• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phàm phi nhanh về kinh thành, vừa về đến cung lập tức đến gặp Tiêu Cư Mạo. 

Tiêu Cư Mạo đang duyệt tấu chương trong thư phòng, nghe Triệu Toàn nói Tiêu Phàm muốn gặp, bút trong tay cũng không dừng lại, bảo cho hắn vào. 

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, sau khi vào bất ngờ quỳ xuống đất hành đại lễ, “Chất nhi bái kiến hoàng thúc.”

Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, “Về sớm vậy sao?” Cũng không như thường ngày cho hắn đứng dậy. 

Tiêu Phàm vẫn quỳ trên đất, sắc mặt bình tĩnh, dường như trong nháy mắt vừa rồi đã quyết định một chuyện rất quan trọng, mặc kệ kết quả thế nào hắn cũng chấp nhận.  

“Hoàng thúc, chất nhi có việc muốn cầu xin.”

“Chuyện gì?” Tiêu Cư Mạo vừa hay duyệt xong một bản tấu chương, gác bút để tấu chương qua một bên. 

Ánh mắt Tiêu Phàm đặt trên nền đất, chậm rãi rõ ràng nói từng chữ: “Hoàng thúc, chất nhi muốn tự mình đến Úy Hải quan ngăn địch.”  

Tiêu Cư Mạo ngược lại không thấy bất ngờ, chỉ trầm mặc chốc lát: “Vì sao lại có suy nghĩ này?” 

“Hoàng thúc, lần này chất nhi cùng Hồng Nghiệp ca đến thành Giang Lăng, dọc đường hắn kể cho ta nghe rất nhiều sự tích ở biên quan, chất nhi cảm thấy mình càng hiểu rõ hơn chuyện ở bên ngoài hoàng cung. Chất nghĩ nếu bản thân cứ mãi ở trong cung không ra ngoài sẽ không thể hiểu rõ được thế sự, cho dù thái phó đã dạy rất nhiều tri thức nhưng không trải nghiệm thì chắc chắn sẽ không làm được chuyện gì, chằng bằng ra biên cương lịch luyện một phen. Huống hồ nay Địch quốc lăm le xâm phạm biên giới nước ta đã lâu, bách tính ở đó đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, ta thân là Thái tử Tiêu quốc, nếu như đích thân đến biên quan cùng các tướng sĩ khác ngăn địch, sĩ khí của quân ta sẽ càng thêm cường thịnh sớm ngày đẩy lui Địch quốc.”  

Tiêu Cư Mạo nghe hắn nói xong, ngón trỏ khẽ gõ trên thư án vài cái, thình lình hỏi: “Ngươi vì Chu Hồng Dạ?”  

Tiêu Phàm trong lòng giật thót, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Cư Mạo, thấy ánh mắt đối phương sâu thẳm không nhìn ra vui buồn, đành phải nhắm mắt đáp: “Chất nhi đúng thật là muốn cùng Hồng Nghiệp ca…”

“Nếu như vậy” Tiêu Cư Mạo chặn lời hắn, “Trẫm sẽ triệu hắn từ biên quan về đây, bảo hắn làm thư đồng cho ngươi, hoặc cho hắn vào cung chăm sóc bên cạnh ngươi, thế nào?” 

Biểu cảm trên mặt Tiêu Phàm thay đổi, nếu làm như vậy Hồng Nghiệp ca sẽ hận mình cả đời! Vả lại hắn chưa từng muốn bẻ gãy cánh của Hồng Nghiệp ca, nếu người nọ thật lòng muốn ở biên quan thì hắn sẽ ủng hộ quyết định này của y.  

“Hoàng thúc! Chất nhi thật lòng muốn ra biên quan ngăn địch, không hoàn toàn là vì Hồng Nghiệp ca.” 

Trong ngự thư phòng yên tĩnh chốc lát, trán Tiêu Phàm toát mồ hôi, trong lòng thấp thỏm lo âu, thật lâu sau mới nghe Tiêu Cư Mạo lạnh lùng nói: “Nếu ngươi lấy thân phận là Thái tử ra biên quan, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ dám cho ngươi ra ngoài giết địch? Nếu thật sự muốn giết địch như vậy, trẫm cũng chỉ có thể tước đi chức vị Thái tử của ngươi.”   

Tiêu Phàm đang định đáp ứng, chợt nghe Tiêu Cư Mạo nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi không mang chức vị Thái tử trên người, lời ngươi nói ra sẽ không có trọng lượng, ngay cả chức vị Thái tử ngươi cũng không cần, cũng được thôi, trẫm có thể nể tình ngươi có huyết thống hoàng thất mà tha chết cho ngươi, nhưng có thể dễ dàng tước đi mạng sống của người kia, đến lúc đó ngươi có cầu xin cũng vô dụng, vì ngươi đã không còn tư cách cầu xin trước mặt ta.” 

Tiêu Phàm khiếp sợ nhìn Tiêu Cư Mạo, hoàng thúc trong lòng hắn là một người ôn hòa dễ gần, đối xử rất tốt với hắn, nhưng hoàng thúc trước mặt giờ đây lạnh lùng không có tình cảm như bậc đế vương đứng trên cao nhìn xuống, hắn chưa từng thấy dáng vẻ này lần nào, đôi mắt xinh đẹp không có chút nhiệt độ, lạnh lẽo vô tình, Tiêu Phàm đối diện với ánh mắt của đối phương không rét mà run. 

Trước đây hắn không ý thức được thứ gì gọi là quyền lực chí cao vô thượng, thời khắc này đã hiểu rõ. Hắn chỉ là một Thái tử nhỏ nhoi, mấy năm nay dưới sự lấy lòng của người khác và bảo vệ của hoàng thúc nên hắn dần bắt đầu không biết kiêng kỵ, hắn nghĩ mình đã là Thái tử thì có thể làm tất cả những chuyện mình muốn, những điều hắn yêu cầu hoặc cầu xin thì hoàng thúc đều sẽ đáp ứng hắn vô điều kiện. Nhưng hắn đã sai rồi, sai mười phần sai. Hoàng thúc vốn là Hoàng thượng, trong lòng hắn quan trọng nhất vẫn là Tiêu quốc, không thể tự tiện thay đổi chỉ vì mấy lời thỉnh cầu nhỏ nhoi của hắn. 

“Về Đông cung suy nghĩ thật kĩ đi.” Tiêu Cư Mạo cũng không nỡ tiếp tục dọa hắn, phất tay lạnh mặt bảo hắn đi. 

Tiêu Phàm lặng im mấy giây, bỗng nhiên nói: “Hoàng thúc, Chu tướng quân là lương tướng hiếm có, xin hoàng thúc đừng vì chất nhi không hiểu chuyện mà trách tội hắn, chất nhi xin lui.” Nói xong đứng dậy rời khỏi Ngự thư phòng. 

Sau khi hắn đi, Đàm Thời Quan đi ra từ sau bình phong, hôn lên môi Tiêu Cư Mạo một cái, cười nói: “Ngươi dọa nó sợ rồi.”

Tiêu Cư Mạo nghiêng người ngả vào ghế, nhắm mắt lười biếng nói: “Tính tình Tiểu Phàm mặc dù trầm ổn nhưng vẫn còn rất ngây thơ, không dạy dỗ nó vài lần thì có một số việc nó sẽ không hiểu.” 

“Ngươi vẫn mềm lòng như vậy.” Đàm Thời Quan đứng sau lưng giúp hắn xoa bóp vai. 

Tiêu Cư Mạo lắc đầu, “Không phải trẫm mềm lòng, chỉ là trẫm cảm thấy áy náy với nó, nếu không phải chúng ta như vậy, nó cũng không phải vào cung làm Thái tử, không cần phải chịu gánh nặng này, có thể cùng với Chu Hồng Dạ thoải mái ra biên quan giết địch giống như Trần Phong và Tưởng Lăng.”  

“Nhưng nếu không phải ngày đó ngươi đồng ý đưa hắn cùng xuất cung, có lẽ nó sẽ không sống nổi trong hoàng cung này, ngươi cứu nó một mạng.”

Nói thì nói vậy không sai, nhưng suy cho cùng Tiêu Cư Mạo vẫn cảm thấy áy náy với Tiêu Phàm. 

Hắn mở to mắt, ngồi thẳng người lên nói: “Nhưng lời nó nói cũng không phải không có lý.”

Tiêu Phàm một mình ngồi trên mặt đất giữa Đông cung, trong tay cầm một con hổ được điêu khắc bằng ngọc, con hổ này hắn sớm đã khắc xong từ lâu, hi vọng có thể tận tay tặng cho Hồng Nghiệp ca nhân dịp sinh nhật. Con hổ trước đây là do bện thành từ lá cây nên không giữ được lâu, nhưng con hổ làm bằng ngọc này Hồng Nghiệp ca có thể mang theo bên cạnh cả đời.  

Nhưng bây giờ hắn không cách nào tự mình ra biên quan, chỉ có thể sai người thúc ngựa đưa qua.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm định sau khi tảo triều sẽ tìm tâm phúc cầm miếng ngọc này đưa ra biên quan giao tận tay cho Chu Hồng Dạ, thật không ngờ hoàng thúc trước khi tảo triều đã hạ xuống một thánh chỉ.  

Thánh chỉ nói rằng: Địch quốc mấy chục năm nay hung hăng ngang ngược khiến bách tính ở biên quan Tiêu quốc sống trong cảnh lầm than, trẫm thực sự rất đau lòng, hận không thể tự mình xông pha chiến trường chém giết kẻ thù, nhưng triều chính không thể không có người làm chủ, đành phải đặc biệt lệnh cho Thái tử ra biên quan ngăn địch, giúp sĩ khí trong quân tăng cao, giương lên ngọn cờ thắng lợi của Tiêu quốc, mang lại vùng biên cảnh bình an phồn hoa cho dân chúng.  

Văn võ trong triều nghe xong sợ hết hồn, hoàn toàn không biết hành động lần này của Tiêu Cư Mạo có ý gì, chẳng lẽ lại cảm thấy không vừa mắt Thái tử? Chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ tiếp nhận thánh chỉ của Thái tử vừa vui mừng vừa cảm động, chợt nhận ra có lẽ không có chuyện như vậy. 

Dù sao mặc kệ quần thần suy nghĩ lung tung thế nào, thánh chỉ cũng đã ban xuống, không thể thay đổi. Mà sau khi hạ triều Thái tử Tiêu Phàm nhanh chóng bái biệt Tiêu Cư Mạo, cùng Trần Phong, Tưởng Lăng ra Úy Hải quan. 

Tiết trời cuối thu, gió lạnh từ phương bắc đã dần nổi lên, Chu Hồng Dạ đơn thương độc mã, giữa vùng đất rộng lớn không ngừng thúc ngựa chạy về phía trước. 

Hắn hi vọng có thể đến Úy Hải quan trước sinh nhật, dù không ai biết sinh nhật hắn nhưng chỉ cần có người cùng trò chuyện đã rất tốt rồi. 

May mắn, hắn được toại nguyện đến Úy Hải quan trước ngày sinh nhật. Vừa về đến quân doanh đang định đổi quân phục lại đột nhiên bị một người lao tới mạnh mẽ ôm lấy, gã ta dùng lực vỗ vỗ bờ vai của Chu Hồng Dạ: “Ngươi về rồi à! Hầu gia với quân sư đâu?” 

Chu Hồng Dạ đẩy gã ta ra, nhanh chóng thay quân phục trên người đoạn nói: “Sau khi hồi kinh ta đã đến thành Giang Lăng, vừa rời khỏi thành đã thúc ngựa chạy về đây, không đi cùng với sư phụ.” 

Thôi Chí cười cười, cẩn thận quan sát hắn, nhíu mày, “Khí sắc ngươi không tốt lắm, không nghỉ ngơi đầy đủ à? Trên đường đi không ngủ ngon phải không? Vậy ta không quấy rầy ngươi, ngươi nghỉ ngơi thêm đi nhé.” 

Chu Hồng Dạ lắc đầu, “Không sao, ta ra sân huấn luyện tìm mấy huynh đệ giãn gân cốt đã, ngươi tốt nhất nên quay về tiếp tục nghiên cứu sách thuốc của ngươi đi.” 

Thôi Chí thở dài, “Ta còng lưng xem cả ngày rồi, à phải, mấy ngày nay ngươi không có ở đây nên không biết đúng không? Hoàng thượng vài ngày trước vừa hạ thánh chỉ bảo đương kim Thái tử đến Úy Hải quan của chúng ta thay bệ hạ thân chinh, chắc cũng sắp đến rồi á.” 

Chu Hồng Dạ sửng sốt, “Ngươi nói gì cơ?” 

Thôi Chí tốt tính nói lại lần nữa, “Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Mặc dù lúc ta nghe tin cũng hết hồn dữ lắm, nhưng chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta mà, nhưng nếu chẳng may Thái tử ra chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta chữa trị không được, không biết cái mạng nhỏ này của ta có đủ để đổi lấy mạng cho Thái tử không đây. Ngươi nói xem sao Hoàng thượng lại đột nhiên bảo Thái tử ra biên quan… Ối? Hồng Dạ, ngươi đi đâu đấy?” 

Chu Hồng Dạ cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là hắn cảm thấy hoảng hốt, không biết đây là thực hay là mơ. Lời Tiêu Phàm còn vang vọng bên tai, chẳng lẽ chỉ vì muốn đích thân tặng quà đúng ngày sinh nhật của mình mà tên nhóc này cầu xin ra tới biên quan sao? Chắc không phải đâu, tên nhóc đó không thể lấy chuyện này ra đùa được. 

“Chu tướng quân! Chu tướng quân!” Có một tên tiểu tướng lay lay bờ vai hắn, “Tướng quân nghe ta nói gì không?” 

Chu Hồng Dạ đột nhiên lấy lại tinh thần, áy náy cười một tiếng, “Ngươi nói lại lần nữa được không?” 

Người kia nhìn hắn cười xong đỏ cả mặt, lắp bắp nói lại: “Hầu gia và quân sư đã về tới rồi, hai người đang triệu tập tất cả tướng lĩnh và tướng quân tứ phẩm trở lên đến bái kiến Thái tử điện hạ, tướng quân mau vào đi ạ.”  

Chu Hồng Dạ nói cảm ơn rồi theo hắn vào trong. 

Vừa bước vào sảnh chính, hắn đã bị Tưởng Lăng triệu đến trước mặt nghe dặn dò: “Hồng Dạ, sau này ngươi sẽ là thị vệ thiếp thân bên cạnh Thái tử, an nguy của Thái tử do ngươi phụ trách.”

“Sư phụ, năng lực của Hồng Dạ còn kém cỏi, e rằng không thể gánh vác trách nhiệm này.” Đây cũng là lời trong lòng của Chu Hồng Dạ. 

Một vài tướng lĩnh khác cũng gật đầu đồng ý, dù sao Thái tử là vận mệnh tương lai của Tiêu quốc, không thể chủ quan, Chu Hồng Dạ chẳng qua chỉ là một tiểu tướng, e rằng khó mà đảm nhiệm. 

“Không sao cả, sau này an nguy của cô đành phải nhờ Chu tướng quân vậy,” Tiêu Phàm mặt không đổi sắc nói, lời nói như đinh đóng cột, “Doanh trướng của Chu tướng quân cũng nên dọn đến cạnh chỗ ta, phòng trừ trường hợp bất ngờ có thể kịp thời cứu viện.” 

Hắn nói câu này rất tự nhiên dõng dạc, nhưng lại khiến những người khác cảm nhận đây là một tên sợ chết, cảm thấy Thái tử chẳng qua chỉ là một cái bao cỏ, nhiều người bắt đầu khinh miệt trong lòng, giảm bớt thái độ tôn kính.  

Chu Hồng Dạ vốn biết thân thủ của Tiêu Phàm, biết được Tiêu Phàm cố ý nói vậy, nhưng cũng cảm thấy không hiểu lắm, việc này khác này làm nhục hoàng thất Tiêu quốc đâu, vừa hay Chu Hồng Dạ cũng đang có vài lời muốn hỏi hắn, dời trướng thì dời vậy. 

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Mặc dù các tướng lĩnh trong doanh không mấy vui mừng khi Tiêu Phàm đến, nhưng đối với những tiểu binh khác mà nói, đường đường là Thái tử mà tự mình ra biên quan cùng bọn họ giếng địch, thật sự rất cảm động. Nhất thời sĩ khí trong quân doanh càng ngày càng lớn. 

Chu Hồng Dạ đứng trong doanh trướng của Tiêu Phàm, đang định giúp hắn chỉnh lại giường chiếu, đã bị Tiêu Phàm đoạt mất, “Ta tự làm được, Hồng Nghiệp ca, ca nghỉ ngơi đi, ca muốn uống trà không? Ta đi nấu cho ca nhé?”

Chu Hồng Dạ chăm chú nhìn hắn, “Ngươi đang là Thái tử.” 

Tiêu Phàm dừng lại một chút, tiếp tục trải đệm chăn, không quay đầu lại nói thẳng: “Hồng Nghiệp ca, ta là Thái tử của Tiêu quốc, không phải Thái tử của ca.” 

Chu Hồng Dạ nắm chặt chuôi kiếm, mấp máy môi thấp giọng nói: “Vậy mạt tướng xin lui trước.” 

“Đợi đã,” Tiêu Phàm xoay người lại, lấy một cái cẩm nang từ trong ngực ra đưa tới trước mặt Chu Hồng Dạ, “Tặng cho ca quà sinh nhật, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không đến được, cũng may trời cao chiếu cố ta.” 

Chu Hồng Dạ hít sâu một hơi, vươn tay tiếp nhận, “Cảm ơn.”

Trong mắt Tiêu Phàm khó có được vài lần ngượng ngùng, “Ca về mở ra xem thử đi, ta khắc không đẹp lắm, hi vọng ca đừng chê, mà chê cũng không sao đâu, sau này ta làm cái khác tốt hơn cho ca.” 

Chu Hồng Dạ thấy hắn như vậy trong lòng mềm mại, thế là hỏi hắn thêm vài câu muốn hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?” 

“Trên thánh chỉ đã nói rất rõ rồi mà?”  

“Ta không tin.” Chu Hồng Dạ thấy hắn lộ vẻ khó xử bèn nói: “Ngươi không nói được cũng không sao, cảm ơn món quà này, ta về trước.”

Hắn về tới doanh trướng của mình mở cẩm nang ra xem thử, nhìn thấy bên trong có một con hổ được điêu khắc bằng ngọc trắng xinh đẹp sinh động, uy phong lẫm liệt, nhưng nét mặt lây ngây thơ chân thành, trên cổ con hổ còn được khéo kéo đục lỗ luồn một sợi dây đỏ vào. 

Hắn đặt trong lòng bàn tay ngắm thật lâu, nghĩ tới Tiêu Phàm sáu năm trước, nhịn không được nở nụ cười, đeo dây đỏ lên cổ, thầm thì nói “Cảm ơn.” 

Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng Dạ vào doanh trướng của Tiêu Phàm, vừa vào đã thấy hắn dậy rồi, đã mặc quân phục đỏ sậm, dáng người cao ráo anh tuấn, cảnh đẹp ý vui. 

“Ngươi định làm gì?”

Tiêu Phàm đi tới trước mặt hắn, bất ngờ vươn tay giật cổ áo hắn ra nhìn thử, thấy dây đeo và con hổ yên lặng nằm trước ngực đối phương trên mặt mới lộ ra nụ cười, buông tay ra đáp: “Chẳng phải nói ở quân doanh thì mỗi ngày đều phải huấn luyện à? Ta cùng ca đi đến đó.”  

Chu Hồng Dạ không lay chuyển được hắn, đành phải đưa hắn đến sân huấn luyện, nhóm binh sĩ đang luyện tập la hét rung trời, mồ hôi tuôn như tắm. Tướng quân phụ trách huấn luyện vừa thấy hai người đến vội vàng định đến hành lễ với Tiêu Phàm, chợt bị Tiêu Phàm vươn tay ngăn lại, “Ta đã vào quân doanh thì sẽ tuân theo quy tắc của quân doanh, tướng quân không cần đa lễ.” 

Tướng quân kia đành phải nghe theo mặc kệ hai người.  

Có vài binh sĩ tập trung lại cùng một chỗ so vũ lực với nhau, hai người đứng một bên quan sát, chỉ thấy một người trong đó hất tung người kia xuống đất, xung quanh lập tức vỗ tay hoan hô, Tiêu Phàm nghe một người cổ vũ trong số đó nói: “Lương Huy vẫn lợi hại như vậy, đấu đến lần thứ mấy rồi? Đa số vẫn là hắn thẳng nhỉ?” 

Tiêu Phàm hỏi hắn: “Người kia rất lợi hại à?”

Tiểu binh trong quân doanh hầu như chưa từng thấy Tiêu Phàm, căn bản không biết hắn là ai, thấy hắn mặc quân phục huấn luyện nhưng nét mặt trắng trẻo non nớt, nghĩ hắn là người mới, thuận miệng nói: “Ngươi hỏi Lương Huy à, hắn là tân binh lợi hại nhất trong số các tân binh mới đến đợt này đó, hiện tại chưa có ai qua mặt được hắn.” 

“À.” Tiêu Phàm gật đầu, “Ta có thể đến thử so tài với hắn không?”

“Được chứ! Nhìn ngươi trông giống thư sinh như vậy mà can đảm dữ hen!” Người nọ khen hắn một tiếng, vươn tay đẩy hắn lên phía trước, la lên, “Lương Huy, tiểu tử mới vào doanh muốn tỷ thí thử với ngươi này! Mọi người nhường đường chút nào!”

Chu Hồng Dạ định ngăn nhưng không kịp, cau mày đứng đó, chợt thấy Tiêu Phàm quay đầu nhìn hắn một cái, mới nhận ra ý đồ của tên nhóc này.  

Tiêu Phàm đang muốn thử trải nghiệm sinh hoạt trong quân doanh, nếu cứ mãi lấy chức vị Thái tử ra làm màn chắn thì ai dám tỉ thí với hắn? Thôi, dù sao với thân thủ của hắn thì chắc chắn không có chuyện gì đâu. 

“Được! Có chí khí! Lương Huy ta rất bội phục người như thế này!” Lương Huy thấy Tiêu Phàm gầy gò, nhưng dáng dấp anh tuấn, nghĩ rằng trước đây người này là thư sinh yếu đuối nhưng lại dũng cảm xa nhà đi tòng quân.  

Tiêu Phàm thẳng lưng đứng đối diện với người kia, lạnh lùng nói: “Đến đi.” 

Lương Huy vung một chưởng đánh vào phần bụng của Tiêu Phàm, thế như chẻ tre, đám người đứng xem vốn cho rằng chiêu này trúng chắc rồi, kết quả Tiêu Phàm dễ dàng lách người tránh được, hắn cũng nhẹ nhàng tung ra một cước, Lương Huy giống như lá rụng mùa thu bay trên không mấy vòng rồi rơi bẹp xuống đất. 

Ai nấy trầm mặc.

Chu Hồng Dạ chỉ có suy nghĩ duy nhất sau khi xem xong, thân là Thái tử mà lại đi ăn hiếp người khác. 

Lương Huy ăn đầy một miệng đất lồm cồm bò dậy, hai mắt trợn lên dữ tợn, từng bước đến trước mặt Tiêu Phàm, mọi người cho rằng hắn định tấn công trả thù lại cú ngã ban nãy, nhưng Lương Huy lại bất ngờ phá lên cười ha hả, vươn tay chụp lấy bả vai Tiêu Phàm, ra tay rất mạnh nhưng Tiêu Phàm lại chẳng nhúc nhích, mặt không đổi sắc.

Lương Huy rốt cuộc cũng tâm phục khẩu phục, thành khẩn nói: “Ngươi tên gì? Sau này ngươi chính là đại ca của ta!” 

Tiêu Phàm đang định nói, lại thấy có người đến tìm Chu Hồng Dạ, trên mặt người nọ lộ rõ gấp gáp vội thì thầm vài tiếng, sắc mặt Chu Hồng Dạ lập tức thay đổi, đánh mắt ra hiệu với Tiêu Phàm. 

Nội lực Tiêu Phàm vốn không tầm thường, thật ra đã nghe rõ từng câu từng chữ, đành phải cáo từ Lương Huy theo Chu Hồng Dạ ra ngoài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK