Bên trong trang viên đại sảnh.
La Võ cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hàn.
Chuyện về công xưởng máy móc hạng nặng ở La Quốc kia, mặc dù bọn họ không nắm bắt được tình hình, nhưng đại khái thì cũng hiểu một chút.
Chuyện này, thực sự khá khó giải quyết, dùng thực lực của bọn họ, quả thật không thể ăn nổi.
Mà dù như thế thì La Võ và Uông Nghĩa cũng cực kỳ không cam lòng, dù sao nếu như có thể ăn được, thì đây chính là một cái bánh ngọt khổng lồ, bọn họ thật sự có thể không cần phải làm bất cứ công việc kinh doanh đen tối nào nữa, chỉ cần làm ăn đoan chính mà thôi.
Lâm Hàn nghe vậy, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Còn thế nào được nữa, đương nhiên là ăn trọn rồi”.
Miếng bánh ngọt đặt ở trước mặt, làm gì có chuyện không ăn, đây cũng không phải là tính cách của Lâm Hàn.
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Hàn, La Võ và Uông Nghĩa ngây người, bọn họ cũng vô cùng muốn chiếm được công xưởng máy móc, nhưng bọn họ cũng đã đích thân đi đến hiện trường, đương nhiên hiểu rõ được sự khó khăn ở trong đó.
Mặc dù hai người bọn họ cũng vô cùng hy vọng Lâm Hàn không sợ khó khăn, nghĩ cách chiếm trọn mấy công xưởng máy móc hạng nặng này, nhưng dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không thể ngờ được rằng Lâm Hàn lại trực tiếp lựa chọn “ăn” luôn.
“Cậu Lâm, cậu đã cân nhắc kĩ càng rồi chứ? Mấy cái công xưởng máy móc hạng nặng này có quy mô khổng lồ, nếu không có thực lực mà cưỡng ép tiếp nhận, chỉ sợ là sau khi tiếp nhận sẽ...”
Uông Nghĩa không nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, nếu như không có đủ thực lực, tiếp quản công xưởng máy móc hạng nặng này với hao tốn chi phí khổng lồ, rồi nếu không có đủ thực lực đưa vào sản xuất vận hành, hoặc có thực lực đưa vào sản xuất vận hành nhưng không thể kiên trì nổi một chu kỳ thì sẽ mang đến thiệt hại khó mà có thể tưởng tượng được.
Bởi vì... mấy cái công xưởng máy móc thiết bị hạng nặng này quy mô quá khổng lồ, đến lúc đó đến thiệt hại, rất có thể khiến Lâm Hàn và bọn họ tán gia bại sản.
La Võ đứng ở một bên mặc dù không có nhiều hiểu biết về chuyện này, nhưng cũng hiểu được ý của Uông Nghĩa. Mấy cái công xưởng máy móc hạng nặng này quy mô quá khổng lồ, cần phải hao tốn chi phí cực lớn, nếu như không có thực lực này thì không thể xúc động “ăn” được.
La Võ và Uông Nghĩa lúc này cũng đều có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn đương nhiên biết La Võ và Uông Nghĩa lo lắng, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu, chuyện này, chẳng cần phải lo lắng bất cứ cái gì hết.
Dù sao thì thực lực của nhà họ Lâm vẫn còn đó, mấy cái công xưởng máy móc hạng nặng này quy mô có lớn, nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm to như thế lại có vẻ rất nhỏ bé.
Nếu như mấy cái công xưởng máy móc hạng nặng này lại sập trong tay nhà họ Lâm to lớn khổng lồ thì thật sự quá nực cười.
Nhưng những chuyện này, Lâm Hàn cũng không tiện giải thích với La Võ và Uông Nghĩa, chuyện về nhà họ Lâm, Lâm Hàn tạm thời vẫn chưa muốn công bố, ít nhất, trước khi Lâm Hàn trở thành cao thủ nhà họ Lâm, Lâm Hàn sẽ không để bất kì người nào xung quanh mình biết chuyện này.
“Yên tâm đi, tôi có thực lực này, hai người không cần phải lo, làm tốt nhiệm vụ của hai người là được rồi”, Lâm Hàn nói thẳng, sau đó liền rời đi trở về phòng nghỉ ngơi, lười giải thích thêm về chuyện này.
Hai người La Võ và Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn sau khi để lại câu này liền rời đi, cả hai cũng có chút ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Uông, chuyện này anh thấy sao? Cậu Lâm có phải là xúc động quá rồi không?”, La Võ có hơi nghi hoặc hỏi, cho đến bây giờ, hiểu biết của La Võ về Lâm Hàn vẫn chưa nhiều, cho nên có chút hoài nghi.
Dù sao thì thời gian Uông Nghĩa quen biết Lâm Hàn cũng lâu hơn một chút, chắc cũng sẽ hiểu rõ tính cách của Lâm Hàn, suy nghĩ cẩn thận, Uông Nghĩa lại lắc đầu nói: “Cậu Lâm không phải người như vậy, đương nhiên nếu đã nói như thế, thì chính là thật sự có thực lực ấy, có tự tin ấy, chúng ta cũng không cần phải nghi ngờ quá nhiều, làm tốt chuyện của mình là được rồi”.
La Võ nghe vậy, hơi kinh ngạc, đối với Uông Nghĩa mà nói thì anh ta đương nhiên tin tưởng, dù sao thì cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Biết được Lâm Hàn là người như thế, vậy mà thật sự nắm giữ thực lực cùng tự tin đến vậy, La Võ nhìn về phía Lâm Hàn rời đi, trong ánh mắt không khỏi càng nhiều thêm sự kính nể.
Lập tức, La Vũ và Uông Nghĩa thảo luận ngắn gọn một lúc, cũng không còn lo lắng nhiều về chuyện này nữa.
Mặc dù chuyện này vô cùng quan trọng, nhưng chuyện trong tay bọn họ cũng quan trọng không kém.
Hơn nữa, chuyện ở La Quốc này không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không cần phải quan tâm, cho dù sự việc có phát triển ra sao, kết quả cuối cùng như thế nào, thì đều không phải việc mà hai người bọn họ có thể quyết định được, ở chỗ này lo lắng vô ích cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng làm tốt chuyện trong tay mình, yên tĩnh chờ đợi kết quả của La Văn bên kia.
Mà đêm đó, ở trung tâm nhà họ Lâm, nhân tài có chuyên môn về các lĩnh vực cũng rất nhanh đã được điều phối, xuất phát từ mọi hướng, chạy đến La Quốc.
Cùng lúc đó, ở một bên khác, Lâm Hàn vừa về đến phòng nghỉ, khá là thoải mái.
Chuyện ở La Quốc bên kia mặc dù vô cùng quan trọng, nhưng cũng đã có người nhà họ Lâm đứng ra xử lý, Lâm Hàn lập tức chẳng cần phải lo lắng nữa, dù sao thì năng lực của nhà họ Lâm vẫn còn ở đó.
Mà ở Bắc Đông bên này, sau khi đã thu phục được tất cả thế lực ở Bắc Đông Vùng Xám, thì phải dẫn dắt những thế lực ở Bắc Đông Vùng Xám này làm ăn đoan chính, mấy chuyện này mặc dù thật sự rất phiền phức, nhưng Lâm Hàn cũng không cần phải quá lo lắng, dù sao thì ở đây cũng có hơn bốn trăm cao thủ của nhà họ Lâm, sức mạnh tuyệt đối đè bẹp tất cả, mấy thế lực ở Bắc Đông Vùng Xám này chỉ dám có suy nghĩ phản kháng, Lâm Hàn tin bọn chúng chắc chắn không dám phản kháng thật, trừ phi là không muốn sống.
Mặc dù sau này dẫn dắt những thế lực ở Bắc Đông Vùng Xám này đi làm ăn đoan chính cũng sẽ có một đống việc vặt vãnh, nhưng mấy chuyện này, hiển nhiên chẳng cần Lâm Hàn phải đích thân xử lý, giao cho thủ hạ đi làm là được rồi, Lâm Hàn chỉ cần trù tính sắp xếp là được.
Dù sao, sau này Lâm Hàn cũng sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm, đương nhiên ngay từ bây giờ phải có sự chuẩn bị tâm lý này.
Thân là gia chủ của nhà họ Lâm to lớn khổng lồ, đương nhiên cần phải trù tính cho toàn cục, còn chuyện chi tiết, tất cả cứ giao cho thủ hạ phụ trách từng phương diện đi làm là được rồi.
Dương Lệ nhận được điện thoại của Lâm Hàn, biết được Lâm Hàn không sao, lập tức cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hàn và Dương Lệ đơn giản hàn huyên tình hình gần đây một lúc, tất cả đều thuận lợi, cũng yên tâm.
Mà trong khoảng thời gian này, Dương Lệ cũng khá rảnh rỗi, bởi vì Dương Lệ đã đã hoàn thành xong dự án phát triển liên hiệp châu Á - Thái Bình Dương, giao cho người phía dưới làm chi tiết và hoàn thiện, mà chuyện hợp tác với vùng Bắc Đông cũng bị tạm dừng, Dương Lệ lập tức rảnh rỗi, trực tiếp nghỉ phép ở nhà.
Lâm Hàn nghe vậy, biết được khoảng thời gian này Dương Lệ rảnh rỗi, lập tức cười nói: “Mau chóng tận hưởng cho tốt thời gian nhàn rỗi cuối cùng này đi. Hai ngày nữa, sẽ tiếp tục dự án hợp tác với vùng Bắc Đông đấy”.