• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên mặt mày anh tuấn, sắc mặt nghiêm nghị đứng trên thuyền hoa cao lớn, vạt áo đón gió tung bay, khí thế uy nghiêm lấy hắn làm trung tâm càn quét khắp nơi, đám khách nam mới đầu hùng hổ đỏ mặt cười cợt giờ đây câm như hến, dù rơi xuống nước hô to cứu mạng cũng không ai dám nhúc nhích xuống cứu người.  

“Mau cứu ta lên!” Một tên trong số đó hô một hồi không thấy ai đến cứu bèn bơi về phía thuyền nhỏ của Chu Hồng Dạ rống to, “Các ngươi biết gia là ai không? Gia đây là người của sơn trang Vân Tiêu! Bây giờ lập tức cứu ta lên, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!” 

Mấy năm gần đây, thế lực của sơn trang Vân Tiêu ở thành Giang Lăng càng thêm rộng mở, tiền tài thu được càng nhiều hơn, giữ vị trí đặc biệt ở thành Giang Lăng không ai dám động tới. 

Chu Hồng Dạ vẫn đứng ở đầu thuyền, nghe vậy cười lạnh, “Sơn trang Vân Tiêu nuôi ra được mặt hàng phế vật như ngươi à?”

Người kia thấy đối phương chỉa mũi kiếm về phía mình, nhất thời thật sự không dám bò lên thuyền nhỏ, chỉ có thể run lập cập ngâm trong nước sông, “Ta thật sự là người của sơn trang Vân Tiêu, trên người của ta có lệnh bài!”

Chu Hồng Dạ cũng không hề di chuyển mũi kiếm, “Nếu ngươi là người của sơn trang Vân Tiêu thì gọi quản sự của sơn trang đến đây, nếu như hắn nói ngươi là người của sơn trang ta sẽ thả ngươi.” Nói rồi xoay ngươi thu kiếm, vươn tay kéo một phát lôi tên kia từ dưới nước lên, quẳng lên thuyền, điểm huyệt của hắn. 

Lập tức, đám còn lại dưới nước cũng hô hào theo, “Chúng ta cũng là người của sơn trang Vân Tiêu!”  

Chu Hồng Dạ treo kiếm lại bên hông, mũi châm giẫm nhẹ ở đầu thuyền nhẹ nhàng kéo đám chuột lột từ dưới nước ném lên thuyền hoa điểm huyệt tất cả, đoạn cất cao giọng nói: “Trở về nói với quản sự nhà các ngươi, ta ở đây đợi người giá lâm.”  

Tiêu Phàm thẳng lưng đứng nhìn, sắc mặt âm trầm, hắn nhớ trước đây Hồng Nghiệp ca rất thích tìm Quý Trường Hiên chơi cùng, xem Quý Trường Hiên như bằng hữu duy nhất, bây giờ xem ra, phải chăng lúc đó Hồng Nghiệp ca có ý gì đó với Quý Trường Hiên? Nếu không phải, vì sao đối phương vừa nghe đến sơn trang Vân Tiêu đã vội vàng đòi gặp quản sự, còn tha mạng cho đám người này? Hắn vừa suy nghĩ vừa trở lại trên thuyền đứng sau lưng Chu Hồng Dạ, yên lặng không nói gì. 

Những người kia nghe được lời của Chu Hồng Dạ, lập tức giục thuyền hoa cập bờ, chạy vội đi xa.  

Chu Hồng Dạ quay người đối mặt với tên bị điểm huyệt ướt nhẹp ngồi trên thuyền mình, ánh mắt rơi xuống ngang hông hắn, nơi đó đúng thực có treo một tấm bảng gỗ, trên đó khắc kí hiệu của sơn trang Vân Tiêu và tên của hắn, chẳng qua người này chỉ được xem như đệ tử ngọai môn, là một tên lâu la mà thôi.   

Cũng không lâu lắm, một chiếc thuyền lớn khác dần đến gần thuyền nhỏ của hai người Chu Hồng Dạ, trên đó mơ hồ nghe được tiếng ngươi đang mách lẻo, “Thiếu trang chủ, chính là hai người kia! Bọn chúng dám nhục mạ người của sơn trang Vân Tiêu chúng ta! Chúng ta rất tức giận muốn lấy lại danh dự nhưng võ công chúng quá tà môn, chúng ta đánh không được…”

Mắt phượng của Chu Hồng Dạ bình tĩnh nhìn chiếc thuyền đang tiếp cận, có một thiếu niên anh tuấn đứng ở đầu thuyền, trên người mặc y phục đệ tử của sơn trang Vân Tiêu, nhưng có vài điểm khác biệt so với y phục của đệ tử bình thường khác, dường như hoa văn phức tạp và chất lượng vải vóc tốt hơn chút, sáu năm trôi qua, Quý Trường Hiên quả thật càng thêm cao lớn anh tuấn. 

Ánh mắt hai người chạm nhau. 

“Không biết các hạ người phương nào, sao lại ức hiếp đệ tử của sơn trang Vân Tiêu chúng ta?” Quý Trường Hiên hạ lệnh dừng thuyền, từ trên cao nhìn Chu Hồng Dạ. 

Tay phải Chu Hồng Dạ siết chặt chuôi kiếm, dưới trăng thanh gió mát đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên, Quý Trường Hiên không nhận ra hắn.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phàm quét lên thân người Quý Trường Hiên đứng trước mặt, trong lòng dần phẫn nộ, chỉ mới sáu năm mà thôi, vậy mà ngay cả người bạn chơi thân nhất khi nhỏ cũng không nhận ra! Uổng công Hồng Nghiệp ca còn nhớ hắn!  

Quý  Trường Hiên cau mày nhìn người đứng trên thuyền, thế nhưng ánh đèn trên sông chập chờn, khi sáng khi tối, mà người đứng cũng tương đối xa, quả thực nhìn không rõ lắm, chỉ theo trực giác cảm thấy đối phương không phải hạng người hung ác. 

“Xin hỏi các hạ?” Hắn lại hỏi thêm một lần.

Chu Hồng Dạ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, “Từ lâu đã nghe nói Thiếu chủ sơn Trang Vân Tiêu kiếm pháp không tệ, tối nay tại hạ muốn lĩnh giáo vài chiêu.” Vừa dứt lời đã nhún người nhảy vọt lên đầu thuyền đầu phương, đối mặt với Quý Trường Hiên.  

Đệ tử khác sau lưng Quý Trường Hiên đồng loạt rút kiếm chỉ vào Chu Hồng Dạ.

Quý Trường Hiên hơi nghiêng đầu, “Các ngươi lui xuống.” 

Đầu thuyền lập tức trở nên rộng rãi hơn, hắn rút kiếm bên hông xuống, chiến ý nghiêm nghị. Vốn là Thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiêu, ngày thường những người đồng lứa với hắn đều tôn kính thành quen, lúc tỷ thí so tài cũng không dám đánh hết toàn lực, cho đến nay hắn vẫn luôn hi vọng có thể tìm được một người có thể thỏa thích xuất chiêu mà không ngần ngại thân phận của hắn, cho nên bất kể người trước mặt này có ác ý nhắm vào sơn trang Vân Tiêu của bọn hắn hay không, hắn đều muốn đấu cùng một trận. 

Hai người gần như cùng lúc xuất chiêu, nhất thời ánh kiếm hỗn loạn, động tác của hai người cực nhanh, người bên ngoài đứng nhìn cũng không thấy rõ. 

Tiêu Phàm đứng trên thuyền ngưng thần nhìn hai người đối chiến, càng xem càng thấy tự hào, kiếm pháp của Hồng Nghiệp ca quả nhiên tiến bộ rất nhiều, giờ đây đối chiến với Quý Trường Hiên cũng không hệ lép vế, thậm chí dường như áp đảo được đối phương. 

Quý  Trường Hiên lâu rồi không được đánh một trận đã đời như vật, chiến ý càng ngày càng quyết liệt, chẳng qua hắn luôn cảm thấy kiếm pháp của đối phương rất quen thuộc, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. 

Mãi đến khi Chu Hồng Dạ đâm một kiếm tới, kí ức chôn sâu dưới đáy lòng bất chợt nứt vỡ ùa về, hắn giật mình không đánh trả lại, sững sờ đứng yên đó, nếu không phải nhờ Chu Hồng Dạ ngừng lại kịp lúc có lẽ đã đổ máu thật rồi. 

Chu Hồng Dạ thu kiếm nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Kiếm trong tay Quý Trường Hiên rơi xuống đất, lẳng lặng nhìn người đang nhíu mày trước mặt, hốc mắt bất ngờ đỏ ửng, dường như nước mắt cũng đã trào ra đến nơi, Chu Hồng Dạ đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên thấy thiếu niên đang đứng quỳ cái rầm xuống đất khóc rống lên. 

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này dọa sợ ngây người, nơi xa mơ hồ nghe thấy tiếng đàn tỉ tê vang vọng, gió trên sông thổi qua mang theo tiếng đàn hòa lẫn với tiếng khóc của thiếu niên bay xa, không hiểu sao chợt thấy lòng não nề. 

Trong lòng Chu Hồng Dạ cũng cảm thấy chua chua, tra kiếm vào vỏ đến trước mặt người kia khẽ nói: “Quý Trường Hiên, ngươi hiện tại đã là Thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiêu, đừng có làm chuyện mất mặt như vậy ở bên ngoài, mau đứng dậy.”

Hắn nói dứt lời, Quý Trường Hiên càng khóc thảm hơn, áy náy, sợ hãi và khó chịu đọng lại suốt mấy năm này nháy mắt tuôn trào hết ra ngoài như vũ bão, hắn bất ngờ đứng dậy ôm chặt lấy Chu Hồng Dạ, khàn giọng nói: “Xin lỗi, ta xin lỗi…”

Chu Hồng Dạ thật ra chưa từng trách hắn, mọi chuyện năm đó không liên quan gì đến Quý Trường Hiên, hắn vươn tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Quý Trường Hiên: “Không sao, ta không trách ngươi, chuyện không liên quan gì đến ngươi cả, đừng khóc nữa, mọi người còn đang nhìn ngươi đấy!”  

Quý Trường Hiên còn đang định nói gì đó, chợt cảm giác bị ai đó kéo ra, trước mặt xuất hiện một thiếu niên anh tuấn khác, có điều thiếu niên này mang gương mặt lạnh lùng không kém, hắn suy nghĩ giây lát bèn hỏi: “Tiểu Phàm?” Nói xong đã hối hận, Tiêu Phàm giờ đã là thái tử, hắn gọi như vậy khác nào bất kính.

“Ngươi thân là Thiếu trang chủ sơn trang Vân Tiêu thế mà không phân rõ thị phi đúng sai, quản giáo đệ tử không nghiêm để bọn chúng ra ngoài chơi bời, tùy tiện nhục nhã trêu ghẹo người khác, lại nghe lời cáo trạng của bọn chúng trước mà không tra rõ sự tình, cũng không biết sao Đàm thúc lại yên tâm giao sơn trang cho ngươi quản nữa.” Mỗi câu mỗi chữ Tiêu Phàm nói vô cùng rành mạch rõ ràng, người trên thuyền ai cũng nghe thấy. 

Những đệ tử theo sau lưng Quý Trường Hiên nghe vậy tức giận quát, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Quý Trường Hiên lạnh lẽo lườm chúng, “Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hắn đã biết rõ thân phận của Chu Hồng Dạ và Tiêu Phàm, đương nhiên hiểu rõ chuyện không đơn giản như lời bọn lâu la này kể. 

Mấy tên rơi xuống nước thấy hắn nổi giận, nào dám giấu giếm nữa? Chỉ có thể thành thật kể lại, chẳng qua lúc kể cố tình giảm bớt một vài chi tiết hòng giảm nhẹ tội. 

Tiêu Phàm nhìn Quý Trường Hiên, “Ngươi tin lời chúng không?” 

Quý Trường Hiên há miệng không biết nên nói gì, hắn vốn tin, nhưng đột nhiên bị Tiêu Phàm vặn hỏi như vậy chợt cảm thấy có lẽ không nên tin, thế là bèn đưa mắt nhìn Chu Hồng Dạ. 

Chu Hồng Dạ không có biểu cảm gì, “Tạm thời có lẽ là vậy, chẳng qua ngươi nên hỏi những người xung quanh chứng kiến được vụ việc thêm vài lần nữa rồi hẳn kết luận. Trường Hiên, trời cũng đã khuya, ta phải về rồi, tạm biệt.”  

“Đợi đã!” Quý Trường Hiên vội bước lên vài bước, “Hồng Nghiệp, ngươi định đi đâu? Khách đi3m sao? Hai người các ngươi không muốn về sơn trang nghỉ ngơi à?” 

Khóe miệng Chu Hồng Dạ hơi giương lên, “Không cần, sớm ngày mai ta sẽ đích thân đến sơn trang bái phỏng Đàm thúc.”

Sau khi trở về khách đi3m, Tiêu Phàm theo đuôi Chu Hồng Dạ vào phòng của đối phương, muốn nói lại thôi. 

“Muốn nói gì thì nói đi.” Chu Hồng Dạ ngồi xuống, rót chén trà chậm rãi uống.  

“Sao hắn lại nói xin lỗi ca?” Tiêu Phàm cảm thấy ban nãy Quý Trường Hiên khóc thê thảm như vậy tất nhiên không thể vì cảm thấy có lỗi trong chuyện hiểu lầm tối nay, vậy chỉ có thể là chuyện của sáu năm trước, sáu năm trước hắn chỉ biết cả nhà Hồng Nghiệp ca bị sát hại, nhưng không biết cụ thể thế nào. 

Chu Hồng Dạ thu lại nét dửng dưng trên mặt, “Không có gì, ngươi về ngủ sớm đi.”

“Ca không nói, ta sẽ đi hỏi Quý Trường Hiên.” Tiêu Phàm ngồi yên trên ghế không đi. 

Chu Hồng Dạ đành phải nói vài câu tượng trưng kể lại cho hắn nghe, cuối cùng còn nói: “Việc này vốn dĩ không thể trách hắn, không ai đoán trước được cả nhà ta sẽ bị giết.” 

Tiêu Phàm lặng im một hồi, đột nhiên đứng dậy định xông ra ngoài. 

Chu Hồng Dạ vội kéo hắn lại, “Ngươi làm gì đấy?” 

Hốc mắt Tiêu Phàm đỏ ửng nhìn hắn, “Nếu ngày đó hắn để ca ngủ lại sơn trang Vân Tiêu thì ca sao phải chịu khổ cực như vậy? Suýt nữa bị bán vào chỗ kia, trên đường đi ca vất vả khổ cực thế nào, hắn căn bản không hề biết không hề nhìn thấy!” 

Chu Hồng Dạ bất đắc dĩ, “Cho dù ngày đó ta thật sự được ngủ lại sơn trang Vân Tiêu đi nữa, nhưng sau đó thì thế nào? Sau đó cả đời ta đều bấu víu vào nơi đó để sống, sống tiếp một đời vô dụng không làm được việc gì? Hoặc nài nỉ bọn họ giúp ta báo thù? Ngươi cảm thấy những kết quả này thực sự tốt đối với ta sao?”  

Tiêu Phàm mím môi không đáp. 

Chu Hồng Dạ từ trong vạt áo móc ra một cái cẩm nang nhỏ, sau đó mở cẩm nang lấy đồ bên trong ra, đoạn nói: “Tiểu Phàm, sinh nhật năm đó ngươi tặng quà cho ta ta vẫn còn giữ, nhưng giờ nó hư mất rồi, ngươi đan cho ta một cái nữa được không?”

Hốc mắt Tiêu Phàm càng đỏ hơn, hắn vươn tay ôm chặt lấy Chu Hồng Dạ, “Nhưng mà cách sinh nhật ca chỉ còn vài ngày nữa thôi, ta đang định lúc đó mới tặng quà cho ca.”

Chu Hồng Dạ vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngày mai ta đến sơn trang Vân Tiêu sau đó phải lập tức lên đường ra Bắc, sinh nhật ta ngươi đợi không kịp đâu, lúc ấy có lẽ ngươi đã hồi cung rồi.”

Tiêu Phàm không nói gì.

“Được rồi, nếu ngươi không muốn thì ta không miễn cưỡng, ta giữ lại cái này vậy.” Chu Hồng Dạ nói xong định cất đồ lại vào cẩm nang.

Tiêu Phàm bỗng nhiên đưa tay chộp một cái, món đồ trong tay hắn vốn đã hỏng bị động mạnh lập tức vỡ vụn rơi khắp nơi: “Ta nói sẽ đích thân tặng ca vào ngày sinh nhật thì nhất định sẽ làm được.” 

Chu Hồng Dạ nhíu mày định nói thêm gì, Tiêu Phàm đã xoay người rời khỏi phòng, “Hồng Nghiệp ca nghỉ ngơi sớm đi.” 

Hôm sau hai người cùng nhau đến sơn trang bái phỏng, Đàm Liệt và Cận Lam nhiệt tình giữ người lại nhưng vẫn không lay chuyển được Chu Hồng Dạ, không thể làm gì khác hơn: “Sau này có rảnh có thể về đây thăm chúng ta.”  

Chu Hồng Dạ cảm kích hai người vì đã giúp Chu gia dựng bia mộ, mỗi năm đều đến tảo mộ quét dọn sạch sẽ thắp hương, thế là cúi người hành đại lễ, sau đó mới rời đi cùng Tiêu Phàm, Quý Trường Hiên đích thân đưa hai người ra khỏi thành.

“Hồng Nghiệp, bảo trọng.” Quý Trường Hiên thật ra còn rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng giờ đây giữa thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể nói ra bốn từ này. 

Chu Hồng Dạ cười cười, “Ngươi cũng vậy.” Nói xong không hề lưu luyến quay ngựa chạy đi. 

Giờ đây, Úy Hải quan mới thực sự là nhà của hắn.

Tiêu Phàm đi cùng hắn thêm một ngày, một ngày sau hai người phải tách ra hai hướng khác nhau, sau khi Chu Hồng Dạ dặn dò hắn đôi ba câu mới thúc ngựa chạy đi. 

Tiêu Phàm đứng tại chỗ dõi mắt nhìn người nọ chạy đi đến khi khuất dạng tựa như sáu năm trước từng làm, sau đó mới giật dây cương chạy về phía kinh thành. 

Hồng Nghiệp ca, chờ ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK