• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cư Mạo dạo chơi cả ngày ở bên ngoài, trước bữa tối quay về cung Tĩnh Tuyền, Triệu Toàn thấy hai người họ về đến vội bảo Ngự thiện phòng mang thức ăn lên. 

Nguyên Bảo ngủ ngon lành trong ngực hai người cả ngày nghe được mùi thức ăn, tinh thần phấn chấn tỉnh dậy nhảy lên bàn, tự đi đến chậu thức ăn ăn trước. 

Nếu là trước kia, Triệu Toàn nhất định sẽ theo hầu sau lưng giúp Tiêu Cư Mạo gắp thức ăn, thử món trước, nhưng hôm nay những chuyện thế này đều do Định quốc công một mình bao trọn, sinh hoạt thường ngày của Tiêu Cư Mạo chẳng đến tay Triệu Toàn được nữa. 

Hắn lặng yên rời khỏi, bất chợt lo lắng, liệu rằng có một ngày bệ hạ sẽ không cần Đại tổng quản là hắn nữa?

Tiêu Cư Mạo ở ngoài cung tới lui cả ngày, tiêu hao khá nhiều sức lực, cộng thêm tâm trạng không tệ nên ăn cũng nhiều hơn chút, kết quả sau khi ăn xong mới chợt phát hiện dạ dày có hơi trướng. 

Đàm Thời Quan khoác thêm áo choàng cho hắn, “Chi bằng ra ngự hoa viên tản bộ tiêu thực?” 

Tiêu Cư Mạo gật đầu, hai người ra khỏi cung Tĩnh Tuyền đi đến ngự hoa viên, Triệu Toàn dẫn theo một đám nô tỳ đi theo xa xa phía sau lưng.  

Trong ngự hoa viên, thu cúc nở rộ, mai hoa dập dờn, trời chiều màu quýt dần hạ xuống phủ khắp chân trời, sắc cam phủ lên vạn vật, Tiêu Cư Mạo vào ngồi xuống trong lương đình, xung quanh là hoa cúc đang nở rộ lay động trong gió, Đàm Thời Quan cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay xoa xoa bụng giúp hắn dễ tiêu.  

Triệu Toàn đã sắp xếp người gác xung quanh, không được sự cho phép bất cứ ai cũng không thể tới gần dù là nửa bước. Hắn không quan tâm Bệ hạ yêu ai thích ai, ở cùng với ai, dù sao chỉ cần Bệ hạ vui vẻ là được rồi. 

“Giang Nam bên kia có tin tức gì chưa?” Tiêu Cư Mạo tựa lưng vào trước ngực nam nhân, nhắm mắt lại, khẽ giọng hỏi. 

“Đám người kia đã chiếm được thế lực của Chu gia, dường như đang muốn ngang bằng địa vị với sơn trang Vân Tiêu. Trong thư đại ca có nói, sơn trang đã bị một vài lần tập kích xung đột nhỏ, chẳng qua đối phương hiện tại cũng chỉ muốn thăm dò.”  

Tiêu Cư Mạo gật đầu tỏ vẻ ra đã hiểu, “Nếu như nói vậy, đối phương đang muốn đẩy thế lực của sơn trang Vân Tiêu ra khỏi thành Giang Lăng, thậm chí diệt luôn cả sơn trang Vân Tiêu, vậy cuối cùng sẽ có hậu quả gì?”  

Đàm Thời Quan một bên thay hắn xoa bụng một bên đáp: “Ta đoán, chủ tử của những người kia hẳn là đến từ Địch quốc, Địch quốc nằm ở phương Bắc so với nước ta, mà thành Giang Lăng lại nằm ở phía Nam kinh thành, nếu như thật sự có một ngày bọn chúng nắm trong tay toàn bộ khu vực Giang Nam, đến lúc đó Nam Bắc giáp công, sẽ khiến cho chúng ta ở kinh thành hai mặt thụ địch.”  

Tiêu Cư Mạo nhíu mày, “Đúng thực là như thế, thế nhưng trẫm cảm giác mục đích cuối cùng của bọn chúng không chỉ có như vậy, ngươi còn nhớ người Vu Hành muốn gặp trước khi chết không? Vả lại, lần đó còn là An vương Tiêu Dật dẫn đường.” 

Hai người liếc nhau, kinh thành sớm nên thanh lý sạch sẽ mới được. 

Ráng chiều đỏ dần dần tan, sắc trời chuyển tối, Tiêu Cư Mạo đứng lên nói: “Hồi cung Tĩnh Tuyền.”

Vừa mới bước ra khỏi đình nghỉ mát, chợt nghe cách đó không xa có thanh âm ồn ào quen thuộc vọng tới, Tiêu Cư Mạo nhíu mày lại, “Trẫm suýt nữa thì quên mất nàng ta.” 

Trong hoàng cung còn có một Tiêu Chỉ Ninh tính cách ương ngạnh không xem ai ra gì, kỳ hạn cấm túc một tháng đã hết, xem ra nàng lại bắt đầu gây chuyện.  

“Bệ hạ, công chúa điện hạ nói muốn gặp người.” Triệu Toàn chậm rãi bước tới, cung kính hồi bẩm.

Tiêu Cư Mạo nghe xong bèn đứng ngay ở bên ngoài đình nghỉ mát đợi, thần sắc khó đoán, nhìn không thấu được tâm tư. Lúc Tiêu Chỉ Ninh đi đến, liếc mắt đã nhìn thấy được Tiêu Cư Mạo, sau đó mới nhìn đến Đàm Thời Quan đang đứng bên cạnh hắn. 

Chuyện này thật kì lạ. 

Chí ít ở trong mắt nàng, Tiêu Cư Mạo chẳng qua chỉ là một con rối vô tri vô giác mặc cho người ta nắn bóp thế nào thì nắn, ngoại trừ khuôn mặt tương đối đẹp ra thì không có bất kì sở trường nào. Mà Đàm Thời Quan người ái mộ nhất trong mắt của nàng mới là loại người tuyệt đỉnh kia, loại người sẽ khiến người ta chú ý. Trước đây người nàng chú ý tới đầu tiên luôn luôn là Đàm Thời Quan. 

Nhưng vì sao, Tiêu Cư Mạo của bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy? Trở thành người mà không phải ai cũng dám nhìn thẳng? Trách không được mẫu hậu luôn khuyên nàng sau này lúc đối mặt với Tiêu Cư Mạo phải cẩn thận. 

“Chỉ Ninh bái kiến hoàng huynh.” Nàng ngoan ngoãn hành lễ một cái, mắt hạnh cực nhanh nhìn lướt qua Đàm Thời Quan. 

Đàm Thời Quan xa cách nói: “Vi thần bái kiến công chúa.”

Tiêu Cư Mạo nhìn thấy Tiêu Chỉ Ninh liền nhớ lại chuyện lúc trước. Một lần bị Tiêu Chỉ Ninh chơi xấu, lần khác, nàng lại dám cấu kết với doanh huấn luyện, thiếu chút nữa hại hắn chết chìm, bản thân hắn còn chưa kịp tìm nàng tính sổ đâu.

“Chỉ Ninh, nay muội cũng đã mười tám tuổi rồi, đã vừa ý ai hay chưa? Nếu có, trẫm sẽ lập tức ban hôn cho muội, thuận tiện ban thưởng một nơi lịch sự tao nhã trong cung cho muội dùng làm phủ công chúa.”

Tiêu Cư Mạo mặc dù không thích Tiêu Chỉ Ninh, nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ động tay động chân lên hôn sự của nàng, chỉ cần nàng chấp nhận, hắn lập tức có thể gả nàng đi, tránh việc mỗi ngày nàng cứ ở trong cung kiếm chuyện.  

Ánh mắt Tiêu Chỉ Ninh sáng lên, “Hoàng huynh, ta vừa ý ai cũng có thể sao?” 

Tiêu Cư Mạo cười cười, “Đương nhiên không phải.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Thế nhưng, hôn sự của muội trẫm còn phải hỏi ý kiến của Thái hậu.”  

Tiêu Chỉ Ninh dù sao cũng là con gái ruột của Thái Hậu, chắc chắn Thái hậu đã sớm có tính toán từ lâu đối với hôn sự của nàng. 

“Đi thôi, đến cung Ninh Hi.”

Do lúc trước Thái hậu nói muốn ăn chay niệm Phật cầu phúc cho quốc gia, Tiêu Cư Mạo bèn cho người xây Phật đường trong cung Ninh Hi, Thái hậu mỗi ngày đều đến đây gõ mõ tụng kinh. 

Lúc Tiêu Cư Mạo đến, cung Ninh Hi rất yên tĩnh, cung nhân nhìn thấy Tiêu Cư Mạo vội vàng quỳ xuống hành lễ, cách Phật đường càng gần tiết tấu gõ mõ đều đặn vang lên càng rõ ràng. 

Thường Liên đứng canh trước cửa Phật đường, vừa nhìn thấy Tiêu Cư Mạo cũng cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Tiêu Cư Mạo cũng không cho người đứng dậy, chỉ hỏi: “Thái hậu ở bên trong?” 

“Dạ.”

Tiêu Cư Mạo trầm mặc một hồi, mới nói: “Đi vào thông báo, nói trẫm mang theo Chỉ Ninh đến thỉnh an.” 

Thường Liên biết Thái hậu đau lòng nhất chính là đứa con gái duy nhất Tiêu Chỉ Ninh này, nhanh chóng đứng lên vào trong Phật đường thông bẩm. 

Một lát sau, lại quay ra dẫn bọn họ vào trong. 

Thái hậu còn đưa lưng về phía bọn hắn gõ mõ, Tiêu Chỉ Ninh ngồi quỳ xuống bên người bà, hai tay vươn ra nắm lấy góc áo của Thái hậu giật giật.

“Mẫu hậu.”

Tiêu Cư Mạo lạnh nhạt nói: “Nhi thần thỉnh an Thái hậu.”

Thái hậu dừng lại động tác trên tay, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với Tiêu Cư Mạo, mắt phượng không chút gợn sóng, “Hoàng thượng đến gặp ai gia có chuyện gì?”

“Chỉ Ninh đã đến tuổi thành gia lập thất, Thái hậu dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt của nàng, trẫm đến hỏi thăm ý kiến của người.”  

Ánh mắt Thái hậu thoắt cái trở nên ác liệt, cuối cùng chuyện bà lo lắng nhất cũng xảy ra sao? Tiêu Cư Mạo vì muốn trả thù, nên muốn động tay động chân lên hôn sự của con gái bà? Bà sẽ không để cho hắn được toại nguyện! 

“Ý của Hoàng thượng là gì?”

Trên mặt Tiêu Cư Mạo không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng, đoán chừng Thái hậu lúc này đang cho rằng hắn sẽ hại con gái ruột của bà, hắn cũng không hẹp hòi như thế, việc gì phải đặt toàn bộ tinh lực lên hôn sự của Tiêu Chỉ Ninh. Nhưng mà, cái hắn muốn chính là sự kiêng kị của Thái hậu đối với hắn.

“Chỉ là muốn hỏi thôi, Thái hậu có ý định gì không?” Ánh mắt của hắn thanh tịnh, thần sắc thản nhiên, không giống nói dối. Nhưng Thái hậu vừa nghĩ đến chuyện hắn cũng dùng chiếc mặt nạ này ngụy trang suốt mấy năm liền, một tay hắn đạp đổ toàn bộ Lâm phủ, bà căn bản không dám tin lời người này nói.

“Bảo bọn họ ra ngoài hết đi.” Thái hậu nhìn Đàm Thời Quan lẫn Tiêu Chi Ninh, trầm giọng nói. 

Điều này lại hợp ý Tiêu Cư Mạo quá chừng. 

“Định Quốc công, Chỉ Ninh, các ngươi ra trước điện đợi đi.”

Hắn đã mở miệng nói vậy, cả đám Thường Liên ở bên trong lẫn rất nhiều tùy tùng khác toàn bộ đều nhanh chóng rời khỏi điện, chỉ chốc lát sau bên trong chỉ còn lại Tiêu Cư Mạo cùng với Thái hậu.

“Nói đi, điều kiện gì?” Mắt phượng của Thái hậu chăm chú nhìn hắn, lấy Chỉ Ninh ra uy hiếp, vậy thì bà cũng chỉ có thể thỏa hiệp. 

Tiêu Cư Mạo chính đang chờ câu này.

“Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần người đáp ứng, hôn sự của Tiêu Chỉ Ninh trẫm tuyệt không nhúng tay vào.” Đương nhiên lúc đầu hắn cũng không hề có ý định nhúng tay. 

“Nói đi.”

“Lúc phụ hoàng còn tại vị, có lần sứ thần nước Ô Phượng đến thăm, có dâng cho phụ hoàng vài món kỳ trân dị bảo, phụ hoàng khi ấy còn ban một vật có tên Tử Ngưng cho người.” 

Đôi mày Thái hậu giãn ra “Ngươi chỉ muốn Tử Ngưng?”

“Không sai.” Hắn không tham lam, thật lòng mà nói, đây chẳng qua cũng đang đi lừa gạt người khác, mặc dù trông có vẻ hơi tầm thường, nhưng hắn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp quang minh chính đại nào, dứt khoát lợi dụng tình mẫu tử giữa hai người. 

“Kia là lễ vật duy nhất Tiên hoàng tặng cho ai gia.” Sắc mặt Thái hậu lạnh nhạt nói. 

Tiêu Cư Mạo không khỏi nhớ tới mẫu phi, phụ hoàng còn chưa từng tặng cho mẫu phi món đồ nào đâu.

“Mà thôi, đồ của cung Ninh Hi từ trước đến nay vẫn ở trong khố, ai gia bảo Thường Liên đi lấy cho người.” 

Tiêu Cư Mạo lại lắc đầu, “Thái hậu, người có thể tự mình đi lấy không? Trẫm sẽ đi cùng.”  

Hắn luôn cảm thấy Thường Liên rất âm trầm khó đoán, khi còn bé không ít lần bị người này dọa sợ, Tử Ngưng là việc trọng đại liên quan đến tính mạng, hắn phải cẩn thận mới được. 

Thái hậu sững sờ chốc lát, thấy nét mặt hắn kiên định, đoạn gật đầu dẫn đường.  

Hai người ra khỏi phật đường, đi đến khố phòng, Đàm Thời Quan bên ngoài không rõ lắm hai người đi đâu, đành phải ở lại một chỗ đợi. 

Không bao lâu sau, Tiêu Cư Mạo Thái hậu cùng nhau trở về, Đàm Thời Quan thấy hắn bước chân khoan thai, ánh mắt sáng rực, cũng không rõ hắn gặp được chuyện gì vui. 

“Chuyện ai gia nên làm cũng đã làm, kính xin Hoàng thượng không nên quên lời nói ban nãy.” Thái hậu bỏ lại câu nói kia, liền quay sang cầm tay Tiêu Chỉ Ninh tiến vào Phật đường. 

Tiêu Cư Mạo hơi nhếch khóe môi lên, nói: “Hồi cung Tĩnh Tuyền.”

Vừa trở lại cung Tĩnh Tuyền, Tiêu Cư Mạo liền ngồi xuống giường, ngửa đầu nhìn Đàm Thời Quan, ánh mắt mang theo ý cười.  

Nguyên Bảo vừa ngủ một giấc, nhìn thấy hai chủ nhân trở về, lập tức bổ nhào vào lòng Tiêu Cư Mạo, trong ngực hắn ngọ nguậy hết víu chỗ này lại cào chỗ kia.  

Đàm Thời Quan rót một tách trà nóng mang tới bên giường, đưa đến trước môi hắn, “Khát nước sao? Uống chút trà đi.”

Tiêu Cư Mạo há miệng nhấp một miếng, “Ngươi không tò mò ta cùng với Thái hậu đi đâu làm gì sao?” 

Đàm Thời Quan bưng tách trà, mặt mày anh tuấn dịu dàng, “Đoán chừng là chuyện tốt.” 

Tiêu Cư Mạo cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp lấy từ ống tay áo rộng thùng thình ra một hộp gấm chế tác rất tinh xảo, “Mở ra nhìn xem là thứ gì.”

Đàm Thời Quan đặt tách trà xuống, nhận lấy, vừa mở ra, liền thấy trước mắt sắc tím lưu chuyển, sau đó dần nhạt đi. Vật trong hộp không lớn lắm, nằm gọn trong lòng bàn tay, nhìn lướt qua giống như một khối tử ngọc xinh đẹp, nhưng quan sát kỹ hơn có thể phát hiện ra thứ này so với ngọc thật có phần mềm hơn rất nhiều.

“Tử Ngưng?” Đàm Sàm Thì Quan đóng nắp hộp lại, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hỉ, mà là lo lắng, “Người đáp ứng Thái hậu chuyện gì rồi?”

Trong lòng Tiêu Cư Mạo được an ủi một phen, không uổng công hắn mặt dày lừa gạt được thứ này về, hắn ôm Nguyên Bảo đứng dậy, cố ý nói: “Thái hậu nói, chỉ cần ta chịu thả Lâm Mặc, nàng sẽ trao đổi thứ này với ta.” 

Đàm Thời Quan cau mày, “Trả về.” Lâm Mặc có ý đồ mưu phản, thả ra tha cho hắn thật sự quá nguy hiểm.

Tiêu Cư Mạo phì một tiếng cười rộ lên, cánh tay thon dài vòng quanh eo hắn ôm lấy, lại rướn người mổ nhẹ một cái lên môi nam nhân, đuôi mắt cong cong, “Gạt ngươi đấy, ta chỉ đáp ứng Thái hậu không nhúng tay vào hôn sự của Tiêu Chỉ Ninh mà thôi.”

“Thật chứ?”

Tiêu Cư Mạo trừng mắt, “Trẫm lừa ngươi làm gì?”

“Bệ hạ mới vừa rồi chẳng phải đã lừa thần đó sao.” Đàm Thời Quan đặt hộp gấm bên giường, cũng vòng tay ôm lấy hắn, nhân lúc Tiêu Cư Mạo đang bĩu môi cúi đầu, nắm cằm hắn nâng lên mạnh mẽ hôn cánh môi trơn bóng.

Tiêu Cư Mạo nhắm mắt triền miên cùng với nam nhân, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, nhịp tim xen lẫn hơi thở dồn dập từng hồi, giống như nguồn sống chợt xuất hiện cứu giúp lúc hoạn nạn của đôi bên, đầu lưỡi quấn quýt cùng một chỗ chơi đùa khiêu vũ ướt át. 

Lần trước lần đầu tiên Tiêu Cư Mạo được nếm thử trái cấm, từ đó cũng không được ‘ngủ’ cùng với Đàm Thời Quan thêm lần nào nữa, hiện tại lòng có người cũng có, thời cơ vừa vặn, lần nữa lật thẻ của Định quốc công, thị tẩm lần hai.  

Trên long sàng lăn qua lăn lại mấy lần, lát sau Tiêu Cư Mạo mệt mỏi không nhúc nhích nổi nằm xụi lơ trên giường, cả người giống như vừa mới vớt ra từ trong nước. Mặt hồng lên như cánh hoa đào, ánh mắt mê ly, cánh môi hãy còn sưng đỏ, trên da thịt trắng nõn lộ ra đầy dấu vết yêu thương kịch liệt, nổi bật trên nền chăn giường vàng óng, càng thêm hồn xiêu phách lạc, mị sắc vô biên.  

Đàm Thời Quan cũng chẳng tốt hơn là bao, trên lưng trước ngực đều có không ít vết cào, tóc trên trán hoàn toàn bị thấm ướt bởi mồ hôi hoặc cũng có thể vì thứ gì khác, hắn vươn tay ôm lấy Tiêu Cư Mạo, “Bệ hạ, thần hầu hạ người tắm rửa.” 

Tiêu Cư Mạo nửa câu cũng không nói nổi, chỉ có thể mặc cho Đàm Thời Quan giúp hắn tẩy rửa sạch sẽ từ trong ngoài, trong lúc ngâm trong bồn tắm đã mệt mỏi ngủ mất, cũng không biết ngày mai lúc tảo triều có thể đứng dậy nổi hay không. 

Ngủ một giấc đến tận giờ mão, hắn bị Đàm Thời Quan gọi tỉnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, liền vươn tay đập một phát lên má trái của nam nhân, lưu lại một dấu bàn tay đỏ chét.

Đàm Thời Quan bất đắc dĩ túm tay hắn lại, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nên vào triều rồi.” 

Tiêu Cư Mạo vẫn là một Hoàng thượng rất có trách nhiệm, cho dù rất mệt mỏi, vẫn ngọ nguậy muốn đứng dậy. Mơ mơ màng màng để cho Đàm Thời Quan giúp rửa mặt thay y phục, lắc lư lắc lư đi đến trước cửa điện Càn Khôn mới dần tỉnh táo lại.  

Lúc hắn ngồi lên long ỷ, cố gắng thẳng eo giữ vững tinh thần sáng láng nghe triều thần bên dưới bẩm tấu.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy, Đinh Nhiên là nữ, hơn nữa cha nàng vẫn là tội thần, cho nên nàng không thể đảm nhiệm chức phó thống lĩnh của doanh huấn luyện ạ.” 

Chuyện Đinh Nhiên trở thành phó thống lĩnh phụ trách huấn luyện trong doanh gợi lên rất nhiều lời bàn luận trong quần thần. Dù sao doanh huấn luyện cũng là địa bàn của nam nhân, một nữ nhân ở cùng với một đám đàn ông huấn luyện, nói ra sợ sẽ khiến người khác cười tới rụng răng mất! 

Võ tướng ngược lại tốt hơn, bọn họ đa số đều có tính tình phóng khoáng, cũng chẳng để ý tới mấy quy định mốc meo cũ rích này làm gì. Thế nhưng văn thần lại khác, bọn họ tự cho rằng mình đọc sách thánh hiền, cho nên sẽ có lí do để chỉ trích công kích thân phận nữ nhi, dường như quên mất mình là do ai sinh ra. 

Tiêu Cư Mạo lãnh đạm “À” một tiếng, sau đó chẳng nói gì tiếp theo. Ai cũng nhìn ra được tâm trạng Bệ hạ không vui, có mấy người định bước lên hùa theo, chợt bị người bên cạnh ngăn lại. 

Một lát sau, Tiêu Cư Mạo mới lên tiếng: “Trẫm muốn thỉnh giáo chúng ái khanh mấy vấn đề.”

Chúng thần đều cúi đầu chờ nghe. 

“Vì sao các triều đại luân phiên thay đổi nhiều như vậy nhưng Trạng Nguyên luôn có thể trở thành Trạng Nguyên?” Thanh âm nhẹ nhàng của hắn vang khắp đại điện. 

Chúng thần không biết hắn vì sao có câu hỏi này, suy tư trong chốc lát, đã có đại thần bước ra khỏi hàng nói: “Bẩm bệ hạ, thần cho là, đó là bởi vì Trạng Nguyên là những người tài hoa hơn những người còn lại nên mới có thể trở thành Trạng Nguyên.” 

Tiêu Cư Mạo vỗ tay cười, “Nói hay lắm.”

“Trẫm lại hỏi thêm một vấn đề, các ái khanh không biết có từng nghe trên giang hồ thì sẽ có Võ lâm minh chủ?” 

“Hồi hoàng thượng, thần có nghe nói.”

Một người trả lời, những đại thần khác nhao nhao gật đầu biểu thị mình cũng biết.

Tiêu Cư Mạo lại hỏi: “Thế vì sao Võ lâm minh chủ có thể trở thành Võ lâm minh chủ?”  

“Đương nhiên là do võ công xuất chúng, người người thuần phục.” 

Tiêu Cư Mạo cười ha hả, “Trẫm thật sự rất vui, trẫm còn đang tưởng rằng chúng ái khanh không rõ đạo lý này, bây giờ nhìn thấy chư vị hiểu rõ như vậy, trẫm mới yên lòng.”  

Chúng thần: “…” Trong hồ lô của Hoàng thượng rốt cuộc chứa gì đây?

“Đinh thống lĩnh cùng với Uy viễn hầu võ công ngang nhau, bất phân thắng bại. Vậy vì sao Uy viễn hầu có thể trở thành thống lĩnh mà Đinh Nhiên lại không thể đảm đương chức trách này? Nói vậy chẳng phải mấy đạo lý các ngươi vừa nói, những lý do các ngươi vừa nêu hoàn toàn trái ngược rồi hay sao?”  

Chúng thần: “…” Hoàng thượng, trọng điểm không phải võ công có cao hay không, trọng điểm là Đinh Nhiên là nữ đó!!  

“Lại nói tới chuyện con gái của tội thần, cha nàng đúng thực là tội thần, nhưng bản thân nàng là người vô tội bị hiếp đáp nhốt lại suốt mấy năm. Trẫm nhớ từng nhìn thấy các ngươi trước đó còn viết rất nhiều văn thơ ca tụng cảm động phẩm hạnh, tài hoa của người này kẻ nọ. Trẫm thấy rõ ràng Đinh Nhiên có thể từ trong nghịch cảnh kiên trì tới cùng mà không phải người thường nào có thể sánh bằng, sao chẳng thấy các ngươi đi ca tụng? Chẳng lẽ văn thơ các ngươi viết trước đây đều là giả?” 

Đã có triều thần phát giác được lửa giận âm ỉ của Hoàng thượng, bèn im lặng không đáp, nhưng vẫn còn có mấy lão thần cổ hũ cố chấp, vẫn muốn cầm hai từ ‘nữ nhân’ chạy đến phản bác với Tiêu Cư Mạo. 

Tiêu Cư Mạo lại nghĩ tới chuyện khi còn bé, mẫu phi thường xuyên tiếc nuối rằng vì mình là thân nữ nhi, không thể giống như nam nhân có thể kiến công lập nghiệp, phóng ngựa rong ruổi khắp nơi, cũng có đôi khi lại phàn nàn thế đạo đối xử quá bất công với nữ nhân.  

Tiêu Cư Mạo có thể cảm nhận rất rõ ràng nội tâm thống khổ tiếc nuối của mẫu phi, mà chính bởi vì hắn hiểu rõ, nên hắn mới cảm thấy tức giận. 

Tiêu Cư Mạo chợt vỗ tay cầm long ỷ, quát một tiếng với mấy lão thần vẫn còn ngoan cố: “Trẫm lệnh cho các ngươi trở về lập tức viết một bài lên án Khai quốc Hoàng hậu của Tiêu quốc không tuân thủ quy tắc nữ nhi, dám ngang nhiên rong ruổi trên chiến trường, chém giết ngàn quân địch, cùng ăn cùng uống cùng ngủ chung với các tướng sĩ. Một nữ nhân ngang ngược lộng hành cả hai tay nhuộm đầy máu tươi như vậy, làm sao xứng trở thành Khai quốc Hoàng hậu?”  

Điện Càn Khôn đột nhiên lặng như tờ, không khí xung quanh dường như đông cứng lại, bá quan đứng bên dưới cảm thấy suýt nữa thì hít thở không thông ngã xuống tại chỗ.

“Sao thế, các ái khanh không dám sao?” Tiêu Cư Mạo quét mắt một vòng nhìn bộ dạng cúm rúm như chim cút của đám người bên dưới, cười lạnh một tiếng, “Không dám thì ngậm miệng lại cho trẫm, thay vì lo sợ rằng con cháu nối dõi trong nhà bị nữ nhân áp chế mất hết mặt mũi, thì chi bằng ngẫm lại xem vì sao bị áp chế.” 

Không có ai dám lên tiếng, mãi đến khi Định quốc công đứng ở hàng đầu tiên nói một câu “Hoàng thượng thánh minh”, chúng thần mới thoát khỏi cơn mộng mị, đồng loạt hô to “Hoàng thượng thánh minh.”

Sau khi bãi triều, Tiêu Cư Mạo cả bụng giận dữ trở về cung Tĩnh Tuyền, Nguyên Bảo vừa thấy hắn, chợt nhảy lên trong khuỷu tay hắn, mắt mèo trong veo sáng rực, thuần khiết không chút bụi bẩn, còn nũng nịu meo một tiếng với Tiêu Cư Mạo, lửa giận trong lòng hắn lập tức vơi bớt đôi phần. 

Sau đó Đàm Thời Quan cũng vừa đến, thấy hắn đang chơi đùa vui vẻ với Nguyên Bảo thì yên lòng, hắn sợ bệ hạ nóng giận sẽ tổn hại đến thân thể.

Rót một chén trà hoa cúc đưa cho Tiêu Cư Mạo, “Không cần tức giận với bọn họ làm gì.”

Tiêu Cư Mạo uống một ngụm, cầm đá An Thần từ trên giường vào trong tay, trong lòng rất nhanh bình tĩnh trở lại, “Trẫm chỉ nghĩ nếu như mẫu phi còn sống, nàng nhất định sẽ rất vui.” 

Đàm Thời Quan ôm hắn vào trong ngực, “Nhất định.”

Tiêu Cư Mạo đặt Tiêu Cư Mạo đang nằm trong lòng xuống nệm, “Trẫm hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát.” Có thể kiên trì đến giờ đã là kì tích rồi.

Đàm Thời Quan giúp hắn cởi áo ngoài, gỡ phát quan và mão trên đầu xuống, nhìn hắn chậm rãi khép mi mắt lại, hô hấp đều đều, bất ngờ lại thấy Tiêu Cư Mạo mở mắt, giống như bị chuyện gì làm giật mình. 

“Đúng rồi, truyền khẩu dụ của trẫm, doanh huấn luyện được nghỉ tết Trung thu một ngày, đặc cách cho bọn chúng về nhà đoàn tụ với người thân.” 

“Đã biết, người an tâm ngủ đi.” Đàm Thời Quan hiểu rõ nguyên nhân hành động lần này của Tiêu Cư Mạo, bọn họ muốn tra manh mối từ Vạn Bằng, nhất định phải tra từ đám yêu qua quỷ quái trong kinh thành.

Đàm Thời Quan thấy hắn đã ngủ, bèn đứng dậy ra khỏi cung Tĩnh Tuyền, đi một chuyến trở về phủ Định quốc công giao Tử Ngưng cho Chu Thạc, Chu Thạc cảm thán vài câu, lập tức về phòng đóng cửa chế thuốc. 

Đàm Thời Quan lại đến thư phòng, viết một lá thư đưa đến Giang Nam, sau đó mới quay lại cung Tĩnh Tuyền. Vừa đến nơi, căng thẳng trong lòng nháy mắt đã buông xuống, chỉ cần một khắc không gặp được người kia, trong lòng của hắn luôn cảm thấy bất an. 

Đảo mắt đã đến Trung thu, doanh huấn luyện giống như vừa thả ra một đàn chim, từng đám từng đám ào ào xông ra khỏi doanh, xông thẳng vào nhà, bổ nhào vào lồng ngực cha mẹ, kể lại chuyện khoảng thời gian huấn luyện cực khổ, kể lại chuyện ba vị thống lĩnh vô cùng khủng bố cho người thân cùng nghe.

Đại đa số trưởng bối mặc dù rất đau lòng, nhưng thấy con cháu mình tinh thần phấn chấn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng vui lây, thế là dỗ dành đứa nhỏ vài câu, người một nhà liền ngồi xuống trân trọng khoảng thời gian được đoàn tụ đông đủ. 

Tiêu Cư Mạo trong cung xử lý chính vụ cả một ngày, lúc trời vừa tối mới đổi thành thường phục, cùng Đàm Thời Quan đến phủ Định quốc công, mang theo Nguyên Bảo, cùng Tiêu Phàm, Chu Thạc, Đinh Nhiên bọn họ cùng ăn một bữa cơm. 

Tóm lại không phải một mình ở trong cung, Tiêu Cư Mạo cảm thấy rất vui.

“Tiểu Phàm, đợi lát nữa dẫn ngươi ra phố dạo chơi, hội Trung thu này hẳn là sẽ rất náo nhiệt.”  Tiêu Cư Mạo cười nói.

Thật ra là do hắn muốn đi, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết náo nhiệt ở bên ngoài cung là như thế nào.

Dùng xong cơm, Chu Thạc nói muốn đi chế dược nên sẽ không đi cùng bọn họ, Tiêu Cư Mạo cũng không ép buộc, cùng với Đàm Thời Quan, hai sư đồ Đinh Tiêu ra khỏi phủ hòa vào dòng người trên phố xá náo nhiệt. 

Trên phố đêm nay có rất nhiều người, còn nhiều hơn so với ngày thường, đa số đều đã ăn bữa cơm cùng gia đình rồi mới dắt theo gia quyến ra phố đi dạo ngắm cảnh đèn hoa. Tiêu Cư Mạo nhìn thấy cách đó không xa có đố đèn, đoạn lôi kéo Đàm Thời Quan bước nhanh qua. Đàm Thời Quan đi sát bên cạnh vẫn luôn nửa ôm nửa che cho hắn, sợ hắn bị người khác đụng vào. 

Khu vực xung quanh sạp đố đèn vây quanh rất nhiều người, bên cạnh là một con hẻm nhỏ, cách đó không xa là Ngọa Vân lâu nổi danh nhất Kinh thành. 

Ngọa Vân lâu chính là nơi Tưởng Lăng trước đây vẫn hay lui tới. 

Chẳng qua Tiêu Cư Mạo không để ý cái này, hắn nhìn mấy câu đố trên đèn kia, phát hiện đầu mình không đủ dùng, vậy mà một cái cũng đoán không ra, lông mày xinh đẹp chốc chốc cứ nhíu lại.  

“Người rất ít tiếp xúc với những thứ này, không đoán ra được cũng bình thường.” Đàm Thời Quan an ủi hắn. 

Một vài văn nhân học sinh trong lúc rảnh rỗi sẽ thích tìm chút niềm vui thú, Tiêu Cư Mạo vẫn luôn học đều là đạo trị quốc, đạo làm vua, cũng không ai dám dạy hắn mấy thứ như thế này.  

Tiêu Cư Mạo than nhẹ một tiếng, “Vậy ngươi đoán thử xem.”

Đàm Thời Quan thật ra có thể đoán được không ít, nhưng bởi vì liên quan đến tâm trạng của bệ hạ, hắn thuận miệng bịa: “Xưa nay ta chỉ giỏi múa đao lộng thương, đương nhiên càng không thể đoán ra được.” 

Lúc này trong lòng Tiêu Cư Mạo mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Tiêu Phàm theo sát bên cạnh Đinh Nhiên, hắn không có hứng thú mấy với đố đèn, cho nên đảo mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn ngắm phố xá phồn hoa đèn đuốc sáng rực, lầu cao tửu quán tô điểm ở khắp nơi, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. 

Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa cũ kĩ phủ đầy bụi chậm rãi thong thả rẽ vào ngõ hẻm bên cạnh, Tiêu Phàm không để ý, cho nên cũng không quan tâm. 

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Cư Mạo cũng hết hứng thú với đố đèn, tiếp tục đi về phía trước, lúc bọn họ đi ngang qua đầu hẻm, Tiêu Phàm đột nhiên dừng bước.

“Tiểu Phàm, sao thế?” Đinh Nhiên phát hiện sự khác thường của hắn.

Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Thời Quan cũng quay người lại.

Tiêu Phàm khom người nhặt lên một vật từ bên chân, là một con hổ trông hơi ngốc được bện thành từ lá cọ, hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, mở to mắt, bất lực nhìn về phía Tiêu Cư Mạo, “Đây là món quà ta từng tặng cho Hồng Nghiệp ca.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK