Khi La Văn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở bên trong một nhà kho, xung quanh đứng mấy người lạ mặt.
"Chào anh La, ngại quá, nơi này là chỗ bí mật của chúng tôi nên mới đành phải làm vậy. Mong anh bỏ qua cho. Giờ chúng ta bàn bạc chuyện lần này luôn nhé?", một người đàn ông trung niên khách sáo nói.
La Văn nhìn xung quanh, đây là một nhà kho lạ hoắc. Lúc này, bên trong cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có mười mấy người thôi.
Mười mấy người kia trông rất bình thường, nhìn như người đi đường, nhưng La Văn biết bọn họ lại không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.
Vừa nãy, tuy mới đánh nhau mấy chiêu, nhưng đã có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ.
Phải biết rằng, hai vệ sĩ mà La Văn dẫn đến đều là cao thủ đứng đầu, thế mà lại không phải đối thủ của họ.
Lúc này, La Văn cũng thả lỏng lại, dù sao những người kia đều do Lâm Hàn cử tới, cũng là người một nhà, nên sẽ không làm gì anh ta.
Song, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc không thôi, biết mình vẫn xem nhẹ Lâm Hàn. Ở một nơi như La quốc mà bọn họ cũng có thể có địa bàn của mình thì đủ thấy được sự lợi hại của thế lực này.
La Văn chợt có chút nghi ngờ, nếu không phải do lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn, thì chắc Lâm Hàn đã chẳng thèm ngó tới cái vị trí Đại bàng núi kia ấy chứ.
Ở trong mắt đám Tạ Kiến An, vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông đồng nghĩa với vô số lợi ích và quyền lực. Nhưng đối với Lâm Hàn, nó lại chẳng là cái đinh gì.
Bấy giờ, La Văn cũng gật đầu, phối hợp với những người kia.
"Tôi phải nói rõ trước là dù thời gian hơi gấp, nhưng chúng tôi cần người chuyên nghiệp, không thì sẽ không thực hiện được hợp đồng này. Các khía cạnh đều phải có nhân viên chuyên môn và một nguồn vốn khổng lồ. Hơn nữa, sau này có thành công thì chúng tôi cũng còn phải chuẩn bị rất nhiều", La Văn nói.
Sau đó, những người do nhà họ Lâm cử tới liền bàn bạc kế hoạch cụ thể với La Văn.
Từ cuộc nói chuyện, La Văn kinh ngạc phát hiện, các nhân viên chuyên môn đều được đối phương chuẩn bị xong, mà còn toàn là những người xuất chúng trong lĩnh vực đó.
Còn về nguồn vốn, cũng đã được chuẩn bị vài trăm tỷ, thậm chí đối phương còn dự bị thêm rất nhiều để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào.
Càng khiến La Văn kinh ngạc hơn là dự tính của đối phương sau khi chuyển giao mấy nhà máy máy móc hạng nặng cho bên mình. Ban đầu, La Văn cảm thấy sau khi tiếp nhận thì còn cần một lượng lớn nguồn vốn và nhân lực, bởi vì mấy cái máy móc hạng nặng kia được đặt ở nhà máy tại La quốc, nên sẽ khá bất tiện trong việc sản xuất và tiêu thụ.
La Văn không ngờ, sau khi chuyển nhượng, đối phương còn định vận chuyển toàn bộ máy móc hạng nặng ấy ra khỏi La quốc đưa đến Hoa Hạ. Vậy thì sẽ tiện hơn rất nhiều cho bọn họ.
Đương nhiên La Văn hiểu điều ấy sẽ tiện hơn cho mình rất nhiều, đối phương vận chuyển thẳng đến Bắc Đông, đến lúc đó không những sẽ sản sinh ra một nguồn lợi nhuận khổng lồ, mà còn sẽ mang lại vô số chỗ tốt cho sự phát triển của Bắc Đông. Những thế lực vùng xám như họ cũng có thể kiếm chác được rất nhiều lợi ích.
Nhưng đây là một công trình có quy mô rất lớn, muốn vận chuyển nó đi thì phải tốn bao nhiêu nhân lực và tiền của chứ?
Vốn dĩ, La Văn còn nghĩ đối phương không hiểu rõ quy mô của mấy nhà máy ấy, nhưng sau khi trò chuyện, anh ta kinh ngạc nhận ra bên họ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Đừng nói vài nhà máy cơ giới kia, dù là quy mô lớn hơn nữa thì họ cũng có thể vận chuyển đến Bắc Đông.
Đến giờ, cuối cùng La Văn mới biết được thế lực bí ẩn đứng sau Lâm Hàn không những có vô số cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, và một nguồn vốn khổng lồ khiến người ta sợ hãi, mà còn có thực lực mạnh mẽ về kinh tế. Quả thật là khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.
Nếu đặt lên bàn cân thì mấy thế lực vùng xám ở Bắc Đông của họ quả thật y như những chú kiến. Ngoài vài ba vụ buôn bán phi pháp ra thì họ chẳng biết làm gì hết. Mà những hoạt động kinh doanh phi pháp kia lại không đáng là gì trong mắt thế lực bí ẩn kia.
Giờ đây, cuối cùng La Văn cũng hiểu được chỗ tốt sau khi phát triển làm ăn hợp pháp. Chẳng trách Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn lại không muốn để các thế lực vùng xám ở Bắc Đông tiếp tục làm ăn phi pháp, mà muốn chuyển sang kinh doanh hợp pháp.
Quy mô làm ăn lớn như thế, quả thật sẽ mang lại lợi ích vô cùng khổng lồ khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi.
Sau khi biết được đối phương có thực lực ấy, La Văn cũng dần yên tâm. Chuyện kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ cần bên anh ta chuẩn bị tốt làm theo từng bước một, thì chắc chắn sẽ thành công.
Kế đó, La Văn lại bàn bạc chi tiết hơn về kế hoạch với người do nhà họ Lâm cử tới, chuẩn bị chuyển giao mấy nhà máy ấy về Hoa Hạ.
Tuy mới bắt đầu cũng có người phản đối, nhưng đó dù sao cũng là lệnh của Lâm Hàn. Ngay cả mấy thế lực kia cũng ngừng, nên người trong gia tộc cũng chẳng dám cãi, đành phải nghe theo Lâm Hàn. Dựa theo mệnh lệnh của An Thành Chí, đau lòng ngưng hẳn mọi phi vụ làm ăn phi pháp.
Mặc dù, mấy thế lực kia và nhà họ An không hiểu tại sao Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, chặn ngón nghề kiếm cơm của họ. Nhưng với tình hình trước mắt, họ cũng không dám có ý kiến gì. Suy cho cùng, chẳng ai trong họ muốn làm chim đầu đàn hết, nếu thế lực nào dám chống đối, chắc chắn sẽ bị Lâm Hàn thẳng tay xóa sổ. Mà kết quả ấy, lại không thế lực nào có thể thay đổi được.
An Thành Chí thấy người trong gia tộc không phản kháng thì thở phào một hơi, người khác không biết mục đích của Lâm Hàn nhưng cậu ta lại biết.
Lúc này, thấy nhà họ An và những thế lực vùng xám còn lại ở Bắc Đông ngừng kinh doanh phi pháp. An Thành Chí như thấy được một viễn cảnh mới, một tương lai tràn ngập sáng lạn đang vẫy gọi bọn họ.