nhưng đợi sau này Lâm Hàn biết được phía Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện, vậy chẳng phải ông ta sẽ chết chắc hay sao? 


 Nên biết rằng, ngày hôm qua ở Bắc Đông, kế hoạch của Tạ Kiến Bình đã bắt đầu, Lâm Hàn chắc chắn không thể liên lạc được với Trương Thiên Sơn. 

 Nói cách khác, mấy ngày tới Tạ Kiến Bình không thể rời khỏi đây, mà đợi đến khi Lâm Hàn biết tin, ông ta sẽ chết chắc. 

 Tạ Kiến Bình biết mối quan hệ giữa Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Mặc dù bọn họ mới vừa quen biết mấy ngày, nhưng quan hệ giữa họ lại tốt như vậy. Lần trước Trương Thiên Sơn còn phái nhiều cao thủ đi giúp Lâm Hàn vô điều kiện, đến lúc đó Lâm Hàn chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù cho Trương Thiên Sơn. 

 Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Bình càng cảm thấy không thể để như thế được, vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm, cậu thấy thế này có được không? Những đàn em của tôi không thấy tôi về sẽ rất sốt ruột, cậu cứ thả tôi về trước, sau đó liên lạc với đại bàng núi rồi hãy xử lý tôi. Tôi cũng không trốn được, có đúng không?” 

 Lâm Hàn nghe thế lập tức hơi nghi ngờ nhìn Tạ Kiến Bình, luôn cảm thấy Tạ Kiến Bình có gì đó không đúng. 

 Nhưng Lâm Hàn không rõ là chỗ nào không đúng, đương nhiên anh cũng không định làm theo lời Tạ Kiến Bình. 

 “Không được, ông cứ ở yên đây cho tôi. Trước khi tôi bàn bạc với Trương Thiên Sơn xong, ông đừng mong rời khỏi đây!”, nói xong, Lâm Hàn bèn nhìn sang Ngô Xuyên ở bên cạnh. 

 Ngô Xuyên thấy vậy vội vàng đi tới. 

 “Canh chừng ông ta thật kỹ cho tôi, không cho ông ta liên lạc với bên ngoài, nghe rõ chưa?”, Lâm Hàn lạnh lùng nói. 

 “Yên tâm đi, anh Hàn”, Ngô Xuyên gật đầu đáp. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, anh vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của Ngô Xuyên. 

 Ngay sau đó, Tạ Kiến Bình rời khỏi nơi này trong sự áp giải của đàn em Ngô Xuyên. 

 Đương nhiên trước khi rời đi, ông ta đã bị lục soát khắp người, tất cả mọi thứ trên người đều bị tịch thu. 

 Những tên đàn em của Tạ Kiến Bình bị bắt đến đây cũng bị đối xử tương tự, tất cả đều được áp giải đi, giam giữ ở chỗ của Ngô Xuyên. 


 Lâm Hàn thì không sợ gì, dù sao bản thân anh cũng có bản lĩnh không tồi, nhưng người bên cạnh Lâm Hàn thì không. Nhất là Dương Lệ, người mà anh vô cùng quan tâm. 

 Chẳng qua Lâm Hàn biết Dương Lệ không thích bị người ta đi theo mình mãi, nhưng bây giờ vì sự an toàn của cô cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi. 

 Đợi qua thời gian này, mọi chuyện yên ổn lại một chút, lúc đó mới dừng việc bảo vệ Dương Lệ. 

 Tiếp theo, Lâm Hàn và Dương Lệ rời khỏi nơi đây, trở lại quảng trường Trung Giao. Trước tiên, anh bảo nhân viên chuyển hết số quần áo mua cho Dương Lệ vào xe, sau đó hai người tiếp tục đi ăn uống, dạo phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK