• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái chết của Thái Tuấn ở kinh thành gây nên không ít dư luận.  

Không bàn đến việc một Ngự Sự tuần thành không nói không rằng đột ngột chết trong một con hẻm nhỏ, đằng này hắn còn là con trai trưởng của Thái quốc công, quan sát cái chết của người này mà nói, sau khi phủ Thái quốc công hay tin cũng không hề có động tĩnh gì, nếu đổi lại là những nhà dân bình thường nhất định sẽ chạy đến Đại Lý Tự đòi lại công bằng cho con mình, thế nhưng phủ Thái quốc công này rất kì lạ, chỉ nói muốn mang thi thể về chôn cất, dường như chẳng muốn Đại Lý Tự tra rõ ngọn nguồn. 

Thiệu Chính Vinh sầu quá trời sầu, theo lý mà nói, khi phá án bọn họ đương nhiên là phải tìm kiếm manh mối từ trên thi thể rồi. Nhưng lấy cái tình ra mà nói, nhìn xem ánh mắt đau khổ thống thiết của Thái quốc công đi, hắn thật sự không đành lòng đó, dường như nếu hắn thực sự chậm trễ không trả lại thi thể để bọn họ mang về sớm ngày an táng thì chính là tội nhân thiên cổ vậy.

Mặt khác, Phủ Vạn Thượng thư bị tịch thu, Vạn Khôn cùng với gia quyến đều bị giam vào thiên lao, chờ ngày xét xử. 

Tưởng Lăng biết Vạn Bằng có thể sẽ bị phán án treo cổ, vốn đang nằm lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt phát sáng hỏi Trần Phong đang ngồi bên giường: “Ngươi nói thật sao?” 

Trần Phong thổi thổi chén thuốc trên tay, múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn: “Ừm, là thật.” 

Tưởng Lăng há miệng nuốt vào, trong đầu vui như muốn nở hoa, đúng là ngay cả thuốc này uống vào cũng không thấy đắng nữa. 

“Nghe nói ngươi bắt được Vạn Bằng ngay tại Ngọa Vân Lâu hả?” Tưởng Lăng nói xong chợt nhào tới bưng lấy mặt Trần Phong, vờ như muốn hôn xuống. 

Trần Phong quay đầu đi, thần sắc trang nghiêm, đặt chén thuốc vào trong tay hắn, “Tự uống đi.” Nói xong đứng dậy ra khỏi phòng.

Tưởng Lăng ngẩn người, trên mặt có chút khó xử, tặc lưỡi một tiếng, nhắm mắt một hơi nuốt hết chén thuốc, xong đặt lại chén rỗng xuống trên bàn thấp bên cạnh, rướn người ra ngoài hô một tiếng: “Uống xong rồi!” 

Không bao lâu sau, Trần Phong mặt không biểu cảm lần nữa vào phòng, cầm lên chén thuốc rỗng rồi lại đi, Tưởng Lăng lập tức nói: “Đợi đã!” 

Trần Phong dừng bước, vẫn không xoay người lại. 

“Miệng ta đắng quá, ngươi mang chút táo ngọt đến cho ta đi.”

Trần Phong trầm mặc đi ra, Tưởng Lăng ở cùng với người này đã lâu, đương nhiên phát hiện ra được chỗ không thích hợp, này là bị ai chọc giận rồi? 

Rất nhanh sau đó, Trần Phong mang theo một ít táo ngọt vào, đặt xuống trên bàn thấp bên cạnh giường, không nói câu nào lại tiếp tục muốn xoay người ra ngoài. 

Tưởng Lăng gọi hắn lại, “Ngươi đi đâu vậy?”

“Doanh huấn luyện.”

“Ngươi đợi đã,” Tưởng Lăng bóc một quả táo cho vào miệng, nói hàm hồ không rõ, “Rốt cuộc ngươi bị chuyện gì kích thích? Trưng ra khuôn mặt đấy cho ai xem hả?” 

Trần Phong quay đầu nhìn thoáng qua Tưởng Lăng được chăm bẵm tốt tươi tới nỗi hai má trắng mềm, mấp máy môi nói, “Ta đến doanh huấn luyện.” 

Tưởng Lăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, tức giận lại bóc thêm mấy quả táo nhét hết vào trong miệng, kết quả tự làm mình bị nghẹn.  

Hắn nằm trên giường một hồi, quản gia của Trần Phong liền đến nói: “Tưởng công tử, Kỳ An Bá* đến thăm.”

Kỳ An Bá? Đây không phải là cha hắn sao?!* 

Bá: ở đây là tước vị thứ 3 trong 5 tước – Công, Hầu, Bá, Tử, Nam ở thời phong kiến.

Kỳ An không phải tên của người này, mà là dạng như tước vị, phong hiệu được Vua ban cho. Ví dụ như Định Quốc Công: Thì Định Quốc là danh hiệu (?) Được Vua ban cho bởi vì người này có công lớn với hoàng thất, quốc gia. Và cũng là mong mỏi tin tưởng người này sẽ giúp đỡ ổn định, chấn hưng quốc gia trong những năm tiếp theo. Còn Công là tước vị cao nhất trong số 5 tước như tui đã chú thích ở trên. (Theo cá nhân tui hiểu là vậy)

Ví dụ cụ thể hơn nữa, trong mấy bộ Đam Cổ Trang khác sẽ có: Văn Uyên Hầu (Mộ Hàm Chương), Vĩnh Xương Bá, Mậu Quốc Công, … 

Hắn trở mình ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường đi đón, chỉ thấy Kỳ An Bá hùng hổ xông vào phòng, quản gia thấy thế đành phải khom người gật đầu rồi lui ra ngoài.  

“Tiểu tử nhà ngươi! Ngươi định ở phủ Uy viễn hầu sống hết đời à? Mau hồi phủ với ta!” Kỳ An Bá nâng cái bụng tròn vo lên xắn tay áo răn dạy, mấy sợi râu bên mép giật giật, trợn mắt nhìn Tưởng Lăng ngồi trên giường. 

Tưởng Lăng lần nữa rụt người lại trên giường, “Ta trọng thương cha cũng không quan tâm đến ta, bây giờ lại hùng hổ xông vào đây mắng ta, ta không muốn về nữa, không ở đây cả đời thì đi đâu?” 

“Con trai của ông đây muốn sống ở phủ Uy viễn hầu cả đời? Chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ có nước khiến cho người của toàn kinh thành cười rụng răng! Đi mau lên! Trung thu ngươi chả về thăm ông đây ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, hiện tại về gặp mẹ ngươi chút cũng không muốn đi?” 

Tưởng Lăng hừ lạnh một tiếng, “Dù sao hai người đã có đại ca nhị ca bọn họ, thiếu ta thì có làm sao.” Nhưng Trần Phong ở nơi này chỉ có một mình. 

“Hỗn trướng! Ông đây hôm nay không đánh ngươi một trận…” Hắn nói xong liền muốn cởi giày đánh người.

“Cha!” Tưởng Lăng nhìn hắn chằm chằm, cao giọng giận dữ nói, “Thiếu chút nữa con trai của cha bị người ta hãm hại đá gãy tôn căn, các người có ai quan tâm lo lắng cho ta? Sao? Hôm nay đến tìm ta về cũng chẳng qua là vì nghe tin đồn ở bên ngoài nhiều quá nên mới nhớ tới chạy đến lôi ta về nhà đúng không? Ta ở trong mắt các người rốt cuộc là thứ gì? Nếu không phải có Trần Phong thu lưu ta, ngày ngày chăm sóc chiếu cố cho ta, e rằng bây giờ các ngươi chẳng còn nhìn thấy được ta đâu!”

Kỳ An Bá bị hắn gào lên chợt sững sờ, khựng lại nửa ngày, mới nói: “Vậy ngươi cũng không thể cứ ở mãi nơi này được, ta nói ngươi nghe, mẹ ngươi đã chọn được một mối hôn sự tốt cho ngươi, đã bàn bạc xong với người ta….”  

Tưởng Lăng một tay hất tung bàn nhỏ bên cạnh đổ xuống đất, “Hôn nhân cái gì!? Đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Muốn thành thân thì tự các ngươi đi mà thành! Ta không phụng bồi!”

Kỳ An Bá vờ như muốn đánh hắn, Tưởng Lăng gân cổ lên, “Ta là loại người ăn chơi phá phách như vậy đấy, sẽ có người chấp nhận gả cho ta sao? Các người nên tỉnh lại đi, đừng trách đến lúc đó cả nhà bị ta làm cho chẳng còn mặt mũi gặp ai!” 

Kỳ An Bá tức giận đến nỗi cả mặt đều nghẹn đỏ lên, “Bất kể nói thế nào, ngươi đừng mong tiếp tục ở lại phủ Uy viễn hầu!”  

“Nếu đã như vậy rồi, được, vậy ta lập tức ra ngoài nói cho mọi người nghe, nói rằng Tưởng Lăng này không lên được, để xem có ai chấp nhận gả đến cho ta.” 

“Ngươi, ngươi, ngươi thật muốn chọc ta tức chết à!” Kỳ An Bá không nhịn được nữa, cởi giày định đánh người. 

“Kỳ An Bá.”

Trần Phong cầm kiếm từ ngoài bước vào, mắt nhìn táo ngọt lăn lông lốc trên sàn đát, ánh mắt rơi vào chiếc giày Kỳ An Bá đang cầm trên tay, “Ngài đang muốn làm gì?” 

Tước vị của Kỳ An Bá đương nhiên không cao bằng Trần Phong, nhìn thấy người tới, khí thế cũng rút đi hết hơn nửa, đành phải xấu hổ cúi đầu mang giày vào chỉnh tề, nói: “Uy viễn hầu, lão phu đến đây để đón nghiệt tử này về phủ, hắn ở chỗ ngài làm phiền nhiều ngày như vậy, thật sự không có chút ý tứ nào!” 

Tưởng Lăng: “…” Thế lão nhân gia ngài ngay trong phủ đệ của người ta cởi giày đánh người thì vẻ vang ý tứ lắm chắc? 

Trần Phong đặt bảo kiếm lên trên bàn, tiếng kim loại va chạm khiến nội tâm Kỳ An Bá run lên một cái, hắn lặng lẽ chớp mắt liếc nhìn Trần Phong, chợt nghe người nọ mặt không biểu cảm nói: “Ngài muốn đón hắn hồi phủ?” 

“Đúng vậy… .”

Trần Phong gật gật đầu, “Ta thấy ngài cũng không chuẩn bị xe ngựa, vậy xem ra ngài định tự mình ôm Tưởng Lăng về?”  

“Sao chứ?” Kỳ An Bá nghe mà mờ mịt. 

Trần Phong chợt cười khẽ một tiếng, “Xem ra ngài vẫn chưa hiểu rồi, Tưởng Lăng bị thương không thể động đậy, tránh ảnh hưởng đến việc lành vết thương, chẳng lẽ ngài muốn bảo hắn tự đi bộ về?” 

Người nói mặc dù cười, trong mắt lại không có ý cười, duệ khí trên thân ép tới sát bên cạnh Kỳ An Bá. 

Kỳ An Bá lập tức quéo càng, ‘Vậy, vậy ta về chuẩn bị cỗ xe ngựa rồi quay lại?” 

Tưởng Lăng trực tiếp nhìn Trần Phong, “Không cần, Tưởng Lăng vẫn cứ ở lại phủ Uy viễn hầu, chờ sau khi vết thương lành sẽ quay lại doanh huấn luyện.” 

Kỳ An Bá cho dù có ngốc cỡ nào, cũng biết rõ Trần Phong đang đuổi khách. 

Hắn lén lau mồ hôi lạnh, đành phải cáo từ, trước khi đi còn trừng Tưởng Lăng một cái, Tưởng Lăng ngồi ở trên giường đắc ý cười với hắn một tiếng, thiếu chút nữa khiến cho Kỳ An Bá nộ hỏa công tâm ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

Sau khi Kỳ An Bá đi rồi, Tưởng Lăng cười hì hì nhìn Trần Phong, “Không phải ngươi bảo đến doanh huấn luyện à?” 

Trần Phong “Ừ” một tiếng, “Trước đó quên mang theo kiếm, trở về lấy.”

Tưởng Lăng trong lòng cười khinh bỉ một chút, người nào mà chẳng biết xưa nay kiếm của Uy viễn hầu Trần Phong luôn là vật bất ly thân? Lừa gạt ai đấy hả?  

“Ầy, thật thiếu phép tắc, ban nãy do ta quá tức giận nên mới hất đổ cái này.” Tưởng Lăng chỉ vào cái bàn thấp ngã trên đất, còn có mấy trái táo ngọt vương vãi khắp nơi.

Trần Phong xoay người đỡ bàn thấp lại ngay ngắn, lại nhặt táo ngọt trên mặt đất lên phủi sạch, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đến doanh huấn luyện.”

Tưởng Lăng nhanh chóng bắt được ống tay áo của hắn, ngửa đầu hỏi: “Hai ngày nay dường như tâm trạng của ngươi không tốt, có chuyện gì sao? Có phải đang cảm thấy ta rất phiền không?” 

Trần Phong quay người lại nhìn hắn, ánh mắt cực kì chăm chú, “Tâm trạng ta không có không tốt.” 

“Vậy sao ngươi không nói câu nào với ta? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng hòng đến doanh huấn luyện.” Tưởng Lăng tính tình thẳng thắn, tâm tính thiếu niên, xưa nay có cái gì thì nói cái đó. 

“Được,” Trần Phong ngồi xuống bên giường, nói, “Mẹ ngươi đã tìm giúp ngươi một mối hôn sự tốt, e rằng qua mấy ngày nữa sẽ đính hôn cho ngươi.” 

Trong lòng Trần Phong đã có tính toán, dù sao hắn cũng đã sắp qua cái tuổi gầy dựng công danh sự nghiệp, mấy năm nay vẫn luôn chém giết sát phạt trên chiến trường, có lẽ sẽ có ngày da ngựa bọc thây. Mà Tưởng Lăng vẫn chưa đến hai mươi, phía sau hắn có cả Tưởng phủ để cho hắn có nơi dựa vào, chỉ cần Tưởng Lăng chấp nhận, sẽ có được tiền đồ sáng lạn, cho dù không có tham vọng lớn lao đi chăng nữa cũng vẫn sẽ được bình an cả đời. 

Hai người bọn họ, định sẵn sẽ không có kết quả.

Tưởng Lăng nghe hiểu được ý tứ bên trong lời của hắn, thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường đứng lên, “Ta chưa hề đồng ý! Muốn đính thì tự bọn họ đi mà đính! Ta còn muốn ở lại doanh huấn luyện thêm ba năm nữa, đối phương có muốn đợi cũng đợi không nổi.” 

“Với tư chất của ngươi, rất nhanh đã có thể xuất doanh, không cần phải ở thêm ba năm.” Trần Phong đối với năng lực của hắn đương nhiên hiểu rõ.  

Tưởng Lăng hừ một tiếng, “Ta nói ở ba năm thì sẽ ở ba năm.” Hắn chỉ cần luôn thi rớt thì chẳng phải là được rồi sao? 

“Hồ đồ!” Trần Phong đột nhiên nghiêm nghị nói, “Rõ ràng có thể sớm ra khỏi doanh huấn luyện, vì sao lại cứ muốn ở ba năm? Sớm ra ngoài tìm kiếm tiền đồ về cho bản thân không tốt sao? Huống hồ, sau này phỏng chừng ta sẽ ở trên chiến trường, thời gian ở doanh huấn luyện cũng không tính là nhiều.” 

Tưởng Lăng bị hắn quát một tiếng sững sờ, vốn định rống lên lại với hắn, thế nhưng khi nghe hắn nói đến chuyện sắp ra chiến trường, trong lòng có chút hốt hoảng, vội nói: “Biên cảnh mấy năm nay không phải vẫn luôn rất yên ổn sao? Sao còn phải đi?” 

Trần Phong trong lúc nhất thời cũng không thể nào nói rõ ràng được cho hắn nghe, không thể làm gì khác hơn, tiếp tục nói: “Thật ra, cha mẹ của ngươi đối xử với ngươi không tệ, bọn họ không mong ngươi có thể làm rạng danh tổ tông, nở mày nở mặt cho dòng tộc, nhưng lại dùng hết khả năng của mình để bảo đảm cho ngươi cả đời bình an.” 

Tưởng Lăng lắc đầu, “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy vừa rồi cha ta đối xử thế nào với ta sao? Bọn họ căn bản không hề đếm xỉa đến ta.”

Trần Phong cười cười, “Ngươi đã biết họ chọn thiên kim nhà ai cho ngươi chưa?” 

Trong lòng Tưởng Lăng chợt sinh ra chút tò mò, “Nhà ai vậy?”

“Con gái của Lễ bộ Thượng thư Thẩm Huy – Thẩm Du.”

Tưởng Lăng không hiểu, “Nàng rất tốt à?”

Nội tâm Trần Phong thở dài một hơi, “Trước tiên không bàn đến chuyện nàng có tốt hay không, chỉ nói riêng gia thế của nàng. Ngươi cũng biết, từ sau lần trước Hoàng thượng hôn mê tỉnh lại, kinh thành bắt đầu xoay chuyển. Từ Giang Nam, bây giờ đã đến kinh thành, số lượng quan viên xuống ngựa nhiều vô số kể, trong triều đình hiện nay, số người có thể tự lo được cho bản thân mình thực sự không có mấy người, mà Thẩm Huy này chính là một trong số những người đó.” 

“Sau đó thì sao?”

“Ngươi lấy con gái của Thẩm Huy, thì sẽ không bị cuốn vào phân tranh của triều đình, gia thế xứng đôi, môn đăng hộ đối, đối với ngươi mà nói là chuyện tốt.”

Trong lòng Trần Phong hiểu rõ, vụ án ở Ngọa Vân lâu một khi điều tra rõ ràng, kinh thành chắc chắn sẽ trải qua một đợt thanh tẩy mới vô cùng lớn, Thẩm Huy vẫn luôn an phận giữ chức Lễ bộ Thượng thư, không can dự vào tranh đấu của triều đình, trận phong ba này hẳn là sẽ không thể nào thổi đến được trên người hắn. 

