Từ ngày đám người Vạn Bằng bị phạt, mọi người trong doanh ai cũng đã biết thủ đoạn của Trần Phong nên không dám làm càn nữa. Vạn Bằng mỗi khi nhìn thấy Tưởng Lăng cũng không dám khiêu khích trước mặt, cùng lắm là trừng nhau một cái rồi thôi.
Tưởng Lăng vốn không quan tâm đám người Vạn Bằng, chỉ là gần đây cho dù là ở đâu, ánh mắt của hắn cũng sẽ không kìm được rơi xuống trên người Trần Phong, không rõ là vì sao.
Tuy nói trước kia hắn không thực sự nảy sinh yêu thích đối với nam nhân, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thanh Tiểu Ngọc thì vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui, rất có thiện cảm. Nhớ lần đầu tiên hắn thấy Trần Phong đã cảm thấy tướng mạo của người này không phải loại hắn sẽ thích, cũng không phải ý nói dáng dấp Trần Phong khó nhìn, mà ngược lại, khi người này mặc quân phục lại càng tăng thêm mị lực thuộc về nam nhân, điểm này, trước nay Tưởng Lăng chưa từng phủ nhận.
Trần Phong mày rậm mắt sâu, mũi rất cao, môi không mỏng lắm, cũng không thuộc loại mỹ nam được miêu tả trong tranh sách, nhưng tướng mạo không tệ, chí ít càng nhìn lâu càng cảm thấy đẹp.
“Như các ngươi đã biết, tiêu chuẩn xuất doanh của doanh huấn luyện là có thể chịu được hai mươi của các thống lính và phó thống lĩnh ở đây, các chiêu thức cơ bản đều đã dạy cho các ngươi, tiếp theo chính là lúc luyện tập. Bây giờ, từ một hai bắt đầu điểm quân số!” Phó tướng đứng trước hàng cao giọng nói.
Say khi báo xong quân số, ai số một thì đứng bên trái, ai số hai thì đứng bên phải, hai người đối diện nhau sẽ tiến hành đối chiến.
Thật khéo, đối chiến với Tưởng Lăng chính là Vạn Bằng.
Vạn Bằng đứng đối diện hắn đột nhiên cong môi cười, ngoắc ngoắc tay khiêu khích. Tưởng Lăng lười so đo với hắn, loại người như tên này suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế ức hiếp kẻ yếu, khiêu khích kẻ mạnh rồi xông đến hội đồng, còn lại tất cả mọi mặt đều ăn hại. Sống chỉ tổ lãng phí lương thực.
Đối chiến bắt đầu.
Tưởng Lăng gần đây luyện tập rất chăm chỉ, mà tổ tiên của hắn trước đây có không ít người tử chiến sa trường, nếu không thì cũng sẽ không có tước vị Kì An Bá như bây giờ. Cha hắn không thể kế thừa thiên phú võ học của Tưởng gia, mà hắn có lẽ may mắn nhận được sự phù hộ của tổ tiên, lúc luyện tập tiếp thu rất nhanh, cho nên khi đối chiến cũng không bị yếu thế.
Vạn Bằng vì tranh cao thấp với hắn cho nên hằng ngày cứ thích lôi hắn đến so chiêu, luyện tập cũng khắc khổ không kém, hai người xem như ngang tài ngang sức, đối chiến rất kịch liệt. Chẳng qua bên cạnh vẫn đang có các thống lĩnh quan sát, Vạn Bằng cũng không dám giở trò đê tiện gì.
Tiếng còi vang lên, tất cả mọi người trên sân huấn luyện đều dừng lại, chỉnh tề vào hàng đứng nghiêm.
Trần Phong đi đến trước mặt bọn họ, dáng người nam nhân cao ráo thẳng tắp, thế đứng vững chãi, lại thêm đã từng trải qua vô số chiến trường đầy máu tươi, khiến cho đám gà con bên dưới nhũn cả hai chân.
Tưởng Lăng kìm lòng không được mỉm cười, chớp mắt một cái đã thu lại.
“Các ngươi vừa nãy đã thử đối chiến với huynh đệ của mình, có lẽ sẽ cảm thấy chịu được hai mươi chiêu thật dễ. Cho nên hôm nay cho các ngươi một cơ hội, khiêu chiến với các thống lĩnh để xem trình độ bản thân đến đâu.” Phó tướng đứng bên cạnh Trần Phong nói.
Thật ra gần đây tân binh trong doanh bắt đầu có thói chây lười, có lẽ bọn chúng cảm thấy mình học suốt mấy tháng đã học thành tài, cho nên bắt đầu lười biếng tập luyện, hành động này là để áp chế nhuệ khí của bọn chúng.
Các tân binh nghe vậy, im thin thít không ai dám bước lên trước, nếu chẳng may bị Trần thống lĩnh gọt sạch từ trên xuống dưới, chẳng phải sẽ bị những người khác chê cười sao?
Mà người thứ nhất can đảm bước ra không ai khác là Lan Thận, hắn đúng thật muốn xem thử trình độ mình đã đến đâu.
Lan Thận tính cách chính trực, cho nên tất cả các chiêu thức luyện ra đều đâu vào đấy, không phải nói đây không phải chuyện tốt, chỉ là như vậy sẽ tương đối rập khuôn và thiếu linh hoạt, nhưng tiêu chuẩn chỉ có vậy thì vẫn chưa đủ.
Trần Phong một tay đã quật ngã được hắn.
Các tân binh đồng loạt hít khí lạnh, mặc niệm cho Lan Thận đang nằm dưới đất, nhưng chợt nghĩ ở nơi này Lan Thận so với người khác đều hơn hẳn còn bị đánh thành như vậy, bọn họ làm sao đánh lại đây? Hai mươi chiêu thực sự quá xa vời.
“Còn ai muốn thử nữa?”
Các tân binh liếc nhìn thân hình rắn rỏi của Trần Phong sau đó tiếp tục bất động, không ai dám bước lên. Tưởng Lăng đang định cất bước, đã thấy một người nhanh hơn hắn bước lên đứng đối diện với Trần Phong.
Là vạn Bằng.
Vạn Bằng cơ bản cũng học không tệ, căn cơ coi như vững chắc, so với Lan Thận thì có tính linh hoạt hơn lúc ra chiêu. Chiêu thức thay đổi tùy tình huống, không phải khô khan chỉ dựa vào cách dạy của các thống lĩnh cho nên sống sót được lâu hơn chút, lúc bị đánh ngã sấp trên đất cũng không ai cười hắn.
“Không tệ.” Trần Phong khó có được khen một tiếng.
Vạn Bằng chắp tay biểu thị tạ ơn, quay về hàng ngũ.
Chưa đợi phó tướng hỏi tiếp, Tưởng Lăng nhanh chóng đứng dậy đến trước mặt Trần Phong, hắn không sợ thua, hắn chỉ muốn đấu thử một trận với nam nhân này mà thôi, có lẽ là do lời tán thưởng của Trần Phong ban nãy cho Vạn Bằng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Mong Trần thống lĩnh chỉ giáo nhiều hơn.” Hắn dứt lời đã lập tức ra tay, một quyền tung ra mang theo sức gió, lao thẳng vào mặt Trần Phong.
Chiêu này tung ra sơ hở quá nhiều, Trần Phong nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát được, nhưng một giây sau lại cảm thấy ở phần eo có gió đánh tới, thế là nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, thuận tay tung ra một chiêu đỡ lại.
Trần Phong lúc đánh với những tân binh này hiển nhiên sẽ bớt nhiều hơn phần sức lực, cho nên mỗi chiêu hắn đánh ra tốc độ không nhanh cũng không quá chậm, vừa lúc phù hợp với phạm vi tiếp nhận của Tưởng Lăng. Tưởng Lăng vốn tương đối linh hoạt, hơn nữa trải qua nhiều lần quan sát học tập, hắn đối với Trần Phong ít nhiều cũng hiểu được đôi phần, thế là ngay lúc Trần Phong ra chiêu đánh về phía vai hắn, vừa hay vươn tay chặn lại được, hoàn hảo hóa giải được chiêu thức, sau đó nhanh chóng giơ chân đá trúng đầu gối Trần Phong, do trước đó Trần Phong còn đang định đổi chiêu, không thể để hắn đổi thành công được.
Trần Phong bước chân khẽ di chuyển, tránh ra khỏi công kích của Tưởng Lăng, trong mắt mang theo ý cười, vươn tay đẩy bả vai của Tưởng Lăng. Tưởng Lăng chưa kịp tính đến nước cờ này, không kịp phản ứng, bị hắn đẩy một cái thân thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Vai trái đập trúng một viên đá bén nhẹn, đau đến nỗi không kìm được rên lên một tiếng.
Trần Phong đang chuẩn bị khen hắn một câu, bất ngờ thấy hắn nhíu mày, tay phải ôm lấy bả vai sắc mặt trắng bệch.
Trần Phong vội vàng bước đến, thấy trên mặt đất có một cục đá, con ngươi tối sầm, gọi phó quan đến hỏi: “Đây là sao?”
Sân huấn luyện sẽ không xuất hiện nhưng thứ này, đề phòng binh sẽ lúc luyện tập ngã xuống bị thương, sao đột nhiên lại xuất hiện một viên đá ở đây? Nếu ban nãy hắn không đột nhiên đổi chiêu mà là dùng chiêu thức ban đầu, lúc Tưởng Lăng ngã xuống thì vị trí hòn đá này đụng phải chắc chắn sẽ là phần đầu.
Phó quan cũng không biết, “Mạt tướng trước đó đã kiểm tra kĩ, đá đã được dọn sạch, không hề có thứ này ở đây.” Mới vừa rồi các thống lĩnh đều chăm chú quan sát trận đối chiến giữa hai người, cho nên cũng không ai phát hiện ra trên mặt đất có thêm một viên đá từ khi nào.
Tưởng Lăng cắn răng hỏi: “Ta có thể đến chỗ quân y xem thử không?”
Trần Phong đỡ hắn dậy, nói với phó tướng: “Ta đưa hắn đến chỗ quân y, ngươi hướng dẫn bọn chúng luyện tập đi.”
Hắn đưa Tưởng Lăng đến doanh trướng của quân y, đi được nửa đường đột nhiên nói: “Ngươi rất có thiên phú.” Nếu chịu chăm chỉ luyện võ từ nhỏ, hiện tại hẳn là sẽ có thành tựu không tệ, nhưng mà như bây giờ cũng rất tốt.
Tưởng Lăng liếc nhìn nam nhân một cái, rũ mắt đáp: “Sao vừa rồi ngươi lại đột nhiên đổi chiêu?” Không đợi đối phương trả lời, hắn đã nói tiếp, “Nhưng cũng may là ngươi đổi, nếu không hiện tại có lẽ đầu ta nở hoa rồi.”
Mặc dù lúc Trần Phong đẩy hắn ngã xuống đã tận lực nhẹ tay, nhưng lúc đụng phải viên đá kia cũng khiến Tưởng Lăng đau suýt nữa ứa nước mắt, hiện tại nửa bên cánh tay và bả vai bị đụng trúng đã tê cứng, vị trí tiếp xúc trực tiếp với viên đá thì bắt đầu đau, không thể động đậy được.
Trần Phong im lặng chốc lát mới nói: “Dường như ngươi rất rõ cách ta ra chiêu.”
Tưởng Lăng nửa thật nửa giả nói: “Thì do ta vẫn luôn nghiên cứu xem làm sao vượt qua được hai ngươi chiêu của ngươi, để nhanh nhanh xuất doanh đó.”
Trần Phong không nói thêm gì nữa, đỡ hắn vào chỗ quân y.
Tưởng Lăng ngồi trên ghế, quân y hỏi lí do, Tưởng Lăng đáp xong quân y muốn cởi áo hắn để xem vết thương, Trần Phong đứng một bên bỗng nhiên bước lên một bước, thấp giọng nói: “Để ta.”
Quân y nhìn Trần Phong chốc lát, thu tay lại đứng một bên xem như đồng ý.
Trần Phong đứng trước mặt Tưởng Lăng, vươn tay cởi đai lưng của hắn, quân phục huấn luyện buông lỏng ra.
Quân phục huấn luyện trong doanh vốn là vải màu đỏ sậm, mặc dù Tưởng Lăng đã huấn luyện ở đây không lâu, dầm mưa dãi nắng không ít nhưng nước da dường như không hề đen đi chút nào, ngoại trừ gương mắt có hơi thay đổi, còn những nơi khác được y phục che chắn vẫn như ngày trước trắng nõn như ngọc.
Nửa người trên lộ ra hoàn toàn, so với thân thể có vẻ hơi gầy yếu trước đây trải qua mấy tháng luyện tập khắc khổ, trên cánh tay đã xuất hiện đường cơ bắp, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng trông rất khỏe mạnh, đường cong mượt mà cân đối, trước ngực là hai điểm hồng xinh….à, Trần Phong nhịn không được dời mắt, ra đứng sau lưng Tưởng Lăng.
Chỉ thấy trên bả vai trái có một chỗ tím đậm nổi bật trên nền da trắng như tuyết, hơn nữa còn đang sưng lên rất to, trong lòng của hắn không khỏi khó chịu.
Thực ra vết thương này nhẹ hơn rất nhiều so với những vết thương hắn từng nhìn thấy trên chiến trường, trên người huynh đệ binh lính, thậm chí trên người hắn. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy người này mang vết thương như vậy hắn lại cảm thấy đau, không rõ là đau lòng hay là cảm thấy Tưởng Lăng sẽ rất đau.
“Quân y, thế nào?”
Quân y lại liếc hắn một cái, “Ta còn chưa kịp nhìn, ngươi gấp gấp cái gì?” Tuy nói rằng còn chưa kịp nhìn, nhưng cái này liếc một cái cũng biết chỉ là vết thương nhỏ, đáng giá để Uy viễn hầu đích thân đưa tới còn lo sốt vó như vậy à? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy người chết.
Trần Phong im lặng đứng ở một bên, nhìn quân y cẩn thận bước đến gần xem xét, sau đó vươn tay ấn chỗ này, đâm chỗ kia, Tưởng Lăng bị đâm một cái đã rùng mình, liên tục kêu đau.
Sưng to như vậy đương nhiên là đau, Trần Phong thầm nghĩ, lại vô tình quên mất trên chiến trường cụt tay đứt chân là chuyện thường gặp biết bao nhiêu.
“Không sao, chỉ tổn thương gân, không ảnh hưởng đến xương.” Quân y nói xong quay người lấy thuốc đưa cho Tưởng Lăng, “Mang về dùng mấy ngày, thoa lên vết thương rồi xoa bóp nhẹ để tan máu, hết lại đến lấy.”
“Chỉ vậy thôi?” Tưởng Lăng kinh ngạc nói.
Quân y ngẫm một hồi, vuốt chòm râu cười nói, “Nếu không sợ đau có thể tìm ngươi xoa giúp ngươi, vết thương này là do tụ máu bầm, xoa bóp nhiều một chút máu bầm tan càng nhanh, khỏi cũng sẽ càng nhanh.”
Vậy sẽ đau đến mức nào cơ chứ? Tưởng Lăng vừa nghĩ đến đã cảm thấy cả người bất ổn, vội vàng lắc đầu, “Vậy bây giờ ta có thể tiếp tục huấn luyện không?”
“Luyện được tay còn lại, hai chân vẫn được. Có điều bả vai và tay bên bị thương thì không thể.” Quân y nói xong đoạn dứt khoát đi ra ngoài.
Trần Phong lấy miếng cao trong số thuốc quân y đưa dán lên trước cho hắn, sau đó giúp hắn mặc lại y phục tử tế, buộc đai lưng, “Ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Tưởng Lăng không rõ hắn đến tìm mình làm gì, nhưng Trần Phong vừa nói xong cũng đi mất, hắn chỉ có thể đi một mình về doanh trướng, vừa đến chỗ không người đã nhăn mặt cười khổ, mẹ nó đau quá đi mất!!
Đến giờ cơm tối, Trần Phong gọi phó tướng đến, bảo phó tướng đến doanh trướng Tưởng Lăng gọi người đến đây. Tưởng Lăng theo phó tướng vào doanh trướng của Trần Phong, phó tướng giao người xong bèn lui xuống, Trần Phong nhìn hắn một cái, chỉ vào cái ghế còn trống đang đặt bên cạnh bàn, “Ngồi xuống đi.”
Tưởng Lăng vừa bước vào đã dán vào vào số thức ăn trên bàn, trong lòng thầm nghĩ, đãi ngộ của thống lĩnh đúng là khác biệt, nhìn có vẻ là mua từ bên ngoài vào.
Trần Phong thấy Tưởng Lăng cứ mãi nhìn mình không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn, đành phải nói: “Hôm nay khiến ngươi bị thương là lỗi của ta, ta chịu trách nhiệm, cố ý trở về phủ dặn đầu bếp nấu vài món, xem như mang đến tạ lỗi với ngươi.”
Tưởng Lăng hơi kinh ngạc, nhưng Trần Phong đã mời hắn cũng không già mồm, nhanh chóng ngồi xuống ghế, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Vốn trong bụng đang lo bị gọi đến đây sẽ lỡ mất giờ cơm tối, không ngờ lại có thể được đãi ăn món ngon.
Trần Phong thấy hắn ăn đến là vui vẻ, cũng ngồi xuống đối diện, im lặng ăn cùng.
Tưởng Lăng đã rất lâu không được ăn no như vậy, hắn buông đũa xuống, lau miệng, đoạn đứng lên nói: “Tạ ơn Trần thống lĩnh đã khoản đãi, nếu như không còn việc gì khác ta về trước.”
Trần Phong đứng dậy, “Đợi đã.”
Tưởng Lăng ngừng chân, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Hôm nay hồi phủ ta tìm được một bình dầu thuốc, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn thuốc của quân y một chút, quân y sáng nay cũng đã nói, xoa bóp để làm tan máu bầm sẽ càng nhanh khỏi hơn, ngươi muốn thử không?”
Tưởng Lăng nhìn thái độ thành khẩn của hắn, cũng thu lại dáng vẻ bá đạo của mình, suy nghĩ thay đổi, bèn đi đến chiếc giường đơn sơ duy nhất trong doanh trướng ngồi xuống, “Vậy làm phiền Trần thống lĩnh.”
Trần Phong ngồi sau lưng hắn, hơi thở hơi chậm lại “Cởi y phục đi.”
Tay phải Tưởng Lăng chạm vào vai trái, kéo cổ áo xuống, bả vai sưng phù lộ ra, phía trên vẫn còn miếng cao dán Trần Phong dán giúp hắn ban sáng.
“Có lẽ sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng.” Trần Phong nói dứt lời đã vươn tay dứt khoát giật cao dán xuống.
“Ư ——” Tưởng Lăng đau đến nỗi muốn ra tay đánh người, tay phải bấu xuống lớp chăn bên dưới, gồng lên nổi cả gân xanh.
Trần Phong cũng vội thu lại tâm tình vừa mới đi xa, đứng lên cầm đến một miếng vải sạch, gấp lại thành một miếng dày đưa đến bên miệng Tưởng lăng, thấy trên môi hắn đã bị cắn ra vệt máu, đoạn nói: “Cắn cái này, lát nữa lúc xoa bóp sẽ càng đau hơn.”
Tưởng Lăng vươn tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhét vải vào trong miệng cắn chặt, nằm úp sấp trên giường.
Trần Phong rót dầu thuốc ra trên tay mình, ngồi quỳ xuống bên trái hắn, đặt bàn tay lên gần vết thương thoa thuốc đều, sau đó vận nội lực, dứt khoát bắt đầu xoa bóp.
Trần Phong vừa dùng lực cổ họng Tưởng Lăng lập tức nặng nề rên lên, cả người cứng đờ, hắn chống trán trên giường lộ ra phần gáy trắng nõn, tay phải thiếu chút nữa đã bóp gãy ván gỗ, mồ hôi lạnh trên tán tuôn ra như nước.
Mẹ nó, cố ý ném viên đá kia ra ngoại trừ tiện nhân Vạn Bằng kia thì còn ai nữa? Hắn chỉ có thể thầm mắng to Vạn Bằng trong lòng để dời đi sự chú ý, hòng giảm bớt đau đớn.
Chẳng qua Trần Phong lúc xoa bóp có dùng nội lực, mỗi lần ấn xuống đều mang theo hơi nóng, cho nên đau đớn cũng giảm bớt được một phần, thật ra so với gãy tay gãy chân, đau đớn kiểu này đã rất nhẹ, chỉ là Tưởng Lăng từ nhỏ đến lớn còn chưa bị thương nặng thế này, cho nên sợ đau.
Nhờ Trần Phong dùng nội lực giúp hắn xoa bóp một lần, vết sưng đã giảm đi một chút, bây giờ nhìn lại cũng không còn đáng sợ như ban đầu, lần nữa lấy miếng cao dán mới có sẵn trong phòng dán lên cho hắn, nhìn Tưởng Lăng hơi thở mỏng manh người đầy mồ hôi lạnh nói: “Nếu ngươi có thể chịu đựng, mỗi ngày có thể đến tìm ta, nhưng nếu không chịu được thì cứ để vậy, máu sẽ tan từ từ.”
Tưởng Lăng nghĩ thầm, Vạn Bằng vẫn luôn muốn tranh chấp với hắn, bây giờ hắn lại bị thương, không thể huấn luyện được, Vạn Bằng nhất định sẽ thừa dịp này vượt mặt hắn, không thể để gã toại nguyện!
“Tạ ơn Trần thống lĩnh, sau này mỗi ngày ta sẽ đến làm phiền ngài.” Phải nhanh chóng khôi phục lại.
Từ đó mỗi lúc trời tối, Tưởng Lăng đều chui vào trong doanh trướng của Trần Phong, mọi người nhìn thấy cũng không nói gì, biết rằng đều là vì chuyện chữa thương.
Trong doanh trướng, Tưởng Lăng gác cằm lên gối đầu, gục xuống lộ bả vai ra ngoài, nơi bị đập trúng gần như đã khỏi hẳn, phần sưng lên cũng đã tan, chỉ còn lại màu tím rất nhạt.
“Sẽ không để lại di chứng gì chứ?” Hắn dứt lời đã hừ khẽ một tiếng, chăm chú cảm nhận lực tay mạnh mẽ của nam nhân, “Ta muốn ra tập luyện.”
Trần Phong nghiêm túc nói: “Nên đợi khỏi hẳn sẽ tốt hơn.”
“Ò…”
Tưởng Lăng bây giờ đã không thấy đau, chỉ cảm thấy lực tay của nam nhân xoa bóp mang theo hơi ấm rất thoải mái, nhưng chợt nghĩ tới đây là giường của Trần Phong, hắn bèn ép mình không được nhắn mắt, không được ngủ… Sau đó kìm không nổi nên đã ngủ mất.
Trần Phong nghe tiếng thở đều đều của hắn, chậm rãi dừng lại, kéo y phục lên che lại phần da thịt trơn bóng lộ ra, kéo chăn lên đắp lại cho hắn, sau đó ngồi xuống bên giường nhìn.
Ánh nến như màu quýt, ánh lên khuôn mặt của Tưởng Lăng nằm trên giường, trong tĩnh mịch lộ ra vẻ xinh đẹp khó che giấu, lông mi dài rũ xuống che lại con ngươi linh động, để lại một bóng quạt cong cong dưới mắt. Trần Phong như ma xui quỷ khiến vươn tay định chạm vào, nhưng đi được nửa đường lại rụt trở về.
Tưởng Lăng đột nhiên bừng tỉnh, con ngươi sáng ngời nhìn về phía Trần Phong, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn nhanh chóng dời mắt, ngồi dậy, “Xoa bóp xong rồi sao? Cảm ơn.”
Trần Phong không nói gì.
Tưởng Lăng bất ngờ đứng lên, kết quả do nằm lâu nên tê chân, vừa nhấc chân đã mất thăng bằng chuẩn bị ngã sấp xuống. Trần Phong hoảng hồn vội vươn tay ôm eo hắn kéo vào trong ngực. Tưởng Lăng ngã vào trong ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Người đã thấy qua nhiều chuyện phong nguyệt như Tưởng Lăng, trong mắt của nam nhân trước mặt có một thứ quá quen thuộc mà hắn vừa nhìn đã nhận ra, bên cạnh đó hắn còn kịp cảm nhận được một thứ mà ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó đột nhiên xuất hiện, sau đó bị đối phương kịp thời dịch sang chỗ khác nên biến mất, tuy nhiên hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
“Tạ ơn.” Hắn duỗi tay nắm chặt bắp chân mình bóp bóp, nhíu mày đợi cho cơn tê dại qua đi, lúc này mới đứng dậy rời khỏi lồng ngực nam nhân, sau khi nói cảm ơn xong, hai người đều im lặng trong chốc lát, Tưởng Lăng mở miệng nói trước: “Ta về đây.”
Vừa ra khỏi doanh trướng, gió lạnh ban đêm trong sơn cốc thổi qua thân người nóng bừng và nhịp tim nhanh một cách kì lạ, sâu trong lòng đột nhiên gợn sóng, Tưởng Lăng cất bước đi về hướng doanh trướng của mình, bước đi rồi lại bước đi, kim lòng không được bèn nở nụ cười.