Vùng Bắc Đông, ở một khách sạn ngoài ngoại ô thành phố Phụng Thiên.
Nhóm người Lâm Hàn tập kết xong không lãng phí thời gian nữa, lập tức xuất phát.
Trước kia, hơn trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đi mai phục đám người Lâm Hàn đã có hơn một nửa bị nhóm Lâm Hàn phối hợp với cao thủ nhà họ Lâm bắt được, bây giờ bọn họ cũng để lại một vài người để trông coi.
Mặc dù đã trói vô cùng kĩ nhưng những người này đều là cao thủ, khó tránh khả năng sẽ có cách thoát được, xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên cần để một vài cao thủ lại trông coi.
Những người phụ trách trông coi chủ yếu là cao thủ của nhà họ Tiêu và một vài cao thủ La Văn điều động từ thành phố Đông Hải đến.
Vì thế lực khác nhau nên nếu đến trang viên có thể sẽ không hợp tác tốt, thế là hơn một nửa số họ ở lại đây trông chừng.
Những người phụ trách đến trang viên cứu Trương Thiên Sơn ngoài những cao thủ do Lâm Hàn dẫn theo, cao thủ nhà họ Lâm, người của La Văn thì còn có người của Tiêu Hoa Bân.
Lâm Hàn vốn cũng muốn để Tiêu Hoa Bân ở lại đây trông coi đám người kia, nhưng Tiêu Hoa Bân không thích làm nhiệm vụ đơn giản, xin được đi cùng, cuối cùng Lâm Hàn cũng đồng ý.
Sau khi để lại mấy chục người trông coi, nhóm Lâm Hàn vẫn còn ba trăm mấy cao thủ. Đội xe khởi hành, tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn.
Trước lúc đó, cao thủ của nhà họ Lâm vì chia từng tốp đến, sau đó hành động cũng khá kín đáo, cho nên có thể tránh được tai mắt của Tạ Kiến An.
Bây giờ bọn họ lại cùng nhau xuất phát, còn tiến thẳng đến trang viên của Trương Thiên Sơn rất khó che giấu, cho nên nhóm Lâm Hàn cũng không giấu nữa.
Chẳng mấy chốc, Tạ Kiến An đã nhận được tin tức về phía bên này.
“Cái gì? Chúng ta phái đi hơn một trăm cao thủ đều bị đối phương tiêu diệt và bắt đi rồi sao? Đối phương có ba trăm mấy người đang tiến về đây à?”, Tạ Kiến An nghe đàn em báo cáo không khỏi kinh ngạc.
Đó là hơn một trăm cao thủ đấy, thế mà lại bị đối thủ giải quyết chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư? Sao có thể được, vậy phải có sức mạnh lớn đến mức nào?
Khi hơn một trăm cao thủ mai phục nhóm Lâm Hàn, đúng lúc gã đang điều tra tin tức khác ở không xa, nên đã dùng kính viễn vọng quan sát tình hình, vốn nghĩ rằng nhóm Lâm Hàn sẽ bị tiêu diệt hoặc bị bắt rất thuận lợi, gã cũng chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một nhóm người khác, số người phải hơn hai trăm, mai phục ngược lại hơn một trăm cao thủ phía họ. Hơn nữa, đối phương không chỉ có nhiều người, mà bản lĩnh cũng cực kỳ đáng sợ.
Dường như hơn hai trăm người này đều là cao thủ.
“Đại ca Tạ”, cao thủ phụ trách điều tra tin tức do dự một lúc, tuy gã không dám tin, nhưng vẫn không thể không nói thật: “Lúc tôi điều tra tin tức, hơn hai trăm người đột nhiên xuất hiện ai nấy đều là cao thủ, người mà Lâm Hàn và La Văn dẫn theo cũng là cao thủ. Bây giờ còn có người từ quý tộc nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh phái đến chi viện, họ cũng là cao thủ. Hơn ba trăm người đó hình như đều là cao thủ!”
Tạ Kiến An nghe vậy thì sững cả người, suýt nữa thì ngã ngửa, may là đàn em ở bên cạnh kịp thời đỡ được.
Lúc này, Tạ Kiến An cũng không dám tin, cao thủ phụ trách điều tra tin tức là người thân tín mà Tạ Kiến An bồi dưỡng rất lâu, không thể lừa dối hay phản bội ông ta, cho dù lừa ông ta cũng không cần phải lừa chuyện này.
Mặc dù không dám tin, nhưng dần dần trong lòng Tạ Kiến An cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Bên phía Lâm Hàn quả thật có hơn ba trăm cao thủ.
Suy cho cùng, nếu không phải cao thủ thì hơn hai trăm người kia không thể nào đối phó với những cao thủ mà ông ta phái đi một cách dễ dàng như vậy được.
“Có điều tra được đám người kia ở đâu ra không?”, Tạ Kiến An lại hỏi.
Mấy đàn em của Tạ Kiến An nhìn nhau, không biết gì, ai cũng lắc đầu.
Cao thủ phụ trách điều tra tin tức ban nãy lại bổ sung: “Tôi đi theo ở xa xa một lúc, hình như những người này đều là người từ các nơi tập trung về đây. Thân phận bình thường của bọn họ có nhiều loại, người là viên chức, người là quản lý, người thì làm sếp, kiểu gì cũng có, nhưng lại không liên quan đến thế lực vùng xám. Dường như giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng không biết từ lúc nào lại tập trung về một khách sạn ở ngoại ô, hơn nữa hình như còn liên tục có người giống vậy từ bốn phương tám hướng đổ về, mà đều là cao thủ”.
Tạ Kiến An nghe vậy thì sững sờ, ông ta không thể ngờ được Hoa Hạ lại có thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ đến vậy.
Mọi thứ đã rất rõ ràng, đối phương là một thế lực cực kỳ bí ẩn mà bọn họ không biết, thế lực này mạnh mẽ, khủng khiếp hơn cả tưởng tượng của bọn họ.
Dù sao, có vẻ hơn ba trăm cao thủ kia vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của thế lực này, hình như vẫn còn cao thủ đang không ngừng đến đây.
Mà đây cũng là thực lực vượt xa những quý tộc bình thường.
Ngay cả bốn nhà quý tộc lớn nhất Hoa Hạ, e rằng vào thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không có nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy.
Tuy có vẻ như đối phương chỉ có hơn ba trăm cao thủ, Tạ Kiến An cũng có hơn ba trăm cao thủ một chút, chênh lệch không lớn, nhưng ông ta lại hiểu rõ trong số cao thủ của mình có một vài người không đủ trình độ. Hơn nữa, thế lực của đối phương bí ẩn như vậy, về sau không chừng còn có chi viện tiếp ứng không ngừng.
“Thế lực bí ẩn này rốt cuộc là sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhúng tay vào chuyện này?”, Tạ Kiến An hơi tức tối nói.
Ông ta không thể nào ngờ đột nhiên lại có một thế lực bí ẩn mà mạnh mẽ như vậy xuất hiện. Ông ta hiểu rõ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù may mắn chiến thắng đối phương thì cũng không còn sức để ngồi lên vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông.
Nếu như vậy thì chỉ cần thế lực này nhằm vào bọn họ, Tạ Kiến An sẽ không có cơ hội nào để thành công. Bây giờ, cơ hội duy nhất bày ra trước mặt Tạ Kiến An là thử xem có thể khuyên được thế lực bí ẩn đó không nhúng tay vào chuyện này hay không.
Cao thủ phụ trách điều tra tin tức nhìn sang Trương Thiên Sơn đã bị hành hạ đến mức không còn nhìn ra hình người ở không xa, vẻ mặt khác thường, nói với Tạ Kiến An: “Đại ca, những cao thủ đột nhiên xuất hiện kia đều vô cùng tôn trọng Lâm Hàn, giống như họ là thuộc hạ của Lâm Hàn vậy”.