Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Người nhà họ Tiêu thấy ông Cát hơi cúi người trước Lâm Hàn thì nhất thời kinh ngạc không thôi. 

 Đây chính là đoàn thanh tra Hoa Hạ đấy, hơn nữa ông Cát còn là người đứng đầu, chức vụ không hề thấp chút nào cả. 

 Mà từ đầu đến cuối Lâm Hàn cũng không nói với ông Cát một câu nào, nhưng ông Cát vẫn cúi chào Lâm Hàn là vì sao? 

 Người của nhà họ Tiêu lần lượt kinh ngạc không thôi, lúc này mới ý thức được, đoàn thanh tra Hoa Hạ có thể cho nhà họ Tiêu bọn họ nhiều hỗ trợ như vậy có lẽ là vì Lâm Hàn. 

 Hơn nữa, trước đó Lâm Hàn chính là người giúp nhà họ Tiêu ngăn cơn sóng dữ, chống lại liên minh hai nhà quý tộc để vượt qua cơn khủng hoảng, người của nhà họ Tiêu lại càng tôn kính Lâm Hàn hơn. 

 Ngay sau đó, toàn bộ đoàn người Lâm Hàn bèn trở về trang viên nhà họ Tiêu. 

 Đến đây, đứng trước âm mưu nhằm vào nhà họ Tiêu của hai nhà quý tộc, dưới sự trợ giúp của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu đã chuyển bại thành thắng, không chỉ vượt qua được trận khủng hoảng này, mà trái lại còn tranh thủ mang đến cho nhà họ Tiêu một cơ hội phát triển và mở rộng. 

 Lúc này, Vương Tam vội vã dẫn một số người trong nhà họ Vương đến trước mặt Lâm Hàn. 

 Thời điểm dọn dẹp các cao thủ của hai nhà quý tộc ẩn núp trong hầm mỏ, nhà họ Vương cũng góp công không nhỏ, thế nên cũng thương vong một số. 

 "Cậu Lâm, chuyện hồi trước cậu đồng ý với tôi còn tính không?", Vương Tam hơi căng thẳng nhìn Lâm Hàn, rồi dè dặt hỏi. 

 Trải qua những chuyện này, Vương Tam cũng đã ý thức được Lâm Hàn đáng sợ hơn những gì bọn họ thấy rất nhiều, loại người này đừng nói là một thế gia họ Vương nhỏ nhoi như bọn họ, mà ngay cả một quý tộc họ Tiêu e rằng cũng không trêu vào nổi. 

 Vì thế, nếu Lâm Hàn nuốt lời, vẫn muốn tìm nhà họ Vương bọn họ tính sổ, bọn họ sẽ chết chắc rồi. 

 Lâm Hàn quan sát Vương Tam từ đầu đến chân, vốn dĩ anh chẳng xem đám người còn lại của nhà họ Vương ra gì, nhất là Vương Thiên và Vương Vĩnh kia, không khác gì đống cặn bã. 

 Ngược lại, Lâm Hàn thật sự khá mến Vương Tam này, nếu như được đào tạo thêm nữa, chắc hẳn sẽ trở thành nhân vật không tồi. 

 Lúc này, Lâm Hàn quay sang nhìn Tiêu Nhã, nói: "Đúng rồi, Tiêu Nhã, trước đây vì thiếu người nên tôi đã lôi kéo mấy cao thủ nhà họ Vương này, vì thế cũng đã đồng ý một điều kiện với họ, điều kiện của bọn họ là muốn trở thành thế gia lệ thuộc vào nhà họ Tiêu". 

 Tiêu Nhã nghe vậy thì liếc nhìn đám người nhà họ Vương, cậu Vương kia đã muốn trở thành thế gia lệ thuộc nhà họ Tiêu rất lâu rồi. Tiêu Nhã cũng có biết đôi chút về lai lịch nhà họ Vương, nói thật thì mặc dù thực lực không tệ, nhưng về mặt đạo đức Tiêu Nhã lại không quá thích, cho nên mới chưa chấp nhận nhà họ Vương về dưới trướng nhà họ Tiêu. 

 Nhưng, nếu Lâm Hàn đã lên tiếng, đương nhiên Tiêu Nhã sẽ không từ chối, lập tức gật đầu nói: "Sau này để cho người phụ trách nhà họ Vương của ông đến nhà họ Tiêu, chỉ cần lập biên bản là sẽ trở thành thế gia lệ thuộc vào nhà họ Tiêu". 

 Lâm Hàn cũng biết lo âu của Tiêu Nhã, suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Tam: "Trở về thì chuyển vài lời của tôi đến gia chủ nhà họ Vương ông, nếu thật sự mong muốn nhà họ Vương phát triển thì mang hết vốn liếng mà dốc vào ông, cậu Vương kia chỉ nên làm một cậu ấm không quyền ngày ngày ăn chơi hưởng thụ cuộc sống con nhà giàu là được rồi, nếu để cậu ta quản lý, nhà họ Vương sớm muộn gì cũng rước họa vào thân". 

 "Đã hiểu", Vương Tam đáp lời Lâm Hàn, rồi sau đó quay sang nói với Tiêu Nhã: "Cảm ơn cô chủ Tiêu đã bằng lòng để nhà họ Vương chúng tôi trở thành thế gia lệ thuộc". 

 Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều khẽ gật đầu, Vương Tam liền biết điều rời đi. 

 Lúc này, Uông Nghĩa cũng dẫn một đám cao thủ vùng Bắc Đông đến trước mặt Lâm Hàn. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 "Cậu Lâm, mọi chuyện đã xong rồi, nếu không còn việc gì cần giúp, tôi liền dẫn các anh em trở về vùng Bắc Đông đây, bên đó cũng đang thiếu người, chúng tôi điều nhiều cao thủ đi lâu quá cũng không ổn lắm", Uông Nghĩa thẳng thắn nói. 

 Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, lần này có thể trợ giúp thành công nhà họ Tiêu chống trả liên minh hai nhà quý tộc, vượt qua cơn khủng hoảng này, chuyển bại thành thắng. Trương Thiên Sơn đã cử đám người Uông Nghĩa đến không hề uổng công. 

 Lâm Hàn nói với Uông Nghĩa: "Chuyện đến đây đã kết thúc, đương nhiên anh có thể quay về rồi. Theo lý mà nói, Trương Thiên Sơn đã giúp tôi một chuyện lớn thế này, đáng lẽ tôi phải đích thân đến tận thành phố Phụng Thiên để cảm ơn, nhưng tôi cũng vội trở về thành phố Đông Hải, bên đó còn nhiều việc phải lo nên chỉ có thể để lần sau vậy, tôi sẽ đích thân đi cảm ơn. Anh giúp tôi chuyển lời cho Trương Thiên Sơn, hợp tác giữa vùng Bắc Đông và vùng Hoa Đông chúng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai, tôi sẽ ở Đông hải chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp các anh đến thăm". 

 "Cậu Lâm nói quá lời, tôi sẽ chuyển lời, nếu không còn việc gì thì tôi dẫn mọi người đi trước nhé, gặp lại cậu sau", Uông Nghĩa chắp tay nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn cũng chắp tay đáp: "Hẹn gặp lại". 

 Uông Nghĩa gật đầu, dẫn tất cả các một đám cao thủ vùng Bắc Đông rời đi. 

 Lâm Hàn nhìn theo bóng lưng Uông Nghĩa xa dần, cũng có chút mến mộ người này, đây quả thật là đàn ông đích thực. Nếu không phải anh ta đã là thuộc hạ đắc lực của Trương Thiên Sơn, e rằng Lâm Hàn sẽ nghĩ đủ mọi cách để thu anh ta về dưới trướng. 

 Cao thủ của nhà họ Vương và vùng Bắc Đông vừa rời đi, trang viên nhà họ Tiêu nhất thời vắng vẻ hơn nhiều, bên cạnh Lâm Hàn chỉ còn lại Ngô Xuyên và mười mấy người của Tôn Hàn Các. 

 Lúc này, Tiêu Nhã nhìn về Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, tôi muốn gặp riêng anh bàn chuyện một chút, anh có thể đi với tôi không?" 

 Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Nhã dẫn đường. 

 Ngay sau đó, Lâm Hàn theo Tiêu Nhã đến một phòng họp nhỏ, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. 

 "Lâm Hàn, lần này thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa", Tiêu Nhã đóng cửa lại xong bèn bày tỏ cảm kích với Lâm Hàn. 


 "Vậy được rồi", Lâm Hàn cười đáp, như vậy cũng xem như đã giữ được khoảng cách với Tiêu Nhã, dẫu sao Lâm Hàn cũng là người đã có vợ, không thể nảy sinh bất cứ quan hệ gì với Tiêu Nhã được, cùng lắm cũng chỉ có thể làm là bạn tốt, trợ giúp lẫn nhau mà thôi. 

 Vẻ mặt Tiêu Nhã hiện lên tia mất mát, nhưng cô ấy biết Lâm Hàn đã có vợ, hơn nữa còn rất yêu vợ của anh, Tiêu Nhã cô và Lâm Hàn không thể nào đến với nhau được. 

 Tiêu Nhã cũng đã dần dần chấp nhận những điều này, cô ấy cũng đã quyết định dốc hết tâm tư vào nhà họ Tiêu, tập trung cho sự nghiệp thì rồi mọi chuyện cũng nguôi ngoai thôi. Sau này nhà họ Tiêu còn rất nhiều chuyện phải lo, Tiêu Nhã sẽ không còn thời gian để nghĩ về chuyện yêu đương nữa. 

 Lúc này, Tiêu Nhã đã dần bình phục, không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô ấy nghiêm túc quay sang nói với Lâm Hàn: "Tôi gọi anh đến đây để thảo luận một chuyện, liên quan tới hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, anh có muốn hợp tác với tôi để thu về những khoản lợi nhuận khổng lồ từ nó không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK