Mặt sau Ngọa Vân Lâu giáp với một dãy lớn nhà của dân thường bị bỏ trống, giống như Lưu Vệ nói, những đứa trẻ vừa mới bị lừa đến sẽ bị giam lại ở đây để quản giáo.
Chu Hồng Nghiệp dẫn theo đám người Tiêu Cư Mạo đến bên ngoài dãy nhà, nói: “Chính là nơi này, nhưng ta không biết bọn họ bị mang đến nơi nào.”
Đàm Thời Quan nhìn thoáng qua Vạn Bằng đang gấp gáp theo tới: “Ngươi là khách, không cần đi theo.”
Vạn Bằng hạ quyết tâm muốn ngay chỗ này giết người hủy thi, cho nên chẳng muốn che giấu làm gì nữa, nơi này đều là người của bọn hắn, Đàm Thời Quan cùng với kẻ còn lại không biết rõ tên cùng lắm chỉ là hai mạng, cộng thêm một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, sao có thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng ở đây được?
Hắn xùy cười một tiếng, “Định Quốc công, ngài với Uy viễn hầu luôn thích xen vào việc của người khác như vậy sao?”
Tiêu Cư Mạo cười tủm tỉm, thật ra người muốn lo chuyện bao đồng chính là trẫm đó, còn hai người họ chẳng qua là tay chân của trẫm.
“Đại khái là vậy.” Đàm Thời Quan lười nói nhảm với hắn, nói với Bảo phụ, “Thả đám trẻ các ngươi lừa đến ra đây.”
Bảo phụ cười nói: “Định Quốc công đang kể chuyện cười sao, chỗ này của bọn ta là tự nguyện đến kiếm ăn, nào có chuyện lừa ai đến? Vị tiểu công tử này, chuyện này không thể lấy ra đùa được đâu nha.” Hắn nói xong, rũ mắt nhìn Chu Hồng Nghiệp, sát ý lóe lên trong con ngươi.
Chu Hồng Nghiệp cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh toát, nhưng vẫn cứng cổ nhìn thẳng đối phương, dù sao trong mắt hắn, ngoại trừ Hoàng thượng thì Định quốc công vẫn lớn nhất, hắn không sợ!
Nhưng hắn không nghĩ đến, đối với một số ít người, Hoàng thượng cũng dám giết, huống chi là một tên Định quốc công.
Vạn Bằng đang định hạ lệnh, chợt nghe Đàm Thời Quan hời hợt nói, “Ngươi theo đến đây chẳng qua là tự mình nhảy vào hố lửa.” Không đợi Vạn Bằng kịp phản ứng, Đàm Thời Quan đột nhiên ra tay bóp chặt lấy cổ họng hắn, lôi đến chắn trước người.
“Thật ra bổn Vương cũng không rõ lắm, đám người kia liệu có lo cho tính mạng của ngươi hay không.”
Đàm Thời Quan vừa dứt lời, chỉ thấy đám người xung quanh ban đầu tựa như thường dân trên phố, đột nhiên trở thành một đám võ sĩ cơ bắp, đều cầm đao kiếm trong tay, vây đám người Tiêu Cư Mạo lại.
Vạn Bằng giãy dụa kịch liệt! Hai mắt trừng lên nhìn về phía Bảo phụ.
Mặc dù hắn là người của Vạn phủ, nhưng hắn biết rõ, nếu như tình huống dưới mức độ này, người kia tuyệt đối sẽ chôn hắn cùng với tất cả những ai có mặt ở đây, Vạn phủ chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị người ta khống chế mà thôi!
Bảo phủ cười khẩy, “Thật có lỗi, Vạn công tử, muốn trách thì chỉ có thể trách chính ngươi vô dụng, thành con tin trong tay kẻ khác, chủ thượng sẽ nhớ công lao này của ngươi.” Đám Tiểu quan cỏn con như bọn hắn đây định đoạt mạng sống của Vạn Bằng đương nhiên là không được, thế nhưng một khi thật sự chạm đến lợi ích, nên chết thì vẫn phải chết.
Vạn Bằng há to miệng, đáng tiếc yết hầu còn đang bị Đàm Thời Quan nắm chặt trong tay, nói không nên lời. Hắn hối hận vì đã theo đến đây rồi! Hắn ngàn lần không nghĩ đến việc Đàm Thời Quan biết rõ mối quan hệ của hắn với Ngọa Vân Lâu, cũng không nghĩ đến chuyện Đàm Thời Quan lại thật sự ra tay với hắn!
Chu Hồng Nghiệp đứng bên cạnh Tiêu Cư Mạo, nhịn không được tròn mắt nhìn, nắm chặt hai tay. Y phục của đám võ sĩ kia rất giống với đám người hôm đó hắn nhìn thấy ở trước cửa phủ Chu gia. Cho nên đám người đứng sau Ngọa Vân Lâu này chính là kẻ thù của hắn?
Bảo phụ hạ lệnh, đám võ sĩ chậm rãi đến gần, đao kiếm hiện ra sắc lạnh.
“Tất cả bỏ vũ khí xuống!” Trong bóng đêm, cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện một nhóm lớn cung tiễn thủ, còn có vệ binh tay cầm trường thương, Hình Giai đạp lên ánh trăng, bước nhanh tới, chính khí ngút trời.
Tiêu Cư Mạo giương khóe môi, thật sự cho rằng bọn họ cái gì cũng không mang theo cứ như vậy mà xông vào Ngọa Vân Lâu?
Sở dĩ gọi Trần Phong đến trước chẳng qua là vì để mê hoặc ánh mắt của bọn hắn, chờ đám người này lộ ra đuôi cáo. Không phải sao? Vạn Bằng mới đó đã nhịn không được, xem như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Hạ quan bái kiến Định Quốc công.” Hình Giai đối với Tiêu Cư Mạo lẫn Đàm Thời Quan cúi người.
Đàm Thời Quan đẩy Vạn Bằng trong tay sang cho hắn, “Trói lại.”
Ngọa Vân Lâu nuôi võ sĩ không quá nhiều, cho nên sau khi Bảo phụ cùng mấy tên võ sĩ bị vệ binh áp sát tứ phía thì hiểu rõ lần này phá vây vô vọng, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể bị bắt đi!
Dù là cận kề cái chết cũng muốn kéo theo mấy tên chết cùng!
Bảo phụ chỉ huy mấy tên võ sĩ kia vung đao hướng về phía Tiêu Cư Mạo, Hình Giai cùng Đàm Thời Quan sao có thể để đám người này đạt được ý nguyện? Cung tiễn thủ không nói tiếng nào lập tức bắn tên, nhất thời số người ngã xuống đất bỏ mình cũng không hề ít.
Đàm Thời Quan vẫn luôn bảo vệ Tiêu Cư Mạo ở sau lưng, Hình Giai xông lên phía trước, Chu Hồng Nghiệp tìm cơ hội nhặt một thanh đao rơi dưới đất, đi theo bên cạnh Hình Giai, chỗ này chém xuống một đao, chỗ kia chém xuống hai đao.
Võ công của hắn mặc dù không tính là cao, nhưng cũng có mười năm khổ sở rèn luyện, so với người bình thường thì tốt hơn nhiều.
Hình Giai cười hắc hắc, “Tiểu tử cũng không tệ lắm, gan dạ đó!”
Chu Hồng Nghiệp đương nhiên không sợ, vừa nghĩ đến những người này chính là người đã giết cả nhà hắn, hắn liền giận suýt thì mất kiểm soát, hận không thể giết sạch đám người này, còn kẻ đứng sau kia nhất định phải thiên đao vạn quả!
Bảo phụ thấy đại thế đã mất, nhanh chóng nuốt xuống một viên thuốc – uống thuốc độc tự sát.
Những võ sĩ kia thấy thế, cũng giơ đao lên tự sát theo.
Xong xuôi, Hình Giai phái người đi lục soát Ngọa Vân Lâu cùng với mấy căn nhà dân quanh đó, cứu ra được mấy đứa trẻ bị lừa đến, bọn trẻ mừng vui òa khóc. Hình Giai cho người đưa đến quan phủ, sắp xếp nơi ở và ăn uống chu đáo, tranh thủ tìm được cha mẹ rồi đưa chúng về nhà.
Lúc này, Trần Phong mới mang theo một tốp binh lính tới, Hình Giai khinh bỉ hắn một chút, “Sao bây giờ ngươi mới đến?”
Trần Phong nhìn thi thể đầy đất, không để ý tới Hình Giai cố tình kiếm chuyện, mà chuyển hướng sang Tiêu Cư Mạo Đàm Thời Quan, nói: “Có người báo lại, bên trong Ngọa Vân Lâu phát hiện điều kì lạ.”
Vạn Bằng đang bị trói một bên lập tức giãy dụa.
Tiêu Cư Mạo cảm thấy hứng thú nhìn Trần Phong, “Đi, mang bọn ta tới đó xem thử.”
Ngọa Vân Lâu ầm ĩ như thế, bách tính không có khả năng không thấy, cả đám người đứng bên ngoài đều rướn cổ nhìn vào, chỉ là bị binh sĩ trùng điệp chặn lại không vào được.
Trần Phong ở trong hầm ngầm của Ngọa Vân Lâu phát hiện số lượng lớn cỏ Ngân, chuyện này rất kì lạ, bởi vì việc kiểm soát quản lý hàng hóa ở kinh thành so với những nơi khác chặt chẽ hơn rất nhiều, số lượng cỏ Ngân nhiều như vậy vì sao lại có thể thần không biết quỷ không hay vận chuyển vào đây?
Vạn Bằng mặt xám như tro tàn, nhưng lúc này hắn đã chẳng thể làm được gì khác.
Hình Giai nhìn mấy bình rượu lớn ở bên trong đều chứa rất nhiều cỏ Ngân, chấn động vô cùng, trợn mắt nhìn Đàm Thời Quan, đương nhiên hắn không dám trực tiếp nhìn Tiêu Cư Mạo.
“Định Quốc công, những thứ này xử lý thế nào?”
Tiêu Cư Mạo ném cho Đàm Thời Quan một ánh mắt, Đàm Thời Quan hiểu ý, “Phong tỏa Ngọa Vân Lâu, các ngươi tiếp tục cho người lục soát tìm thêm chứng cứ, bảo vệ tốt nơi này không cho bất kì ai vào. Đợi buổi tảo triều ngày mai bổn vương sẽ bẩm báo rõ với Bệ hạ.”
Hình Giai cẩn thận nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo, chỉ chỉ Vạn Bằng đang bị ném trong góc, “Vậy hắn thì sao?”
“Ngày mai áp giải theo.”
Trong lòng Vạn Bằng lại dấy lên tia hi vọng, lúc tảo triều sẽ có cha hắn giúp nói bớt vài câu, Hoàng thượng chắc gì đã tin tưởng hoàn toàn lời của Định Quốc công, vả lại, làm Hoàng thượng đa phần đều sẽ lo nghĩ đến chuyện thế lực trong triều, lúc này quyền lực của Định quốc công đã đủ lớn, nếu tiếp tục quá tin tưởng thì chỉ có tệ hơn chứ chẳng tốt hơn đối với vị trí đế vương.
Ngọa Vân Lâu giao lại cho Trần Phong, Hình Giai. Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan trước tiên dẫn theo Chu Hồng Nghiệp về tới phủ Định quốc công.
Gần đến trước cửa phủ, Tiêu Phàm từ xa đã vội vàng chạy đến chỗ họ, cách một khoảng rồi dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong đêm bị gió lạnh hun tới nỗi đỏ bừng, nhưng hắn rất cứng đầu, dù cho Đinh Nhiên khuyên nhủ bao nhiêu cũng không lay chuyển được, dứt khoát cùng hắn đợi trước cửa phủ.
Đường sá xung quanh phủ Định quốc công rất yên tĩnh, Tiêu Phàm nheo mắt nhìn kĩ, rốt cuộc cũng nhìn thấy vài bóng người đang đến gần.
Hoàng thúc cùng Nhị thúc đi ở phía trước, Lưu Vệ thúc theo ở phía sau, cũng không nhìn thấy ai khác nữa, trên mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng, Hoàng thúc không cứu được Hồng Nghiệp ca sao? Hay là Hồng Nghiệp ca không ở bên trong?
Hắn ngơ ngác nhìn Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan đi tới trước mặt, ngửa đầu gọi: “Hoàng thúc, Nhị thúc.”
Tiêu Cư Mạo cười đùa hắn, “Đã trễ như vậy còn đứng ở cổng làm gì?”
Tiêu Phàm cúi đầu, “Ta chờ mọi người trở về, còn có, còn có…”
“Còn đợi Hồng Nghiệp ca của ngươi đúng hay không?”
“Dạ.” Tiêu Phàm cúi đầu, thanh âm non nớt mang theo vẻ ủ rũ thất vọng.
Một giây sau, một người đột nhiên từ sau lưng Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Thời Quan bước ra, nhào tới ôm chặt lấy hắn, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên toàn là màu đỏ, trên thân thể người đang ôm hắn còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, đối phương lại rất gầy, cho nên hắn vô thức lại siết tay ôm chặt thêm.
“Tiểu Phàm đệ đệ, cảm ơn ngươi.” Trong lúc hắn đang tuyệt vọng nhất, ánh sáng hi vọng đột nhiên xuất hiện chính là bóng người bên trong dòng người chen chúc tấp nập, dưới ánh đèn hoa náo nhiệt của thị trấn phồn hoa kia, hình bóng thiếu niên vừa lạ lẫm nhưng cũng vừa quen thuộc, cảnh tượng khi ấy có lẽ này cả đời này hắn cũng không thể nào quên được. Câu này nói, là thật tâm thật lòng, dùng toàn bộ tâm khảm của bản thân hắn để nói ra.
Con ngươi Tiêu Phàm mở to, trong đáy mắt tràn ngập kinh hỉ, “Hồng Nghiệp ca!” Nhưng sau đó hắn lại khẩn trương hẳn lên, tách Chu Hồng Nghiệp ra, trên mặt lộ vẻ lo lắng, “Huynh bị thương rồi?”
Chu Hồng Nghiệp vươn tay bóp bóp khuôn mặt hắn, mắt phượng cong lên, cười lên phi thường đẹp, “Không phải máu của ta, máu của kẻ thù cả nhà ta.”
“Tiêu Phàm, các ngươi về phủ trước đi, Hồng Nghiệp và ngươi tạm thời ở cùng một viện, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho hắn.” Đàm Thời Quan dứt lời, cùng Tiêu Cư Mạo về cung.
Tiêu Phàm vô cùng vui vẻ, vươn tay nắm lấy cổ tay Chu Hồng Nghiệp, “Hồng Nghiệp ca, ta đi nấu chút nước ấm cho huynh tắm, huynh trước tiên đến phòng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
“Chuyện nấu nước để hạ nhân làm được rồi.” Chu Hồng Nghiệp đi theo bên cạnh hắn nói.
“Trời không còn sớm nữa, bọn họ hẳn đã đi ngủ hết. Vả lại, ta tình nguyện nấu nước cho huynh mà.”
Chu Hồng Nghiệp đúng thực là rất mỏi mệt, những ngày này trải qua nhiều chuyện, tinh thần lẫn thể xác đều chịu không ít dày vò, nghe vậy cũng khẽ cười rồi gật đầu đồng ý. Tiêu Phàm kéo Chu Hồng Nghiệp vào trong, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hắn càng nhìn rõ hơn bộ dạng bây giờ của Chu Hồng Nghiệp.
“Hồng Nghiệp ca, huynh gầy quá.” Tiêu Phàm ngơ ngẩn nhìn hắn, lại nói, “Nhưng mà, huynh mặc y phục đỏ thật sự rất đẹp đó, đường nét trên mặt còn đẹp hơn.”
Chu Hồng Nghiệp chỉ coi lời hắn nói là mấy lời nói của trẻ con, nghe xong rồi cũng không để trong lòng, vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Dáng vẻ của Tiểu Phàm cũng rất đẹp.”
Mắt Tiêu Phàm cong cong thành hình lưỡi liềm, “Hồng Nghiệp ca, huynh ngồi đây đợi ta một lát, ta đi nấu nước, sẽ xong ngay.” Hắn nói xong đoạn chạy ra khỏi phòng.
Chu Hồng Nghiệp ở lại một mình, khá nhàm chán đành đưa mắt quan sát khắp căn phòng. Nơi này không tính là nhỏ, những thứ bài trí trong phòng rất đầy đủ, trên thư án còn đặt mấy chồng sách, bên cạnh sách là một trang giấy đang viết dở, hắn đi qua xem thử, lập tức bật cười – chữ viết của đứa nhỏ này vẫn không có gì tiến bộ.
Quan sát hồi lâu, hắn lại xoay người nhìn về phía giường ngủ. Chăn trên giường gấp lại chỉnh tề ngay ngắn, bên cạnh gối đầu còn đặt một con thỏ nhỏ.
Chu Hồng Nghiệp đi qua cầm lên xem thử, mũi đột nhiên chua xót, hốc mắt đỏ bừng, nếu không phải ngày đó Tiêu Phàm tặng cho hắn món quà này, thì bây giờ có lẽ hắn đã bị người ta lăng nhục ngược đãi đến chết ở chốn phong nguyệt kia.
Tiêu Phàm nấu xong nước, hưng phấn chạy về, nhìn thấy trên tay Chu Hồng Nghiệp cầm con thỏ nhỏ kia lúc này mới nhớ tới, nhanh chóng lấy từ trong ngực ra con hổ nhỏ nhặt được lúc nãy, “Này, đây là con hổ của huynh, sau này đừng ném đi….” Hắn nói chưa dứt lời đã thấy nước mắt Chu Hồng Nghiệp chực chờ rơi xuống, trong nháy mắt không biết làm thế nào mới phải, lắp bắp nói: “Ném, ném đi cũng không sao đâu, nếu ném rồi, ta lại, bện cho huynh thêm nhiều cái nữa nhé, Hồng Nghiệp ca, huynh đừng khóc.”
Chu Hồng Nghiệp đoạt lại con hổ từ trong tay hắn, xoay ngươi hung hăng lau nước mắt, lại quay sang cười nói: “Ta chỉ muốn con này.” Hắn nói xong dừng một chút, tiếp theo trịnh trọng noi: “Tiểu Phàm, sau này ngươi xem ta là bằng hữu tốt nhất có được không?”
Tiêu Phàm nghe vậy, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại: “Vậy, vậy Trường Hiên ca thì sao?” Hắn biết rõ Hồng Nghiệp ca thích nhất là chơi cùng với Quý Trường Hiên.
Ý cười trên môi Chu Hồng Nghiệp nhạt dần, chỉ nói: “Từ giờ trở đi, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Trong lòng Tiêu Phàm như có hoa nở ra, trịnh trọng gật đầu, “Ừm!!”
Tĩnh Tuyền Cung.
Tiêu Cư Mạo vừa tắm rửa xong, nằm trên long sàng, đầu gối lên đùi Đàm Thời Quan, tùy ý để nam nhân lau tóc giúp mình.
“Đứa nhỏ Tiêu Phàm kia chẳng qua chỉ chơi cùng với Chu Hồng Nghiệp có mấy ngày, thế mà lại để ý đến vậy, rất trọng tình trọng nghĩa.” Tiêu Cư Mạo nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói.
Đàm Thời Quan chăm chú lau khô mái tóc đen mượt của hắn, nghe vậy cười cười, “Khó có dịp được gặp gỡ người cùng tuổi, đương nhiên coi trọng.”
“Ừm, có lý.”
Đầu hắn dịch đến gần eo Đàm Thời Quan một chút, đột nhiên bị thứ gì cấn phải, Tiêu Cư Mạo nhíu mày, vươn tay gỡ xuống, hỏi: “Trong cẩm nang này có thứ gì?”
Đàm Thời Quan dừng lại động tác trên tay, mở cẩm nang ra, “Là Tử Mộc linh, hai cái đều ở trong đây.”
Tiêu Cư Mạo đổ hai cái Tử Mộc linh một lớn một nhỏ vào lòng bàn tay, nhặt cái nhỏ lên xem xét, chợt hỏi: “Đây không phải đã cho trẫm? Sao ngươi còn tự giữ lại?”
Đàm Thời Quan đón lấy ánh mắt nghi ngờ của hắn, nói: “Vừa qua sinh nhật của người, ta đã lấy từ chỗ Nguyên Bảo xuống, vốn định hỏi người có muốn giữ lại hay không…”
Tiêu Cư Mạo bỏ hai cái trở lại vào cẩm nang, “Ngươi đã cho trẫm, thì đó chính là của trẫm, nào có chuyện ngươi lấy về? Tìm thêm cẩm nang tương tự bỏ vào cho trẫm.”
“Tuân lệnh.”
Tiêu Cư Mạo đặt cẩm nang bên cạnh gối đầu, vươn tay vuốt vuốt tóc, “Đã khô rồi, trẫm ngủ trước, ngươi đi tắm đi.” Hắn nói xong liền dời qua bên gối đầu nằm xuống, đắp chăn ngủ.
Đàm Thời Quan tắm rửa xong trở về, Tiêu Cư Mạo đã ngủ say, hắn thổi đèn, lặng yên không tiếng động nằm xuống bên cạnh Tiêu Cư Mạo, đặt xuống trên trán đối phương một nụ hôn, ôm đối phương dần tiến vào mộng đẹp.
Buổi tảo triều hôm sau, Tiêu Cư Mạo tinh thần sáng láng, nhìn thấy dưới đáy mắt của đám triều thần toàn quầng thâm, trong lòng cảm thán – đúng là có hơi đáng thương, tuổi tác đã cao, ấy vậy mà ngày nào cũng phải dậy sớm tiến cung.
Sau khi các đại thần bẩm tấu xong, vốn nghĩ Hoàng thượng cũng sắp bãi triều, nào ngờ lại thấy Định quốc công bước ra khỏi hàng.
Cả đám lập tức thấy cả người không khỏe, Định quốc công tuy ít nói, nhưng một khi nói, thì chính là có chuyện lớn.
“Bệ hạ, thần có bản tấu.”
Sắc mặt Tiêu Cư Mạo bình tĩnh, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nam nhân: “Nói đi.”
“Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua sau khi con trai của Vạn Thượng thư – Vạn Bằng rời doanh huấn luyện, đã đến Ngọa Vân Lâu mua vui, Uy viễn hầu biết được tin, lấy thân phận là người quản giáo đến Ngọa Vân Lâu ngăn cản. Thế nhưng trong lúc đôi bên xảy ra tranh chấp, vô tình phát hiện trong Ngọa Vân Lâu có giấu số lượng lớn cỏ Ngân. Sau đó lại tiếp tục phát hiện, những ngôi nhà của thường dân phía sau Ngọa Vân Lâu thực chất là địa điểm buôn bán nam hài, vi thần cảm thấy, việc này quan hệ trọng đại, mong rằng Bệ hạ có thể suy xét xử lý thích đáng.”
Ánh mắt Tiêu Cư Mạo lập tức tối lại, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vạn Khôn quỳ xuống đất run rẩy nói: “Bệ hạ, việc này không liên quan đến con trai của nhi thần đâu!”
Tiêu Cư Mạo nhíu mày, “Định Quốc công chỉ mới nói tình cờ phát hiện, cũng chưa có câu nào xác định việc này có quan hệ với Vạn Bằng? Vạn ái khanh nóng vội thế làm gì?”
Vạn Khôn lập tức ngây ngẩn cả người.
Thật ra đêm qua hắn đã nhận được tin, Định quốc công trong đêm dẫn người đến Ngọa Vân Lâu lục soát cả trong lẫn ngoài, còn phái người nghiêm phòng tử thủ, con trai của hắn cũng không biết bây giờ đang ở nơi nào. Nhưng theo hắn suy đoán, Định quốc công nhất định đã biết quan hệ của Vạn phủ với Ngọa Vân Lâu, chắc chắn lúc tảo triều sẽ tấu lên với Hoàng thượng.
Nhưng trong lòng hắn không yên, chẳng nghe thấy người kia nói cái gì, chỉ vừa nghe đến tên con trai mình đã hoang mang cuống cuồng, tự cho rằng đối phương nói Vạn Bằng có liên quan đến cỏ Ngân, buôn bán lừa gạt nam hài, lúc này mới quỳ xuống giải thích cầu tình.
Nhưng dường như, chuyện không phải giống như hắn nghĩ?
“Thế nhưng, vốn dĩ trẫm cho bọn hắn ra khỏi doanh huấn luyện đêm qua là vì muốn để chúng đoàn tụ với gia đình, không phải đi tìm hoan mua vui, Vạn Bằng chẳng hay không xem lời trẫm nói ra gì? Không để trẫm vào mắt?” Tiêu Cư Mạo như cười mà không phải cười hỏi.
Vấn đề này xác thực không lời nào để biện minh, biết rõ bệ hạ không thích, còn cố tình đùa giỡn trên lưỡi đao của bệ hạ, đây không phải muốn xuống mồ sớm thì là gì?
Mồ hôi lạnh Vạn Khôn chảy ròng ròng.
“Cỏ Ngân được liệt vào danh sách hàng cấm bấy lâu nay, thế mà bây giờ lại xuất hiện ngay trong kinh thành, đây rốt cuộc là ai làm việc thất trách? Ai không làm tròn bổn phận? Còn có chuyện Ngọa Vân Lâu lừa bán trẻ em, toàn bộ những chuyện này đều sẽ giao cho Định quốc công đốc thúc tra rõ, Hình bộ toàn lực hỗ trợ. Trẫm không tin, chỉ là một cái Sở quán* nho nhỏ mà có năng lực lớn như thế.”
*Sở quán là viết tắt của câu thành ngữ Tần Lâu Sở Quán: Ý chỉ nơi ca hát nhảy múa, chốn phong nguyệt. (Chương trước có chú thích rồi nha.)
“Rõ!”
“Phải rồi, Trần Phong hiện đang nơi nào? Chuyện vốn do hắn phát hiện ra, vậy thì gọi hắn đến hỏi cho rõ ràng.”
Tiêu Cư Mạo chạm phải ánh mắt của Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan dường như khẽ cười với hắn, chờ hắn định thần nhìn lại, chợt hoài nghi vừa rồi mình mới bị hoa mắt.
“Uy viễn hầu trông chừng Ngọa Vân Lâu cả đêm, Vạn Bằng vốn là tân binh của doanh huấn luyện, người do hắn trông coi.”
“Gọi Trần Phong dẫn theo Vạn Bằng tiến cung đi.” Tiêu Cư Mạo dặn dò xong nhìn Vạn Khôn cười nói, “Trẫm rất hiếu kì, con trai của Vạn ái khanh đây có ba đầu sáu tay thần thông quảng đại thế nào mà dám chống lại ý chỉ của trẫm.”
Ánh mắt của chúng thần rơi vào trên tấm lưng đang run rẩy kịch liệt của Vạn Khôn, có hơi đồng tình, đương nhiên cũng có người cho rằng hắn gieo gió thì bây giờ phải gặt bão thôi.
Không lâu sau, Trần Phong áp giải Vạn Bằng tiến vào điện Càn Khôn, quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
Đây là lần đầu tiên Vạn Bằng được đến điện Càn Khôn. Đến nơi bị không khí trang nghiêm trong điện ảnh hưởng, hai đầu gối quỳ trên đất vậy mà không cản được càng run rẩy dữ gội hơn, thở đứt quãng nói: “Tiểu, tiểu dân Vạn Bằng khấu kiến Hoàng thượng.”
“Trần ái khanh mời đứng lên nói chuyện.” Nhưng không hề gọi Vạn Bằng.
Trần Phong đứng dậy, Vạn Bằng ngoan ngoãn quỳ trên đất.
“Trần ái khanh, ngươi kể lại chuyện đêm qua càng chi tiết càng tốt cho trẫm nghe.”
Trần Phong chăm chú hồi bẩm: “Bệ hạ, đêm qua vi thần đến Ngọa Vân Lâu ngăn cản Vạn Bằng, không ngờ nhờ một tiểu quan chỉ điểm nên phát hiện ra Ngọa Vân Lâu là nơi buôn bán nam hài, vi thần cảm thấy Ngọa Vân Lâu có vấn đề cho nên đã cho người đến thông báo với Định quốc công. Kết quả, Vạn Bằng vậy mà dám cấu kết cùng với Bảo phụ và tử sĩ muốn giết vi thần diệt khẩu, may mà Định quốc công kịp thời dẫn binh đến cứu thần khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng. Sau đó thần tiến hành tra xét toàn bộ Ngọa Vân Lâu, lại phát hiện thêm dưới tầng hầm cất trữ lượng lớn cỏ Ngân.”
Hắn cố ý thay đổi một số điểm, Vạn Bằng vốn đang hoảng loạn, không chú ý nghe rõ, trong đầu đã soạn sẵn lời phản bác được cho là hoàn mĩ nhất: “Không phải, ta không hề có ý muốn giết Định quốc công diệt khẩu, ta vốn chỉ muốn định đến Ngọa Vân Lâu chơi đùa chút thôi, không có quan hệ gì với đám người kia! Xin Hoàng thượng minh xét ——”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Cư Mạo, lập tức cả người như ngâm trong nước lạnh, lạnh cóng đến mức không tự chủ run lẩy bẩy, đây, đây không phải là người không biết tên hôm qua vẫn luôn đi theo bên cạnh Định quốc công sao!?