“Vậy còn ngươi thì sao?” Tưởng Lăng bình tĩnh hỏi hắn.

“Ta?”

Tưởng Lăng đảo mắt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi định cả đời này cũng không thành thân?” 

Trần Phong bỗng nhiên nở nụ cười, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ cương nghị tuấn lãng trở nên nhu hòa hơn, “Ta là một người có thể chết trận bất kì lúc nào, sao phải mang đau khổ và bất hạnh này đến cho người khác?”  

“Cho nên, hai ngày nay ngươi cố ý lạnh nhạt với ta, là bởi vì hi vọng ta đừng tiếp tục quấn lấy ngươi, hi vọng ta trở về đúng với con đường ta nên đi?” Tưởng Lăng lần này đã hiểu, chỉ là hiểu là một chuyện, có nghe hay không là chuyện khác.

Trần Phong đích thật là nghĩ như vậy, hắn vươn tay xoa xoa đầu Tưởng Lăng, “Trước kia ta nhìn lầm ngươi, hiện tại phát hiện ra ngươi là một mầm mống tốt, không nên tự chà đạp chính mình như vậy. Bây giờ Vạn Bằng đã bị giam trong thiên lao, ngươi cũng không cần phải ngụy trang vẻ ăn chơi sa đọa kia cho ai xem, đợi sau khi thương thế lành hẳn thì trở về doanh huấn luyện cho tốt, sang năm là có thể ra ngoài.”  

Tưởng Lăng trầm mặc thật lâu, mới cúi đầu thấp giọng nói: “Ta biết rồi, ngươi đến doanh huấn luyện đi.”

Trần Phong khựng lại một chút, xem nhẹ sự không thoải mái trong lòng, đứng dậy ra khỏi phòng. 

Tưởng Lăng nhìn bóng lưng của hắn biến mất sau góc tường, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ranh mãnh, ta tự có chủ trương của ta, không cần ngươi quan tâm đâu nhé.  

Ngự thư phòng.

Ngay lúc Tiêu Cư Mạo đang phê duyệt tấu chương, Triệu Toàn ở ngoài cửa bẩm báo, nói rằng Thiệu Chính Vinh ở Đại Lý Tự cầu kiến.  

Tiêu Cư Mạo vừa hay cũng đang muốn hỏi hắn tình hình điều tra của vụ án Thái Tuấn, liền triệu vào.  

Thiệu Chính Vinh theo thông lệ hành lễ xong, Tiêu Cư Mạo ban ghế cho hắn ngồi, sau khi ngồi xuống mới nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vụ án của Thái Tuấn đã điều tra rõ, sau khi ngỗ tác kiểm nghiệm, xác định nguyên nhân cái chết của Thái Tuấn là một đao mất mạng, đâm thẳng vào tim.”

“Nghe nói võ công của Thái Tuấn không tệ, tại sao lại dễ dàng bị giết chết như vậy?”

Thiệu Chính Vinh vì vấn đề này cũng rất buồn bực, mặc dù địa điểm xảy ra chuyện là trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, nhưng dù sao con hẻm đó cũng rất gần với phố xá náo nhiệt bên ngoài, vì sao lại không có ai nghe được động tĩnh gì? Vả lại, Thái Tuấn vì sao lại muốn đi vào con hẻm kia?  

“Theo như vi thần suy đoán, Thái Tuấn đi vào con hẻm nhỏ kia hẳn là để gặp người nào đó, nếu như là người quen gây án, có thể Thái Tuấn bất ngờ nên chưa kịp phản kháng, thế nhưng cũng không loại trừ việc người gây án là một cao thủ.” 

Cao thủ? Tiêu Cư Mạo chợt nghĩ đến mấy tên thủ hạ là tử sĩ phát cuồng của Thái Lập khi còn ở Giang Nam, những người kia còn có một bộ phận nhỏ là cao thủ của các môn phái võ lâm trên giang hồ, bởi vì bị cỏ Ngân khống chế, nên mới trở thành chó săn cho Thái Lập, hoặc nói đúng hơn là trở thành con rối tội ác cho Thái Lập hắn. 

Nếu như cao thủ là tử sĩ như vậy thì đúng thật một đao giết người rất dễ dàng. 

“Ngươi cho người bí mật điều tra xem kinh thành có kẻ nào khả nghi trà trộn vào hay không. Những người này thỉnh thoảng sẽ phát điên, trên người cũng mang theo chút công phu quyền cước.” Tiêu Cư Mạo hết cách, chỉ đành giăng lưới khắp nơi. 

Thiệu Chính Vinh lĩnh chỉ lui ra, vừa ra khỏi ngự thư phòng, chợt nhìn thấy Định quốc công nhanh chân đi tới, thế là lên tiếng chào hỏi, Đàm Thời Quan khẽ gật đầu, đang muốn vượt qua hắn, lại bị Thiệu Chính Vinh gọi lại. 

“Định Quốc công xin dừng bước.”

Đàm Thời Quan quay lại nhìn hắn.

Thiệu Chính Vinh quan sát bốn phía, sau đó lặng lẽ móc từ trong ngực áo ra một tấm thiệp mời, đưa cho hắn, “Hi vọng Định quốc công trong trăm công ngàn việc có thể nhín chút thời gian giá lâm.” Dứt lời liền sửa sang lại quan phục, đi ra khỏi cung. 

Đàm Thời Quan cầm thiệp mời vào Ngự thư phòng, Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hỏi thăm: “Ngươi cầm trong tay cái gì thế?” 

Đàm Thời Quan đặt xuống trên bàn, “Vừa gặp Thiệu Chính Vinh ở ngoài cửa, hắn đưa cho ta, ta còn chưa mở ra xem thử.”  

Tiêu Cư Mạo vươn tay cầm lên, xem qua một lượt, chợt cười nói: “Là phu nhân của hắn định tổ chức một bữa tiệc hoa cúc, mời ngươi đến thưởng hoa uống trà, đoán chừng đến lúc đó có không ít thanh niên tài tuấn cùng với thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý đến dự, ừm, ngươi miễn cưỡng được xem là thanh niên tài tuấn.” 

Đàm Thời Quan chỉ cười cười, cũng không để ý mấy đến tấm thiệp mời này, chỉ nói: “Đại ca lại đưa tin đến.”

“Nói chuyện gì?” Tiêu Cư Mạo đặt thiệp mời qua một bên.

“Đại ca đã tự mình đi đến tìm Võ lâm minh chủ, và cả những người đứng đầu các môn phái trong Võ lâm. Cũng đã nói rõ với Võ lâm minh chủ về việc nhiều người bị cỏ Ngân khống chế, lúc đầu trong chốn võ lâm có rất nhiều môn phái phát hiện trong môn đột nhiên mất tích một vài người, chỉ là không cách nào tìm thấy họ, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, Võ lâm minh chủ đã phát anh hùng thiếp khắp nơi, triệu tập võ lâm hào kiệt, quyết tâm cùng nhau chống lại kẻ địch đang núp trong bóng tối.” 

Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, “Lần này trẫm đã yên lòng, đúng rồi, ngươi có muốn hồi âm nói với họ Chu Hồng Nghiệp đang ở kinh thành không?” 

Đàm Thời Quan lắc đầu, “Không cần, bọn họ nếu như biết được cũng không có ích gì, lại chẳng may tăng thêm phiền phức thì càng hỏng, ngày sau nếu có duyên tự nhiên sẽ gặp lại.” 

“Cũng được.”

Trong Ngự thư phòng yên lặng chốc lát, Tiêu Cư Mạo lại hỏi: “Gần đây nhất An vương có động tĩnh gì không?”

“Cũng không, vẫn như bình thường, lưu luyến ở chốn phong nguyệt, vẫn làm một Vương gia nhàn tản.” 

Tiêu Cư Mạo không khỏi nhíu mày, “Trẫm luôn cảm thấy có chỗ không đúng.”

Ánh mắt Đàm Thời Quan rơi vào trên tấm thiệp mời trên bàn, đột nhiên nói: “Nghe nói Thiệu phu nhân cùng với An Vương phi xưa nay quan hệ rất rốt, mỗi lần đến tiệc hoa cúc, An Vương phi đều sẽ đến tham gia.” 

Đuôi lông mày Tiêu Cư Mạo khẽ động, “Ý của ngươi là, chúng ta có thể đến gặp An vương phi?”

“Xem như đi ngắm hoa cúc cũng không sai.” 

Tiêu Cư Mạo ném thiệp mời vào trong ngực hắn, “Ngươi muốn đi thì tự mà đi.” Thân là Hoàng thượng, không đi được mấy yến hội như thế này. 

“Không phải như thế.” Đàm Thời Quan bước lại gần hắn, “Chuyện Thiệu phu nhân làm được, bệ hạ đương nhiên cũng có thể.” 

Tiêu Cư Mạo ngẩn người, ý này nghe cũng được đó, nhưng mà, hắn thân là Hoàng thượng, đột nhiên lại mời mấy vị phu nhân đến Ngự hoa viên thưởng hoa, chuyện này dường như không ổn lắm đâu?

Đàm Thời Quan nhìn ra do dự của hắn, nhân tiện nói: “Cũng có thể mượn danh nghĩa của công chúa để mời.” 

Ánh mắt Tiêu Cư Mạo sáng lên, “Cứ như vậy đi!”

Tiêu Chỉ Ninh một mình một người trong cung vô cùng nhàm chán, nghe Tiêu Cư Mạo nói muốn mượn danh nghĩa nàng mời gia quyến của các quan viên từ tam phẩm trở lên đến Ngự hoa viên thưởng cúc, không có dị nghị gì liền đồng ý ngay.  

Thiếp mời của công chúa vừa phát đi, tiệc thưởng hoa cúc của Thiệu phu nhân đương nhiên không tổ chức được nữa, nàng đành phải giấu đi nét không vui trong lòng, trên mặt mang theo vui mừng hớn hở vào cung dự tiệc. 

Tiệc thưởng cúc ngày hôm đó, vừa lúc trời cao mây mỏng, nắng ấm tỏa xuống muốn nơi, hoa cúc trong ngự hoa viên vừa đúng dịp nở rộ đẹp nhất, được thợ trong Hoàng cung chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ bày biện khắp nơi, trong đó có không ít chủng loại quý hiếm khi nở hoa cực kì lộng lẫy yêu kiều, làm lòng đến thưởng chìm trong say đắm. 

An Vương phi cùng Thiệu phu nhân tay trong tay đến nơi, trên mặt đầy ý cười, toát lên vẻ không màng danh lợi, đoan trang trang nhã.

Thiệu phu nhân nhỏ giọng nói với nàng: “Trước khi đến đây trong lòng ta còn tiếc hận, cả vườn hoa cúc kia của ta không ai đến thưởng thức, nhưng hôm nay vừa đến Ngự hoa viên, ta mới phát hiện ra cả vườn hoa của ta chẳng tính là gì.” Nhìn thấy những đóa hoa mỹ lệ ưu nhã bung nở, nội tâm không vui của nàng cũng dần tiêu tán.  

Dù sao cũng là đồ trong Hoàng cung, vậy đương nhiên cũng là thứ tốt nhất trong thiên hạ, không phải thứ mà trong hậu hoa viên của nàng có thể so sánh.

An Vương phi dịu dàng cười một tiếng, “Hoa trong cung, hiển nhiên nở đẹp hơn so với hoa bên ngoài, dù sao cũng được dính phải được chút long khí.” 

Thiệu phu nhân thở dài nói: “Ngươi nói cũng đúng, phải rồi, sao không thấy tiểu thế tử đâu?”

An Vương phi xoay người chỉ về hướng một bên khác, “Nó ở đằng kia kìa.”

Thiệu phu nhân nhìn theo hướng nàng chỉ nhìn sang, chỉ thấy một bé trai trắng trẻo tinh xảo, đến gần một cây hoa cúc khom người ngửi mùi hương của hoa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ say mê.  

Thiệu phu nhân che miệng nở nụ cười, “Tiểu thế tử thật là ngoan hiền đáng yêu lại còn thông minh, so với tên tiểu tử thúi nhà ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần.” 

Tiểu thế tử vừa đứng dậy đã thấy mẫu phi đang nhìn mình, ánh mắt sáng lên, chạy từng bước nhỏ đến, kết quả do chạy hơi vội, không nhìn thấy người đang đi đến, lập tức va phải đùi của người nọ, bé vội vàng vươn tay níu lại y phục của người kia, lúc này mới miễn cưỡng không ngã xuống đất. 

An Vương phi trên mặt lộ vẻ kinh hãi, bước nhanh đến, kiểm tra khắp người của tiểu thế tử, sau lại nhìn người bị va phải, đầu tiên là xin lỗi, sau đó mới kéo tiểu thế tử lại gần, ân cần hỏi: “Có bị đau chỗ nào không?”

“Người Định Quốc công cứng như vậy, tiểu chất nhi của trẫm có bị đụng đau không đây?” 

Một đôi giày màu vàng chợt xuất hiện trong tầm mắt, An Vương phi trong lòng giật mình, vội vàng ngẩng đầu hành lễ nói: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Nàng nói xong lại đẩy khẽ tiểu thế tử một cái. 

Tiểu thế tử vốn thông minh lanh lợi, lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Chất nhi bái kiến Hoàng thúc.”  

Thiệu phu nhân đương nhiên cũng hành lễ theo. 

Tiêu Cư Mạo cười bảo bọn họ đứng dậy, nói: “Hôm nay là tiệc thưởng cúc, các ngươi không cần giữ lễ tiết, trẫm cũng chỉ vì thấy nơi này náo nhiệt, nên mới cùng với Định quốc công đến giải sầu chút thôi.” 

Hắn thấy thế tử An Vương mặt mày trắng trẻo như ngọc tuyết linh, sinh lòng yêu thích, tiến tới ôm đứa nhỏ lên, cười nói: “Thành Cẩn năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Thành Cẩn nhão nhoẹt bập bẹ đáp: “Hồi Hoàng thúc, năm nay bốn tuổi.” 

An Vương phi tuy ngoài cười, nhưng ánh mắt lại mang theo lo lắng.

“Đã vỡ lòng* chưa?” (Bắt đầu học chữ) 

Tiêu Thành Cẩn mờ mịt nhìn hắn, dường như không rõ vỡ lòng là có ý gì.

An Vương phi thẹn thùng nói: “Thành Cẩn tính tình ngang bướng, nào có học chữ sớm như vậy?” 

Tiêu Cư Mạo đặt Tiêu Thành Cẩn xuống, vươn tay xoa xoa đầu của bé con, “Trẫm thấy Thành Cẩn rất ngoan, chỗ nào ngang bướng đâu? Trẻ con nghịch ngợm một chút cũng là chuyện thường.” 

“Bệ hạ nói đúng lắm.” An Vương phi cúi đầu mỉm cười.

Tiêu Cư Mạo sau khi gặp An Vương phi xong, liền cùng với Đàm Thời Quan trở về cung Tĩnh Tuyền.

Hắn tựa vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ một lát rồi nói: “An Vương phi này nhìn rất bình thường.” Hắn nói hai từ bình thường này cũng không phải theo nghĩa xấu, chẳng qua là cảm thấy sau khi trò chuyện gặp gỡ xong thì chẳng thu được thông tin nào hữu dụng. 

Đàm Thời Quan cầm chăn mỏng đắp lên người cho hắn, Nguyên Bảo nằm một bên cũng phốc cái trèo lên trên người Tiêu Cư Mạo, sau đó nhanh nhẹn chui vào bên trong chăn mỏng, gối đầu lên trên eo Tiêu Cư Mạo nhắm mắt lại ngáy o o. 

Tiêu Cư Mạo vuốt thuận lông cho nó, nói khẽ: “Thế nhưng Tiêu Thành Cẩn được dạy dỗ không tệ.” 

Đàm Thời Quan “Ừ” một tiếng, “Phụ thân của An Vương phi từng là Tướng quân tiên phong dẫn binh, là người rất dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa binh lính dưới trướng cũng rất coi trọng, mấy năm trước ở trong trận chiến tại Đồng Sơn Quan đã tử trận, không phải chết do quân địch giết, mà là chết trong tay quân mình.”  

Tiêu Cư Mạo trong phút chốc mở to mắt, “Ngươi nói là, những binh sĩ ăn nhầm cỏ Ngân năm đó?” 

Đàm Thời Quan gật đầu.

Tiêu Cư Mạo lập tức cảm thấy buồn lòng, một tướng quân tài giỏi, không phải tử chiến trên sa trường, mà là chết bởi vì tự giết hại lẫn nhau, thực sự khiến người ta sợ run.

“Cho nên, nếu như An Vương thật lợi dụng cỏ Ngân để khống chế người khác, hoặc là nói, hắn cấu kết ngoại xâm, có ý đồ mưu phản, như vậy An Vương phi hiển nhiên phải ngăn hắn lại?” Tiêu Cư Mạo nói đến đây lại lắc đầu, “Cũng không nhất định, nàng hẳn cũng không biết rõ chân tướng chuyện năm đó, hoặc nói cách khác, cho dù nàng biết rõ sự thật, nàng cũng chưa chắc sẽ ngăn lại, huống hồ, An Vương cùng An Vương phi nghe nói quan hệ không gần gũi mấy. An Vương phi không biết chuyện của An vương cũng rất bình thường.”

Đàm Thời Quan nhìn chăm chú bộ dạng Tiêu Cư Mạo trầm tư phân tích tình thế, trong lòng mềm mại, không khỏi nắm chặt tay của hắn, nói: “Không vội, người đứng phía sau trong khoảng thời gian này hẳn sẽ không tiếp tục ra tay, chúng ta từ từ suy tính, nhất định sẽ có thể tìm ra hắn.”  

“Ừm.” Tiêu Cư Mạo miễn cưỡng lên tiếng.

“Bệ hạ!” Triệu Toàn chợt ở ngoài điện bẩm báo, “Thế tử An Vương vô ý rơi xuống nước, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh.”

Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên ngồi bật dậy, Nguyên Bảo đang say ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, meo một tiếng rồi nhảy xuống trên nền đất, đáng thương nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK