• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù ngày ngày Tưởng Lăng đều lấy mục tiêu quật ngã Trần Phong ra để luyện tập chăm chỉ, thể lực của hắn cũng hoàn toàn không chịu nổi cường độ luyện tập, đợi Trần Phong ra lệnh dừng một tiếng, tất cả mọi người đều co quắp trên mặt đất, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. 

Nhưng Trần Phong vẫn còn vô nhân tính chán, hắn nói: “Các ngươi chỉ có thời gian một nén hương để ăn cơm, hết thời gian sẽ không có cơm ăn.” 

Một số người ngày thường có vận động thể lực chút ít thì còn chống chịu được, giãy dụa bò dậy đi ăn, Tưởng Lăng cũng muốn đứng lên, có lòng nhưng lại không đủ lực, hắn hiểu rõ tên Trần Phong này, nếu thực sự đi trễ nhất định sẽ không có cơm để ăn, mà Trần Phong cũng không cho phép lấy cơm giúp nhau. 

Hắn nằm dài trên đồng cỏ, ngửi hương vị cỏ xanh tươi mát, nhìn ánh nắng buổi chiều mau cam đang dần chuyển sang ráng đỏ, bụng rỗng tuếch, thầm nghĩ bây giờ dù là bánh bao chay chẳng có mùi vị gì hắn cũng có thể nhét vào miệng mà không chừa lại mảnh vụn nào.

“Tưởng Lăng, ngươi không đi à?” Lan Thận thở phì phò đi đến bên cạnh hắn, bờ môi khô nứt nói, “Sao lại không đi, không đi thì phải nhịn đói đấy, bụng đói thì đêm nay đừng mong ngủ được.”  

“Không được” Tưởng Lăng hơi thở mong manh nói, “Ngươi mau đi đi, mặc kệ ta, ta chết đói cũng được rồi.” Nếu hắn có sức thì đã không nằm bẹp dí ở đây rồi, sao có thể bỏ lỡ đồ ăn được!

Lan Thận bất đắc dĩ, hắn hiện tại cũng không có sức kéo Tưởng Lăng dậy, bèn nhanh chân đi đến chỗ ăn, nghĩ bụng lúc ăn cơm có thể cố gắng hết sức giấu nửa cái bánh bao cho Tưởng Lăng lót dạ. 

Tưởng Lăng được nuông chiều từ bé, ở nhà còn chưa bao giờ bị phạt nặng thế này, cho dù có phạt thì không ai bắt hắn lao động mệt nhọc xong lại còn bỏ đói hắn cả, trong nội tâm bắt đầu cảm thấy khó chịu. 

Ánh sáng dần tắt, màn đêm buông xuống, nằm cả buổi chiều rốt cuộc cơ thể cũng dần có chút sức lực, Tưởng Lăng chậm rãi ngồi dậy đứng lên, nghĩ rằng giờ này đến chỗ ăn thì cũng chẳng còn gì để ăn, bèn đi thẳng về doanh trướng của mình, định bụng lau người một lượt rồi sẽ đi ngủ lấy sức, kết quả còn chưa đến cổng doanh trướng đã bị ai đó túm lại kéo sang một bên.  

“Tưởng Lăng, là ta.” Lan Thận che miệng của hắn, kéo hắn đến một chỗ ít người, thấy bốn phía không có ai liền từ trong ngực móc ra một cái màn thầu còn đang tản hơi nóng, gọn lẹ nhét vào trong tay Tưởng Lăng, đoạn nói: “Tranh thủ ăn mau đi, đừng để cho ai nhìn thấy.”

Tưởng Lăng cảm động muốn khóc, rất muốn nhào đến ôm hắn một cái, nhưng việc cấp bách là cần phải đánh nhanh diệt gọn chứng cứ phạm tội, dù sao cũng nhờ có Lan Thận liều chết mang ra cho hắn. 

Hắn nhanh chóng nhét màn thầu vào trong miệng, mỗi ngụm đều ra sức cắn miếng thật lớn, nào còn dáng vẻ của quý công tử.  

“Khụ khụ khục…” Do ăn quá mau, vừa nuốt được mấy ngụm đã nghẹn lại ở cổ, Lan Thận lấy nước ấm từ trong người ra đưa cho hắn, “Cẩn thận chút, ta trông chừng cho ngươi, ăn từ từ thôi.” 

Tưởng Lăng ho đến nỗi mặt đỏ bừng mới ngừng lại, đôi con ngươi đẫm lệ, màn thầu trong miệng độn thành một cục chưa kịp nuốt xuống, hắn uống một ngụm nước lạnh, hít mũi một cái, đáng thương nói: “Lan Thận, ngươi nói xem sao ta lại khổ thế này?”

Lan Thận hiểu tính của hắn, biết rằng hắn đang có hứng muốn phàn nàn kể ra mấy chuyện khó chịu trong lòng, thế là dỗ dành hắn nói: “Chí ít chúng ta không cần phải ra chiến trường, sau khi khảo hạch đạt chuẩn thì có thể ra khỏi nơi này rồi, còn những tướng sĩ ở biên quan kia thì…” 

Tưởng Lăng gặm màn thầu, lầu bầu nói: “Ta biết, tổ phụ của ta, tằng tổ phụ của ta đều chết trên chiến trường.”

Lan Thận há to miệng, đang định an ủi hắn chợt nghe có người quát lớn sau lưng: “Các ngươi đang làm gì!” 

Cả người Tưởng Lăng căng cứng, dưới tình thế cấp bách bèn nhét hết màn thầu trong tay vào trong áo, lau vụn bột dính trên miệng, đứng yên không động đậy. 

Lan Thận ra vẻ trấn định, xoay người nhìn về phía mấy người Vạn Bằng đã đi đến sau lưng, nói: “Ra tâm sự chút thôi.”  

Vạn Bằng cười khinh miệt cười, định bước lên lách qua bả vai Tưởng Lăng, Lan Thận thấy vậy muốn cản hắn lại, lại bị mấy kẻ Vạn Bằng dẫn theo vây lại cản đường. 

Tưởng Lăng nhanh chân chạy đi, Vạn Bằng cười lạnh một tiếng, hô to: “Mau đi báo cho thống lĩnh, Lan Thận dám trộm mang màn thầu cho Tưởng Lăng!”

Tưởng Lăng bỗng nhiên dừng bước chân, hắn xoay người lại nhìn chằm chằm Vạn Bằng, từ trong ngực móc ra miếng màn thầu ban nãy chưa ăn hết, ở ngay trước mặt hắn nhét toàn bộ vào trong miệng, liều mạng nhai nuốt, sau đó chạy đến bên dòng suối súc miệng rửa mặt, ngay cả một miếng vụn bánh cũng không còn.  

Cả mặt Vạn Bằng đều vặn vẹo, rất muốn bước lên đấm vào bụng Tưởng Lăng để hắn phun ra những gì vừa nuốt vào. 

“Xảy ra chuyện gì?” Chất giọng trầm thấp quen thuộc của nam nhân truyền đến, “Chẳng phải vừa bảo Lan Thận trộm mang màn thầu ra cho Tưởng Lăng sao?”

Tưởng Lăng ngồi xổm ở bên dòng suối nhỏ rửa mặt mình, lúc này mới đứng lên xoay người nói: “Thống lĩnh, không biết việc lén mang màn thầu cho người khác sẽ bị phạt thế nào?” 

Tóc trên trán thiếu niên ướt đẫm, đôi con ngươi sáng tỏ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

Trần Phong im lặng nhìn hồi lâu mới nói: “Ngày mai sau khi huấn luyện buổi sáng xong thì chạy thêm một vòng.” 

Tưởng Lăng nháy mắt với Lan Thận, kiên định nói: “Thống lĩnh, Lan Thận đúng thật là có mang màn thầu đến cho ta, nhưng đó là do ta cầu xin hắn lấy cho, một vòng kia của hắn để ta chạy, sáng mai ta sẽ chạy hai vòng. Thế nhưng, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”

Vạn Bằng cũng không ngờ Tưởng Lăng lại dễ dàng thừa nhận như vậy, nhíu mày nhìn hắn. Lan Thận nghe vậy lại cười cười, người bạn này của hắn nhìn thì cà lơ phất lơ nhưng nhiều lúc lại rất đáng tin cậy, nhất quyết không để bản thân mình chịu thiệt, tinh thần nghĩa khí cũng có rất nhiều, chính vì tính cách này nên hắn mới kết giao. Trộm mang màn thầu đến vốn là sai, nhưng vì giúp bạn không đói bụng, chạy thêm một vòng có làm sao? 

Khuôn mặt kiên nghị của Trần Phong không có gì thay đổi, “Nói đi.” 

“Chúng ta vốn là tân binh vừa mới vào huấn luyện, ngài vốn biết rõ bản thân bọn ta cũng chẳng có công phu quyền cước gì, ngay cả thứ căn bản cũng chưa nắm được, ta cảm thấy có lẽ ngài nên cân nhắc huấn luyện nâng cao dần chất lượng thì tốt hơn?” 

Lời này cho dù là Vạn Bằng ngày thường luôn đối đầu với hắn cũng nhịn không được tán thành. 

Trần Phong nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy phương pháp huấn luyện ta thực hiện cho các ngươi không đúng?” 

“Ta làm sao dám?” Tưởng Lăng lắc đầu, “Nhưng vấn đề ở đây là nếu cứ mãi tiếp diễn như thế thì cũng sẽ không chịu nổi.” 

Trần Phong không trả lời, chỉ để lại một câu “Nhớ chạy cho đủ hai vòng” rồi xoay người đi mất. 

Vạn Bằng vốn định hại Tưởng Lăng nhận phạt, hiện tại phạt cũng phạt rồi, thế nhưng trong lòng của hắn sao lại cứ bực bội thế này!  

Tưởng Lăng không thèm để ý đến hắn, nắm cổ tay Lan Thận kéo đi, vừa về tới doanh trướng đã nói: “Xin lỗi.” 

Lan Thận cười cười, “Không sao, dù sao ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phạt, chỉ cần ngươi không bị đói thì tốt.” 

Trong lòng Tưởng Lăng cảm động, vỗ vỗ vai của hắn, “Cả ngày cũng mệt rồi, đi ngủ thôi.”

Hôm sau trời còn chưa sáng, tân binh trong doanh vẫn còn ngủ say đột nhiên bị tiếng còi đánh thức, Tưởng Lăng giật mình ngồi bật dậy, thuận tay đẩy Lan Thận bên cạnh.

Hai người chịu đựng cơn ê ẩm toàn thân, nhanh chóng mặc y phục huấn luyện, ra khỏi doanh trại đến bãi đất trống xếp hàng tập hợp. Lúc đó, chân trời chỉ mới xuất hiện vài đường vân trắng bạc. 

Tưởng Lăng cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Trần Phong tối qua, trong lòng như được tiếp thêm ý chí, mặc dù ánh mắt của Trần Phong rất bình thường, nhưng hắn cứ cảm thấy đối phương đang khinh thường mình, một tên ăn chơi trác táng như hắn thì làm sao Uy viễn hầu có thể để vào mắt cho được. 

Sau khi thực hiện bài huấn luyện thường lệ xong, Trần Phong cho phép bọn hắn ăn điểm tâm sáng, mọi người như ong vỡ tổ đi thẳng đến phòng ăn, Tưởng Lăng vẫn còn nhớ chuyện đã hứa sẽ chạy thêm hai vòng, thế là quay ngược lại, tiếp tục nhấc chân lên chạy.

Lan Thận đương nhiên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cũng chạy theo cùng với hắn. Tưởng Lăng càng thêm cảm động, hai người nhìn nhau cười một tiếng. 

Trần Phong đứng bên cạnh dòng suối trên bãi cỏ nhìn theo hướng Tưởng Lăng đang chạy, đoạn gọi phó tướng đến trước mặt dặn dò: “Hôm nay giảm bớt cường độ huấn luyện, đám thiếu gia này không so được với con cái thường dân, ngày thường không vận động, không chịu nổi khổ.” 

Phó tướng vâng lệnh làm theo.  

Tưởng Lăng và Lan Thận chạy xong hai vòng, đến khi quay trở lại điểm tâm sáng cũng đã hết, hai người đành phải tiếp tục để bụng đói đi huấn luyện, mãi cho đến trưa. 

“Mọi người nghe cho kỹ, trải qua hai ngày huấn luyện, chúng ta đối với thể trạng của các ngươi đã hiểu rõ, Trần thống lĩnh quyết định sẽ đổi lại phương thức huấn luyện phù hợp hơn, do vậy nên cần thảo luận để thay đổi, cho nên chiều nay các ngươi có thể tự do nghỉ ngơi, nhưng phải nhớ kỹ, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trong quân doanh, không được tự tiện ra khỏi quân doanh, nghe rõ không?” Phó tướng đứng trên bục cao hơn nói với bọn họ.  

“Đã rõ!”

Tưởng Lăng cùng Lan Thận liếc nhìn nhau, nở nụ cười.

Đám người Vạn Bằng đương nhiên rất tán thành quyết định này, nhưng vừa nghĩ đến đây là do Trần Phong nghe theo lời của Tưởng Lăng để suy xét, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.  

Tưởng Lăng cùng Lan Thận ăn trưa, trở về doanh trướng của mình, hai người giúp nhau xoa bóp một phen, sau đó đánh một giấc thật ngon.

Hôm sau, phó tướng tuyên bố phương án huấn luyện mới, quả thật phương án này tiến hành huấn luyện nâng cao cường độ dần, so với những ngày đầu quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Các thiếu gia công tử đang tiếp nhận huấn luyện không khỏi thở phào một hơi, nếu cứ tiếp tục như hai ngày trước, không chết cũng phải tàn, cũng may Trần thống lĩnh hiểu rõ thể lực của bọn hắn để điều chỉnh lại. 

Cứ như vậy huấn luyện đến nửa tháng sau, đám thiếu niên đã có sự thay đổi rõ rệt. Lan Thận vốn khắc khổ chăm chỉ, biểu hiện tốt nhất trong số đó, chuyện này đương nhiên không quá bất ngờ. Đáng nói ở đây là Tưởng Lăng như biến thành người khác, trước kia ở bên ngoài lêu lỏng chơi bời không bị ràng buộc, giờ vào doanh huấn luyện lại chịu được khổ cực khắc nghiệt như vậy, thật sự khiến mọi người mở rộng tầm mắt.  

Điều này khiến cho đối thủ một mất một còn của Tưởng Lăng – Vạn Bằng cũng không muốn bị tuột lại phía sau, nói đúng hơn là tuột lại sau Tưởng Lăng, cho nên hai người thường xuyên phân cao thấp, ánh mắt mỗi lần chạm nhau đều tràn ngập mùi thuốc súng. Chuyện này đám Trần Phong đều biết, nhưng cảm thấy cạnh tranh cao như vậy thì càng có thể kích thích ý chí của bọn chúng, cho nên không can ngăn, miễn không làm ra chuyện ảnh hưởng quá nặng là được. 

Ngày hôm đó sau khi ăn tối xong, Tưởng Lăng cảm thấy cả người dính nhớp mồ hôi quá khó ngửi, bèn hẹn với Lan Thận đến suối nước tắm rửa, Lan Thận cũng chịu không nổi cảm giác này nên theo hắn cùng đi. 

Không ngờ rằng, không chỉ có hai người họ mà những người khác cũng đều tới lấy nước tẩy rửa, dù sao cũng đều xuất thân là công tử thiếu gia ăn ngon mặc đẹp, có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy đã là cực hạn rồi. 

Hai người tìm một chỗ cách xa không có người, đầu tiên là rửa mặt, sau đó đang định cởi y phục trên người.  

Tưởng Lăng vừa cởi lộ ra một bên bả vai, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn và Lan Thận cảnh giác mặc lại y phục tử tế, quay người nhìn lại, nhìn thấy được đám người Vạn Bằng sắc mặt ác liệt đang đi đến. 

Có người thậm chí còn huýt sáo mấy tiếng, ánh mắt nghiền ngẫm dò xét trên thân thể hai người. 

Vào doanh đã rất nhiều ngày, bọn thiếu gia bại hoại này đã quen ăn mặn sao có thể chịu nổi suốt mấy ngày đều ăn chay như vậy, hơn nữa bên cạnh toàn là một đám nam nhân lôi thôi lớn giọng, thực sự khiến cho người ta phát hỏa. Nhớ lúc bọn hắn ở ngoài doanh, mỗi ngày đều có mỹ nhân sà vào trong ngực, trái phải đều có, muốn ăn mặn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ lại phải kìm nén đến mức sắp phát rồ. 

“Trước kia không phát hiện ra, Tưởng thiếu gia và Lan thiếu gia đây trông không tồi nhỉ.”

Trước đây Lan Thận và bọn hắn không phải là người sẽ đi chung đường với nhau, lại thêm cha Lan Thận là Ngự Sử, không ai quan tâm đến tướng mạo của hắn làm gì. Tưởng Lăng trước đây lại giống với Vạn Bằng phong lưu lãng tử, nhưng cũng sẽ không phát sinh ham muốn với đối phương. Thế nhưng bây giờ đã nhịn quá lâu, vừa lúc nhìn thấy hai người ở dưới nước cởi y phục, tâm tư lại đột nhiên rẽ theo một hướng khác. 

Không bàn tới Lan Thận, bởi vì hắn thực sự trông quá chính trực, cho dù dáng dấp không tệ nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt già nua của Lan Ngự Sử, bọn họ thực sự không dám động đến người này. Thế nhưng Tưởng Lăng thì khác, đều ăn chơi giống nhau, vừa rồi khi người này cởi y phục, tuy rằng chỉ lộ ra nửa bả vai, nhưng nhìn từ xa đã cảm thấy có mấy phần dụ hoặc, so với tiểu quan trong Ngọa Vân Lâu còn ngon miệng hơn, cũng không biết thực sự là như vậy hay là do tâm lí lâu ngày không được ăn nên nhìn đâu cũng thấy người ta đang dụ dỗ mình.

Tưởng Lăng không định để ý đến đám người thích kiếm chuyện này, kéo Lan Thận định đi về, lại bị chặn đường không cho đi tiếp.  

“Tưởng Lăng, ngươi trước kia suốt ngày đều ở Ngọa Vân Lâu. Vào doanh đã lâu như vậy, hẳn là cũng khó chịu trong người lắm nhỉ? Chi bằng chúng ta…. ha ha ha.”

Ánh mắt dò xét thưởng thức lướt qua từng tấc da thịt trên mặt Tưởng Lăng.

Tưởng Lăng cảm thấy buồn nôn, quặm mặt lại, “Cút ra chỗ khác, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”

“Ôi chao, Tưởng tiểu thiếu gia sao mà chẳng biết nể mặt gì hết vậy nè?” Đám người nghe dứt câu liền phá lên cười càn rỡ. 

Tưởng Lăng nắm tay Lan Thận định xông ra ngoài, kết quả bị bọn chúng cản lại. Trong lòng lửa giận bộc phát, mẹ nó, muốn tắm rửa cũng chẳng yên, tên chó Vạn Bằng này đang thiếu đánh phỏng? Thế nhưng trong doanh không cho phép đánh nhau, nếu như hắn ra tay trước, không biết Trần Phong sẽ dùng cách gì để phạt hắn đây. 

Vạn Bằng cười thô bỉ, tiến đến gần, “Ngơ người ra đó làm gì? Còn không mau giúp Tưởng tiểu thiếu gia của chúng ta thoải mái một phen?”  

Đám người xung quanh nghe vậy, lập tức vây hai người lại, vươn tay kéo y phục của họ, đương nhiên, kéo của Tưởng Lăng càng nhiều.

“Buông tay! Mẹ nó các ngươi mau buông ra! Vạn Bằng, ngươi muốn chết à!” Tưởng Lăng đã khi nào nhục nhã như vậy? Nhưng Vạn Bằng rõ ràng đang ép hắn phải ra tay trước. 

Ánh mắt Lan Thận phẫn nộ, muốn đẩy bọn chúng xông ra ngoài, thế nhưng đám người kia người đông thế mạnh, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Lăng bị đẩy ngã xuống đất, áo đã bị cởi ra hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực trắng nõn. 

“Ồ…”

Dưới ánh trăng, da thịt như tơ lụa thượng hạng dường như đang phát sáng, đám người nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng dâng lên lửa nóng, trước kia sao không phát hiện ra Tưởng Lăng này xinh đẹp như vậy?

Vạn Bằng bảo mấy tên còn lại kìm chặt Lan Thận, chậm rãi đến trước mặt Tưởng Lăng, nhìn hắn tức giận đến đỏ mặt, châm chọc nói: “Đúng là so với đầu bài của Ngọa Vân Lâu thơm ngon hơn nhiều nhỉ.” 

Lan Thận sắp nhịn không nổi mà văng tục, “Vạn Bằng, nơi này là doanh huấn luyện, ngươi đừng có quá phận!” 

Hai tay Tưởng Lăng bấu chặt vào thảm cỏ dưới thân, trừng mắt nhìn Vạn Bằng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, muốn phạt thì phạt, hắn cũng không thể để mặc cho người ta ức hiếp mà không đánh trả!  

Một đấm tung ra đập thẳng vào mặt một tên đứng gần đó, sau đó lại vươn chân đạp ngã lăn mấy tên cặn bã tinh trùng thượng não, hắn nhìn về phía Vạn Bằng, cười lạnh một tiếng, “Lần này không cần ngươi đi cáo trạng, ông đây tự đi.” Nói xong liền đi về phía doanh trướng của Trần Phong. 

Trần Phong đang ngồi trong doanh trướng lau Ngậm Sương của hắn, chợt nghe phó tướng bẩm báo, nói Tưởng Lăng có việc cần gặp. 

Hắn nhìn thấy sắc mặt phó tướng có chỗ kì lạ, nhíu mày, cũng không hỏi thêm gì, cho gọi Tưởng Lăng vào. 

Mành lều bị người bên ngoài xốc lên, Trần Phong đang xoay ngươi tra Ngậm Sương vào vỏ, đặt lên trên giá để binh khí, đoạn quay người nhìn sang, lập tức ngây ngẩn. 

Chỉ thấy thiếu niên vừa mới bước vào, đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ bừng, đầu mũi phiếm hồng, nửa người trên mặc thường phục dường như bị ai đó lôi kéo, hơn một nửa đã tuột xuống qua khỏi vai, lộ ra xương quai xanh và da thịt trắng nõn, nhìn kĩ hơn, trên đó dường như còn có vài dấu tay siết đỏ nhưng rất nhạt. 

Hai mắt hắn hơi trầm xuống, “Chuyện gì xảy ra?”

Tưởng Lăng không có cảm xúc quá khích gì, chậm rãi nói, “Mặc kệ ngươi có tin hay không, đây là đám người Vạn Bằng kia làm ra, ta nhất thời nhịn không được nên ra tay đánh bọn chúng. Trước đây ngài từng nói, trong doanh huấn luyện không thể đánh nhau gây bất hòa, cho nên ta đánh bọn chúng xong rồi, ta đến nhận tội.” Da mặt hắn dày, cũng không sợ bị người ta chỉ trỏ nhìn ngó, cho nên cố ý để nguyên hiện trạng thế này đến gặp Trần Phong, bằng chứng rõ ràng, khỏi phải chối. 

Khí thế trên người Trần Phong đột nhiên trở nên lạnh thấu xương , nhanh chân đi đến trước mặt hắn, vươn tay kéo y phục hắn lại, che khuất một vùng da thịt trắng muốt, sau đó đi ra khỏi doanh, “Theo ta.”

Bên này sau khi Tưởng Lăng sau khi đi, Vạn Bằng cười nhạo nhìn bóng lưng hắn đi xa, phất tay thả Lan Thận ra. Kỳ An Bá không có thực quyền gì, hắn có thể đắc tội, thế nhưng Lan Ngự Sử thì không thể.  

Lan Thận mặc dù từ nhỏ đã nghe cha hắn nói rất nhiều chuyện xấu xa đen tối trong giới quý tộc, nhưng đến nay khi tận mắt nhìn thấy sự ác liệt vô nhân tính của những người này, vẫn cảm thấy trong lòng ngột ngạt không chịu nổi. 

Những người này nếu như sau này thật sự ra làm quan, vậy những bách tính nghèo khổ không có tiếng nói liệu có thể có nơi nương tựa hay không? Hắn lần đầu tiên đối với những quyết định mạnh mẽ của cha hắn sinh ra kính nể và tán đồng, nếu những thứ cặn bã này chưa diệt sạch, thì trên đời này sẽ không còn công bằng nữa. 

“Lan thiếu gia, đây là do Tưởng Lăng tự chủ động, ngươi cũng không thể trừng mắt nhìn bọn ta như vậy chứ?” Một người trong đó cười hả hê nói. 

Lan Thận cảm thấy bất lực sâu sắc, trước đây hắn cảm thấy mình đọc sách không tệ, cũng được xem như biết viết văn làm thơ, suy nghĩ tương đối chính chắn và thấu đáo, có đôi phần tự đắc. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chẳng qua là suốt ngày ngồi ru rú trong nhà, không nhìn thấy cũng không nghe thấy nhiều chuyện bên ngoài, nếu chẳng may khi nãy bản thân hắn đụng phải tình huống như vậy, e là hắn không thể giữ được bình tĩnh và ra tay quyết liệt như Tưởng Lăng. 

Nghĩ như vậy, hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người Vạn Bằng còn đang đứng đó chờ thời, nhấc chân đi về hướng doanh trướng của Trần Phong, ai ngờ chưa đi được bao xa đã thấy phía trước xuất hiện bóng người cao lớn tràn đầy sát khí, sau lưng là Tưởng Lăng đầu tóc rối bời. 

Đám Vạn Bằng đương nhiên cũng thấy, đang định hành lễ chợt bị Trần Phong lạnh mặt chặn lại, “Các ngươi vừa rồi mới đánh nhau?” 

Vạn Bằng thực sự không ngờ Tưởng Lăng nói thật, thế là nháy mắt với một người, người kia lập tức bước lên nói: “Trần thống lĩnh, là Tưởng Lăng ra tay đánh bọn ta trước, ngài xem, trên mặt chúng ta chính là dấu vết Tưởng Lăng ra tay.” 

Hắn nói dứt lời, mấy tên còn lại cũng lần lượt giở áo lên khoe ‘chiến tích’, trên người đúng thật có vài khối bầm xanh, là do Tưởng Lăng đạp. 

“Là ngươi đánh?” Trần Phong nhìn về phía Tưởng Lăng.

Tưởng Lăng gật đầu, “Là ta đánh, nhưng ta chỉ là tự vệ mà thôi.”

Lan Thận cũng ở bên cạnh giải thích: “Trần thống lĩnh, bọn chúng ức hiếp Tưởng Lăng, hắn bất đắc dĩ nên mới…”

“Trần thống lĩnh, ngài từng nói trong doanh không cho phép đánh nhau, ai vi phạm sẽ phải chịu phạt mười quân côn.” Vạn Bằng ung dung nói.

Trần Phong “Ừ” một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống, khiến người ta không biết hắn đang có suy nghĩ gì, “Vậy ta hỏi các ngươi, vì sao Tưởng Lăng lại ra tay đánh các ngươi? Nói sự thật.”

Một người nhanh nhảu nói: “Bọn ta muốn ra suối tắm rửa, Tưởng Lăng nói bọn ta đang làm phiền hắn, cho nên hắn ra tay đánh bọn ta.” 

“Ta đã nói, nói sự thật, nếu nói dối, tội tăng thêm một bậc.” Đám người này không hiểu Trần Phong, nhưng nếu có phó tướng của Trần Phong ở đây, chắc chắn phó tướng có thể nhận ra được Trần Phong hiện tại đang cực kì tức giận.

“Trần thống lĩnh à, lời chúng ta nói đều là sự thật.” Dù sao cũng không ai nhìn thấy việc trước đó, nhưng bằng chứng vết thương trên người họ là thật.  

Trần Phong im lặng chốc lát, ngay lúc trong lòng đám người Vạn Bằng đang thấp thỏm, phó tướng đi đến, còn dẫn theo vài người khác theo. 

“Giáo đầu, đã dẫn người đến.”

Trần Phong gật đầu, “Kể lại tình huống lúc nãy nghe xem.”

Đám người được dẫn đến trăm miệng một lời kể lại tình huống ban nãy mình nhìn thấy, Trần Phong thế mới biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. 

Những người này là do hắn mượn từ một môn phái bí mật ở gần đây, chuyên ẩn thân ở khắp nơi để giám sát tân binh ăn uống làm việc và nghỉ ngơi, cho nên hầu hết mọi tình huống trong doanh đều bị đám người quan sát thấy rất rõ. Hắn vừa rồi hỏi như vậy là vì muốn cho Vạn Bằng một cơ hội, tiếc rằng bọn chúng không biết quý trọng.

Trên mặt đám người Vạn Bằng lộ vẻ kinh hoảng, “Trần thống lĩnh, đây nghĩa là sao?” Dù sao cũng không cần phải gọi những người này đến chỉ vì muốn bảo vệ cho Tưởng Lăng chứ? Thế nhưng lời bọn họ nói cũng là thật, không thể phản bác.  

“Bệ hạ đã giao doanh huấn luyện cho ta, ta đương nhiên sẽ phụ trách tất cả mọi việc có liên quan, chuyện lớn nhỏ trong doanh ta đều nắm rõ trong tay nên mới cho các ngươi có hội thành thật nhận tội, nhưng các ngươi vẫn xảo biện.” Hắn nghiêng đầu nói với phó tướng, “Cho ngươi lôi bọn chúng xuống dưới, mỗi người hai mươi quân côn.” 

Đám Vạn Bằng sợ choáng váng, bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng tâm tính Trần Phong cứng cỏi sao có thể dao động? Đợi sau khi phó tướng cho người lôi chúng xuống, hắn xoay người nhìn về phía Lan Thận và Tưởng Lăng, “Các ngươi ngày mai cũng phải gia tăng huấn luyện, chịu phạt.” 

Tưởng Lăng đối mắt với hắn, “Cho nên ngày đó ta ăn vụng màn thầu, ngươi cũng biết?” 

Trần Phong không đáp, liếc hắn một cái rồi đi mất. 

Tưởng Lăng nhìn theo bóng lưng của hắn trong lòng không rõ là cảm xúc gì, vốn cho rằng người này là một tên mãng phu không nói lí lẽ, thật không ngờ sâu bên trong lại tinh tế như vậy. Hắn không khỏi cảm thấy mình thật may mắn vì từ ngày bước vào quân doanh chưa từng nói dối. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK