• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cư Mạo hôm nay không thể không nhảy xuống nước giải nhiệt, sau đó đi lên không ngâm lại trong nước ấm, lông cũng lau không khô mấy, bây giờ lại hứng gió. Lúc đầu cảm thấy không vấn đề, nhưng ở trong ngực Đàm Thời Quan thêm chốc lát đã cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. 

Đàm Thời Quan nghe hô hấp của hắn, nghĩ là hắn ngủ rồi, nhưng chờ về đến sơn trang mới phát hiện Tiêu Cư Mạo dường như không ổn. 

Hơi thở nóng hổi, trên người cũng nóng, gọi cũng không tỉnh, chẳng lẽ là bệnh rồi?

Nghĩ như vậy, nam nhân vội vàng chuyển hướng, đi đến viện của Chu Thạc. 

Lúc này đã là giờ Dần, Chu Thạc vốn đang say giấc nồng đột nhiên bị ai đó xốc chăn lên, sau đó bị lay tỉnh. 

Mở mắt ra liền thấy bên giường có một bóng đen cao lớn đứng đó, còn chưa kịp la lên đã nghe bóng đen nói chuyện: “Nguyên Bảo bệnh rồi, ngươi mau đến xem thử.” 

Nội tâm Chu Thạc  có một ngàn con thảo nê mã chạy rầm rầm qua, thế nhưng dưới uy hiếp của Đàm Thời Quan vẫn không thể không ngồi dậy.  

“Ngay cả đèn cũng không thèm thắp lên, ngươi bảo ta xem kiểu gì hả?” Hắn dụi mắt, ngáp một cái to, cố ý trả thù nói. 

Quả nhiên, Đàm Thời Quan nghe xong lập tức xoay người đi thắp đèn, trong phòng lập tức sáng lên.

Chuyện liên quan đến Nguyên Bảo, Đàm Thời Quan đương nhiên so với hắn càng gấp hơn nhiều, Chu Thạc xấu xa nghĩ nghĩ, đợi lát nữa nhất định bảo tên này làm gì hắn nhất định sẽ làm cái đó.  

“Nguyên Bảo hình như bị sốt.” Đàm Thời Quan bế Nguyên Bảo đưa đến trước mặt hắn. 

Chu Thạc định thần nhìn lại, chỉ thấy mèo con bình thường kiêu ngạo lại lười biếng, lúc này uể oải nằm trong ngực Đàm Thời Quan, im lặng khép mắt, trông mà đau lòng. 

Chu Thạc lấy hòm thuốc ra, chỉ qua giường nhỏ kế bên, “Đặt xuống đó, ta kiểm tra cho nó thử.”  

Đàm Thời Quan làm theo, Chu Thạc đến nhìn chốc sau, nói: “Đúng là sốt rồi, ta lấy cho ngươi ít thuốc, nhớ cho nó uống, đợi sau khi ra mồ hôi xong thì sẽ tốt lên.”

Đàm Thời Quan cũng đã thấy tình trạng bị sốt của người khác, trên lí thuyết mà nói thì đúng là chỉ cần ra mồ hôi sẽ ổn, cho nên ôm lấy Tiêu Cư Mạo đi thẳng tới phòng bếp.

Thời niên thiếu hắn đã đi vào quân doanh, năng lực độc lập tự gánh vác rất mạnh mẽ, chuyện nấu chút thuốc này đối với hắn dễ như trở bàn tay.

Đặt Tiêu Cư Mạo vào trong vạt áo, sau đó thổi lửa, sau khi lửa cháy nam nhân đến gần đặt hai tay cạnh ngọn lửa, bao bọc Tiêu Cư Mạo bên trong, vừa nấu thuốc vừa lấy chút hơi nóng. Chu Thạc nói, chỉ cần ra mồ hôi sẽ hạ sốt, cách này có lẽ sẽ có hiệu quả. 

Lửa nhỏ nấu thuốc cần thời gian rất lâu, Đàm Thời Quan vẫn luôn ở bên cạnh canh giữ không rời nửa bước, mu bàn tay vì che chở cho Tiêu Cư Mạo bị lửa hun đỏ bừng, trên người mồ hôi cũng tuôn không ngớt, nam nhân vươn tay chạm thử vào mèo bệ hạ, thấy trên người hắn cũng ra được ít mồ hôi, lúc này mới yên lòng. 

Chờ đến giờ Mão, sắc trời dần sáng, thuốc cũng được nấu xong, Đàm Thời Quan rót thuốc vào trong bát, mang về phòng ngủ, đợi thuốc nguội bớt ba phần, mới dịu dàng gọi Tiêu Cư Mạo dậy.  

Đầu óc Tiêu Cư Mạo còn mụ mị, cảm thấy toàn thân trên dưới đều nóng phừng như lửa đốt, mà lửa lại còn liên tục không dừng, hắn chịu không nổi ra sức khước từ, móng vuốt từ trong đệm thịt vô ý xòe ra cũng không biết, dường như trong lúc quơ quào còn quét phải thứ gì.  

Trong lúc mơ màng, Tiêu Cư Mạo nghe được có người đang gọi mình, thanh âm rất êm tai, rất dịu dàng, hắn dùng hết sức bình sinh hé mắt ra, đã lập tức nhìn thấy một đường vòng cung xinh đẹp, là cằm của nam nhân. 

Vừa mở miệng, một muỗng thuốc vừa đắng vừa gay mũi đàn tràn vào trong miệng, Tiêu Cư Mạo xém chút bị thuốc đắng khiến cho kêu thành tiếng, cả mặt mèo đều xoắn xuýt lại cùng một chỗ, móng vuốt tức giận giơ ra cào người đang đút thuốc.

Mèo nhỏ bị bệnh, vừa khó chịu, vừa mơ hồ, lại còn không thể mở miệng nói chuyện, cáu kỉnh vô cùng, bắt trúng ai liền cào người đó, tiếc là người đút thuốc vẫn luôn kiên trì ép hắn uống thuốc, Tiêu Cư Mạo cảm thấy đầu lưỡi mình dường như đã tê liệt vì thuốc quá đắng. 

“Ngoan, uống thuốc vào sẽ khỏi.” Tiếng nói của nam nhân lại vang lên bên tai, Tiêu Cư Mạo ngây ngô lắng nghe, luôn cảm giác dường như bản thân đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng? 

Phải rồi! Đinh Nhiên!

Trong lòng chấn động, Tiêu Cư Mạo vội vàng mở mắt, duỗi móng vô lực quơ qua quơ lại, muốn tìm tay của nam nhân. Nhưng Đàm Thời Quan một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, căn bản không tìm thấy được thứ gì. 

“Uống thuốc trước đã.”

Nếu uống nữa trẫm sẽ hôn mê mất, còn nói gì được nữa? Tiêu Cư Mạo bỗng bộc phát sức lực, xoay người víu lại được cánh tay Đàm Thời Quan, ngước mặt hơi mông lung nhìn hắn.

Đàm Thời Quan dừng lại.

Tiêu Cư Mạo lấy chân viết viết vẽ vẽ trên tay hắn, sau khi Đàm Thời Quan nhìn rõ, con ngươi chợt co rụt lại, trầm giọng nói: “Ta biết rồi, trước tiên ngươi uống thuốc sau đó nghỉ ngơi, chuyện này để ta xử lí, được không?” 

Tiêu Cư Mạo mặc dù đắng miệng tới mức sắp không chịu nổi, nhưng cũng mong mình sớm khỏi, cho nên ngoan ngoãn nuốt thuốc vào. 

Uống thuốc vào, đầu óc càng thêm mụ mị, mèo bệ hạ tựa trên cánh tay Đàm Thời Quan cứ như vậy ngủ mất, nam nhân nhẹ nhàng cẩn thận đặt hắn vào trong chăn, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Giang Nam Thủy lục ti.

Đinh Đằng ngồi sau bàn, vuốt vuốt ngọc như ý tinh xảo đẹp mắt trong tay, thỉnh thoảng lén quan sát nam nhân trung niên khuôn mặt mang vài phần hung ác nghiêm túc ngồi đối diện,  giãn lông mày ra cười nói: “Thái gia lần này đúng thật là hào phóng quá!” 

Nam nhân cũng không thèm cười khách sáo lại, chỉ nghiêm mặt nói: “Thái gia nói, Đinh đại nhân thích là tốt rồi, gần đây tin đồn lan nhanh, còn phải nhờ Đinh đại nhân vất vả một chuyến.”  

Đinh Đằng đặt ngọc như ý vào trong rương bảo, im lặng chốc lát, mới đáp: “Ngươi cũng đã nói tin đồn lan nhanh, ta làm sao có thể trắng trợn gây án? Lại nói, cố tình phạm pháp, tội lại thêm một bậc, ta làm sao yên tâm?”  

Nam nhân cười âm hiểm, “Đinh đại nhân, chuyện này thực hư trên dưới thế nào chẳng lẽ ngài còn không biết, có người phía sau chống lưng, ngài còn sợ gì?” 

Ánh mắt Đinh Đằng rơi vào trong rương bảo, trầm giọng: “Muối lậu vũ khí thì có thể, nhưng, cỏ Ngân kia thì không thể.” 

“Đinh đại nhân, tình huống bây giờ Thái gia nhà chúng ta cần nhất chính là cỏ Ngân, ngài ở nơi này cũng không thể như xe bị tuột xích được*, đừng quên con gái ngài còn trong Thái phủ.” 

* 掉链子: Như xe bị tuột xích. Đây là một câu tục ngữ của vùng Đông Bắc, ý nói những người trong thời khắc mấu chốt, hoặc trong thời khắc trọng đại không làm được việc gì, hoặc làm việc đều đổ bể, không được tích sự gì -> Tựa tựa như một cách nói giảm nói tránh của câu chửi ‘vô dụng’. ( Theo Baike ) 

Bàn tay giấu sau tay áo của Đinh Đằng nghe đến đây đột nhiên siết chặt, hắn đúng thật là một kẻ vô dụng, có lỗi với con gái, càng có lỗi với bách tính Giang Nam. Nếu không phải vì bận tâm đến tính mạng con gái, hắn đã sớm tự thú, thế nhưng quan lại ở Giang Nam này bao che cho nhau, ở kinh thành còn có thể lực lớn phía sau chống lưng giúp, hắn chẳng qua chỉ là một Ti trưởng nho nhỏ, làm sao đấu được với những kẻ này? Trước tiên cứ trấn an bọn chúng rồi nói sau. 

Vốn đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy bên ngoài phủ ồn ào, có người cao giọng chửi mắng, có người kích động đập phá của công, nha dịch từ xa chạy đến báo, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Đại nhân, có người đến đập phá phủ!”

Đinh Đằng đột nhiên đứng dậy, thu châu báu trên bàn vào, nhanh chân bước ra mở cửa, chưa chờ người sau lưng hỏi thêm câu nào đã đi thẳng ra khỏi phòng, đến trước cửa phủ, dối diện là một nam nhân to lớn vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, râu quai nón che cả nửa khuôn mặt, trên người mặc quan phục võ tướng, cầm đại đao trong tay, khí thế hung thần ác sát. 

“Ngươi là Đinh Đằng?” Nam nhân lớn giọng hỏi. 

“Chính là hạ quan, xin hỏi tướng quân là thống lĩnh trú quân Giang Nam – Hình đại nhân?” Đinh Đằng cung kính hỏi. 

Hình Giai nắm chặt cổ áo của hắn, dường như muốn nhấc cả người hắn lên, “Ta hỏi ngươi, bến tàu Ly Loan là ngươi quản lí?”

“Vâng, là do hạ quan quản lí.” Đinh Đằng bị kéo hít thở không ra hơi, suýt thì tắt thở. 

Hình Giai nghe vậy càng thêm tức giận, “Mẹ nó ngươi quản lí, quản thành kiểu quái quỷ gì kia? Một đám người mắt cao đụng cả trời xanh, ngươi theo ông đây đến đó!” 

Đinh Đằng không khỏi hỏi: “Hình tướng quân, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Hình Giai hừ lạnh một tiếng, phó tướng phía sau hắn lập tức tiến lên nói thay: “Đinh đại nhân, doanh trại chúng ta thiếu lương thảo cho nên đã mua chút ít lương thảo vận chuyển đường biển đến đây, đến bến Ly Loan đang muốn cập bờ, kết quả bị mấy chiếc thuyền hàng khác đụng phải, tổn thất không nhỏ, sau đó đối phương không những không bồi thường tạ tội, còn quay lại cáo trạng, nói nguyên nhân bắt nguồn từ chỗ chúng ta, tiếp theo xông lên đánh người trên thuyền chúng ta, tướng quân nghe xong, tất nhiên nổi trận lôi đình, nên mới tìm đến Đại nhân muốn đòi công bằng.” 

Đinh Đằng vẻ mặt đau khổ, “Hình tướng quân, riêng chuyện đả thương đánh nhau này không phải do ta quản lí, ngài chẳng hay đến tìm Tri phủ đại nhân thử?”

Hình Giai trực tiếp kéo hắn đi, “Ông đây đéo cần biết, Tri phủ cũng tìm, ngươi cũng tìm, các ngươi đến đây hết cho ông!”

Đinh Đằng quay đầu nhìn thoáng qua thủ hạ của Thái lập còn đứng sau lưng, khổ sở nói: “Hình tướng quân, có Tri phủ đại nhân là đủ rồi, hạ quan đi cũng không có tác dụng gì.” 

Hình Giai bỗng nhiên buông cổ áo hắn ra, ánh mắt lạnh lùng trừng lên, “Hàng hóa kia có thể đến được bến tàu hay không chẳng phải vẫn do ngươi quản lí à?” 

Đinh Đằng đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng đột nhiên giật thót, chẳng lẽ bến tàu thật sự xảy ra chuyện lớn?

Hắn sửa sang lại cổ áo, khuôn mặt nghiêm túc, “Tướng quân, mời.”

Hình Giai lại hừ một tiếng, cho hắn ánh mắt ý nói ‘Xem như ngươi biết điều’. 

Đinh Đằng gọi theo mấy nha dịch, Hình Giai cũng mang theo phó tướng cùng với vài binh lính, đi đến bến Ly Loan. 

“Vị này là?” Hình Giai đi vài bước, giống như vừa mới chú ý đến người phía sau. 

“Tiểu nhân Phùng Hạo, bái kiến Hình tướng quân.” Phùng Hạo lập tức chắp tay thi lễ. 

Hình Giai phất phất tay, “Ngươi đến tìm Đinh Đằng bàn việc? Để ngày khác đi, hôm nay hắn phải đến bến Ly Loan với chúng ta, trong chốc lát sẽ không về được.” 

“Tiểu nhân hiểu rõ, Tướng quân với đại nhân đi thong thả.” Phùng Hạo đứng trước cửa Lục ti phủ, mắt thấy đám người đi xa, cau mày, hắn nhớ rõ hôm nay ở bến Ly Loan có một nhóm hàng cũng phải cập bờ, sẽ không đụng phải chứ? Có lẽ nên về báo cáo lại với Thái gia để ngài chuẩn bị đối phó.

Sau khi quay người rời đi, Phùng Hạo vẫn không phát hiện sau lưng có thêm hai người bám đuôi.

Đinh Đằng theo Hình Giai vào bến Ly Loan, Tri phủ Ngô Khuê đã ở sẵn đó chờ. Theo lí thuyết, phát sinh tranh chấp nhỏ loại này phái vài nha dịch đến xử lí là được, Ngô Khuê vốn không định tự mình đến giải quyết, nhưng tính tình Hình Giai nóng nảy khó chiều hắn đương nhiên cũng không dám trêu vào, đánh cũng đánh không lại, đành phải mặt nhăn mày nhó không cam lòng lê thân đến đây.

“Hạ quan bái kiến Ngô đại nhân.” Đinh Đằng chắp tay.

Ngô Khuê hừ một tiếng xem như đáp lại, hai mắt hẹp dài nhìn về phía Hình Giai, “Ta nói này ngài tướng quân, đây là chuyện nhỏ, các ngươi thương lượng chút là xong, làm gì tốn sức huyên náo thành lớn chuyện như thế?” Hắn vừa xoay chuyển mấy hòn đá trong tay, vừa không kiên nhẫn nói. 

Trên bến tàu đã bị tướng sĩ Hình Giai mang đến bao vây, còn có một số nha dịch quan phủ đứng cạnh chờ lệnh, cả đám người hỗ trợ dỡ hàng ẩu đả ban nãy cũng cúi đầu đứng một bên không nói gì, trên bến tàu rương hàng ngã lệch lộn xộn, mặt sông cũng có vài rương rớt xuống nửa nổi nửa chìm trong nước, nhìn cực kì hỗn loạn.

“Rất nhiều thuộc hạ của ông đây đều đang chờ cơm ăn, bây giờ thì hay rồi, mẹ nó tất cả đều nằm hết dưới sông kia kìa, ông đây không tìm ngươi thì tìm ai?” Hình Giai tức giận nói.

“Ngài yêu cầu bọn họ bồi thường ngân lượng không được sao?” Ngô Khuê cảm thấy Hình Giai rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện phá hắn. 

Phó tướng Hình Giai nói: “Ngô đại nhân, trong doanh trại hiện tại gạo đã sắp hết, một đám người chúng ta đều đang chờ có gạo cho vào nồi, cho dù là bồi thường bạc, lần nữa phải mua lương thực, các huynh đệ làm sao đợi được? Như vậy chẳng phải đói chết sao?” 

“Ồ, là thế à.” Ngô Khuê trong lòng cũng hiểu ra, nhu cầu lúa gạo trong quân doanh chính xác là rất lớn, Giang Lăng buôn gạo cũng không cách nào một lần bán đi quá nhiều gạo như vậy, huống hồ, trong thành cũng có rất nhiều dân chúng cần có gạo ăn, cho nên tính đến nay, lúa gạo dùng cho quân doanh đều là vận chuyển từ nơi khác, nếu như bồi thường bạc, coi như bù được tổn thất tiền của, nhưng hoàn toàn không giải quyết được nhu cầu cấp bách. 

Cục diện lâm vào thế bí, Ngô Khuê cũng không biết nên nói thế nào, cũng không thể mở kho lúa cho họ được, kho lúa chỉ được dùng trong trường hợp cấp bách và phải có chỉ thị của phía trên, huống hồ kho lương đa phần đều dùng cho cứu nạn thiên tai. 

Lúc này, phó tướng lại nói.

“Chúng ta thấy trên rương hàng của bọn họ có viết “Gạo”, chi bằng chia cho chúng ta vài rương xem như bồi thường, chúng ta hư hỏng bao nhiêu thì chỉ lấy bấy nhiêu bù lại? Ngô đại nhân, ngài nói xem chuyện này giải quyết như vậy có được không?” 

Ánh mắt Ngô Khuê sáng rực, “Được đó!” 

Hắn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy chiếc thuyền đụng trúng thuyền của Hình Giai chở mấy rương hàng đều đúng là có viết chữ “Gạo”, “Vậy thì bảo bọn hắn bồi thường vài rương là được rồi.”

Hắn vừa nói xong câu này, mấy kẻ dỡ hàng sắc mặt chợt thay đổi. 

Phó tướng trong lòng cười lạnh một tiếng, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: “Tướng quân nhà ta cũng cảm thấy chuyện này giải quyết như vậy là tốt nhất, không ai trì hoãn ai, nhưng bọn họ sống chết không chịu đồng ý, chúng ta lại không thể tùy tiện sử dụng vũ lực, chỉ có thể mời Ngô Đại nhân đến làm chủ cho.”

Ngô Khuê: “…” 

Các ngươi cưỡng ép lôi ta tới, còn dám mở miệng nói không thể dùng vũ lực?

“Các ngươi vì sao không đồng ý?” Hắn không thể nổi giận với Hình Giai, nhưng mấy kẻ dỡ hàng kia đương nhiên không cần khách khí. 

“Đại nhân bớt giận, chúng tiểu nhân cũng chỉ là thay chủ đến vận chuyển hàng về mà thôi, đồ của chủ nhân bọn ta cũng không thể tự ý định đoạt, bọn họ nói cướp liền cướp, bọn ta cũng chỉ có thể liều mạng cản lại.” Một kẻ đứng giữa cảm thấy vô cùng ủy khuất. 

“Chủ nhân các ngươi là ai?”

“Chúng tiểu nhân là người của Thái phủ thuê tới.”

Trong đầu Ngô Khuê lập tức “lộp bộp” một tiếng, nếu là Thái phủ, dường như là không thể cho thật, người khác không biết, hắn còn có thể không rõ một vài chuyện trong Thái phủ hay sao?

“Được thôi, vậy thì đến tìm chủ nhân các ngươi!” Hình Giai nói xong liền gọi tiểu binh đến, bảo hắn đến Thái phủ.

“Đợi đã!” Ngô Khuê nói, “Hình tướng quân, không bằng như này đi, các ngươi về quân doanh trước, về phần gạo với lương thực này nọ, ta sẽ kịp thời đưa trả về quân doanh đầy đủ cho ngài, cần gì phải phiền toái chạy đến chạy đi như vậy?”

Hình Giai nghi hoặc, “Ngươi từ chỗ nào có nhiều gạo như vậy? Các huynh đệ ta mấy đêm rồi đều đang đợi một bát cơm thơm lừng đấy!”

Ngô Khuê trấn an, “Hình tướng quân chớ có sốt ruột, bản quan nói được thì làm được, sẽ không để cho các vị chịu đói.”

Hình Giai thở dài, “Thôi, Ngô đại nhân cũng cảm thấy bọn hắn nên bồi thường, vậy ngươi làm chứng, nhìn đi, thuyền của chúng ta chìm hết rồi, may là thuyền của bọn họ thì vẫn chưa. Chi bằng bây giờ ngươi làm chủ, ta sẽ lấy mấy rương hàng còn nguyên trên thuyền bọn họ xem như tiền bồi thường, cam đoan không đòi hỏi gì thêm, cũng đừng có rề rà ở đây mãi nữa, trời cũng đã tối rồi.” Hắn nói, chưa kịp đợi Ngô Khuê phản ứng đã ngoắc tay cho người nhấc mấy rương hàng trên thuyền xuống.

Ngô Khuê chưa kịp ngăn cản, đã thấy binh sĩ nhấc lên một cái rương, kết quả vừa nâng lên đã phát hiện rương rất nhẹ, lập tức nổi giận quát lớn, “Mẹ nó mấy người các ngươi chơi bọn ta à? Bảo bên trong có gạo làm gì có chuyện nhẹ tênh thế này? Giỡn mặt với ông đây chắc? Hay là bên trong chỉ chứa có vài hạt gạo đó chứ?” 

Ngô Khuê há miệng muốn bảo dừng lại, chợt nghe “cốp” một tiếng, rương hàng đã bị binh sĩ cạy mở, cả bọn rướn cổ vào nhìn, lại phắc một cái quay sang nhìn Hình Giai, “Tướng quân! Có đồ tốt nè!”

Hình Giai bước nhanh đến phía trước, liếc mắt nhìn, sau đó mặt lạnh chỉ huy binh sĩ dỡ toàn bộ hàng xuống sau đó mở ra.

Mấy tên thủ hạ dỡ hàng đứng một bên đã run như cày sấy. 

Mặt Ngô Khuê thoắt cái xanh mét, viên đá tròn trong tay xoay chuyển nhanh hơn chút.

Đinh Đằng mặt không biểu cảm nhìn thấy, rốt cuộc đã hiểu rõ lí do vì sao Hình Giai muốn kéo hắn đến nơi này, hóa ra là muốn diễn một màn ở đây.

“Đây là cái quỷ gì? Ai biết nói ta nghe xem?” Hình Giai đi đến trước mặt một người trong số đó, “Nói cho ông đây nghe, mẹ nó gạo đâu? Gạo đâu?! Trên rương viết gạo rồi gạo ở đâu hả? Không có gạo, ông đây với mấy huynh đệ trong doanh ăn cái gì đây?”

Cả đám kia nghe xong thở dài nhẹ nhõm, hóa ra vẫn là vì gạo.

Động tác xoay đá trên tay Ngô Khuê cũng dần chậm lại, nhịp tim suýt rớt ra ngoài cũng nhảy trở lại lồng ngực. 

Đinh Đằng thầm than một tiếng trong lòng, Hình Giai này sao đến thời điểm then chốt lại như xe tuột xích thế kia? Hắn thật sự chỉ biết quan tâm đến gạo thôi à? 

“Hồi tướng quân, đây đều là dược liệu, có thể là trong lúc xếp hàng hóa đã cho nhầm vào rương gạo… “

“Ngươi xem ông đây là con nít ba tuổi mà đùa giỡn đúng không?” Hình Giai vỗ vỗ mặt hắn, cả người đầy sát khí, “Ngươi thật sự ngây thơ cho rằng ông đây không biết đó là thứ gì sao? Năm đó ở Đồng Sơn Quan ta từng tận mắt nhìn thấy, thứ đó gọi là cỏ Ngân, mẹ nó dược liệu cái rắm á!” 

Viên đá trong tay Ngô Khuê lập tức rơi bộp trên mặt đất, cả người đều phát run.

Đinh Đằng nghe xong thở phào một hơi nghẹn uất trong ngực.

“Đinh Đằng!” Hình Giai đột nhiên hung lệ cao giọng quát, “Ông đây hỏi ngươi, cỏ Ngân này làm sao vận chuyển được đến đây thế? Thời đại nào rồi, mấy người ở Thủy Lục ti các ngươi ngồi trên ghế này mát đít ăn sung mặc sướng, chẳng qua là cái chậu bông để trưng cho đẹp đúng không hả?!” 

Năm đó ở Đồng Sơn Quan biết loại cỏ này nguy hiểm thế nào, sau khi trở về Nhiếp chính vương Đàm Thời Quan lập tức phong tỏa loại cỏ này, liệt vào danh sách hàng cấm của quốc thổ và nghiêm cấm vận chuyển buôn bán dưới mọi hình thức. Bây giờ thế mà lại nhìn thấy nó ở Giang Nam, vừa nghĩ tới những huynh đệ trước đây vì cỏ này mà chết thảm dưới tay binh sĩ nổi điên, Hình Giai có thể không tức giận sao?  

Đinh Đằng cả người đều nhẹ nhõm hẳn ra, trên mặt thậm chí còn mang theo nét cười, “Hạ quan biết tội.”  

Hình Giai phất phất tay, lập tức có binh sĩ đến trói Đinh Đằng lại, Đinh Đằng cũng không hề phản kháng.

“Hình tướng quân, ngài muốn làm gì?” Thanh âm Ngô Khuê run rẩy, chứng tỏ hắn đang sợ hãi. 

Hình Giai nghiêm mặt nói: “Cỏ Ngân thuộc hàng cấm, Ngô đại nhân chẳng lẽ đã quên? Chuyện này năm đó chính tay Nhiếp chính vương cũng chính là Định Quốc Công bây giờ tự mình ban lệnh xuống, Ngô đại nhân đừng có giả ngu với ta.”

“Mang đi!” Hình Giai nói xong, tự mình áp giải Đinh Đằng đi.

Ngô Khuê tiến lên một bước, “Hình tướng quân, Đinh Đằng cùng lắm chỉ có thể nói là lơ là nhiệm vụ, tự bản quan có thể xử lý việc này, ngài làm vậy là có ý gì?” 

Hình Giai lườm hắn một cái, “Không có ý gì, ông đây thích mang hắn đi đấy.” Một khi đã không nói lí, thì trên đời này ngoại trừ Đàm Thời Quan ra không ai ngăn hắn được. 

Ngô Khuê thấy thế, chỉ có thể chỉ huy nha dịch ngăn cản đường đi của bọn họ, “Hình tướng quân, việc này không phải chuyện ngài có thể nhúng tay, kính mong tướng quân giao người cho ta, tự bản quan sẽ báo cáo lên cho Lại bộ xử lí.” 

Hình Giai cười lạnh một tiếng, “Ông đây không chỉ muốn mang Đinh Đằng đi, hơn nữa còn muốn đến Thái phủ bắt Thái Lập nữa đấy.” Mấy tên nô bộc kia chẳng phải đã khai rồi sao, chủ của bọn họ là Thái phủ.  

Mắt thấy đành phải dọn người nhường đường, đột nhiên có tiếng nói từ xa đang đến gần: “Hình tướng quân bày binh bố trận cũng thật lớn nha, Thái mỗ chẳng qua chỉ là một thương nhân quèn, sao có thể làm phiền đến ngài đích thân bắt Thái mỗ chứ.”

Hình Giai liếc hắn một cái, “Không phiền chút nào, người đâu, trói lại.”

Thái Lập “Ha ha” nở nụ cười, “Xin hỏi chứng cứ đâu mà ngài lại bắt ta?”

Hình Giai chỉ cỏ Ngân phía sau lưng và đám nô bộc đứng bên cạnh, “Chứng cứ rành rành ra đó, ngươi mua bán cỏ Ngân trái phép, vi phạm luật lệ của triều đình, đừng nhiều lời, ông đây lười nghe ngươi nói nhảm.”

Thái Lập cười cười, “Mấy thứ này cũng không phải là của ta, là bọn họ hắt nước bẩn lên Thái phủ, tướng quân chỉ nghe lời nói từ một phía sao lại dễ dàng tin được cơ chứ? Thái mỗ làm ăn buôn bán trước nay đều rất đàng hoàng.” 

Hình Giai đang định mở miệng, liền nghe phía sau lưng vang lên tiếng đồ nặng nề ngã xuống, hắn lập tức xoay người nhìn qua, chỉ thấy mấy tên nô bộc kia đột nhiên thổ huyết ngã xuống đất mất mạng.  

Không còn chứng cứ.

Đinh Đằng sầm mặt xuống, ngón tay bị trói ở sau lưng nhẹ giật giật, Hình Giai không nói tiếng nào kéo Đinh Đằng ra phía sau, nhìn lướt qua Thái Lập đứng một bên, hạ lệnh về doanh, mang theo Đinh Đằng cùng với tất cả số cỏ Ngân ở bến tàu. 

Hắn cũng không vọng tưởng chỉ bằng nhiêu đó đã hạ được Thái Lập.

Vân Tiêu Sơn trang.

Tiêu Cư Mạo từ trong mơ hồ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Đàm Thời Quan. 

“Tỉnh rồi? Còn choáng đầu không?”

Tiêu Cư Mạo đứng dậy, giũ giũ lông, lắc đầu. 

Đàm Thời Quan cười cười, “Cả người đều là mồ hôi, ta mang ngươi đi tắm nhé?” Nói xong nhẹ nhàng ôm hắn vào ngực.

Lúc này đã là nửa đêm, Đàm Thời Quan tự mình nấu nước nóng xách đến, đặt Tiêu Cư Mạo vào trong chậu gỗ. Tiêu Cư Mạo thoải mái híp mắt, cả người ngâm trong nước ấm.  

Đàm Thời Quan cúi người thay hắn vuốt lông, không cẩn thận đụng trúng nơi nào đó, Tiêu Cư Mạo giật nảy một cái, trừng mắt nhìn hắn. 

Đàm Thời Quan khẽ cười, thanh âm trầm thấp từ lồng ngực truyền ra, “Ta không cố ý.”

Mèo bệ hạ rũ mắt, tầm mắt đặt trên lồng ngực hắn.

Vạt áo hơi mở, bởi vì khom người, từ góc độ của Tiêu Cư Mạo nhìn một phát thì không sót thứ gì. Hai đầu xương quai xanh theo động tác trên tay chuyển động, phía dưới là làn da rắn chắc, trơn nhẵn, bên trái không có gì khác ngoài vết sẹo do đánh trận mấy năm trước, cạnh đó còn có vài vết cào nhỏ, dường như giống với móng vuốt của loài nào đó.

Đợi đã! Hắn nhớ lúc đang mơ màng tựa hồ có cào trúng thứ gì đó, chẳng lẽ đây là do hắn làm? Nội tâm đột nhiên không yên, mặc dù mấy vết cào này không nghiêm trọng, nhưng hẳn là rất đau. 

Đàm Thời Quan thấy hắn ngớ người nhìn chằm chằm ngực mình, liền hỏi: “Làm sao thế?” 

Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên đứng thẳng người, chân ướt sũng chạm vào lồng ngực nam nhân, duỗi chân ra đụng đụng vết thương kia, con ngươi ngập nước không hề chớp mắt nhìn Đàm Thời Quan. 

Ngươi đau không?

“Không sao, ngày mai sẽ kết vảy ngay thôi.” Hắn nói là sự thật, nếu không phải Tiêu Cư Mạo nhắc, hắn cũng quên mất chuyện này. 

“Được rồi, đã tắm xong, ta lấy khăn lau cho ngươi.” Đàm Thời Quan ôm hắn ra khỏi chậu gỗ, đặt trên một tấm vải khô, tỉ mỉ lau, biểu cảm chăm chú thành kính. 

Tiêu Cư Mạo để nam nhân xoa lông, vẫn không quên hỏi chuyện của Đinh Đằng. 

“Hình Giai đã mang Đinh Đằng về doanh rồi, còn mang về mấy rương cỏ Ngân, nhưng chứng cứ phạm tội của Thái Lập vẫn tìm chưa ra.” 

Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, Thái Lập thủ đoạn lại nhiều lại ác độc, thời gian ngắn khó mà tìm ra được chứng cứ, việc này cũng rất bình thường. Chỉ hi vọng có thể từ miệng Đinh Đằng có thêm manh mối tìm ra chứng cứ phạm tội của Thái Lập. 

“Thế nhưng, phỏng chừng Thái Lập từ bây giờ sẽ muốn giết người diệt khẩu.” Đàm Thời Quan nói, lau khô lông cho Tiêu Cư Mạo xong lần nữa đặt hắn lên giường, “Ngươi ngủ trước, ta đến doanh trại trú quân một chuyến rồi về.” 

Tiêu Cư Mạo vội vàng duỗi chân ra, trẫm cũng muốn đi!

“Ta đi một lát sẽ trở lại, ngươi vừa hết sốt tạm thời không nên ra ngoài hứng gió, ở yên đây chờ ta về.” Nam nhân nói xong nâng mặt mèo bệ hạ lên, hôn một cái trên trán hắn.

Tiêu Cư Mạo buông chân xuống, thôi được rồi, ngươi đi sớm về sớm. 

Bóng lưng nam nhân vừa biến mất, Tiêu Cư Mạo một mình trong chăn, lập tức cảm thấy cực kì cô đơn tịch mịch. 

Có lẽ là hắn không thể rời khỏi Đàm Thời Quan. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK