• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Long Bảo thành lập cách đây mấy năm, trên giang hồ vốn rất khiêm tốn, có Tiêu Cư Mạo và Đàm Thời Quan tọa trấn giúp đỡ nên càng ngày càng phát đạt, sản nghiệp trải rộng khắp Tiêu quốc, khách đi3m Dụ Long này chính là một trong số đó.  

Có mệnh lệnh của Thiếu bảo chủ Tiêu Phàm, khách đi3m Dụ Long nhanh chóng điều động người tới tra xét khách đi3m từ trong ra ngoài một lần, đúng thật phát hiện ra một tên trộm, dưới gầm giường hắn còn tìm được không ít tang vật, ngoại trừ tay nải của Tiêu Phàm Chu Hồng Dạ, còn có rất nhiều món lặt vặt của những người khác, chỉ là do quá nhỏ nên không ai để ý. Có lẽ tên này thấy Tiêu Phàm và Chu Hồng Dạ trẻ tuổi, cứ tưởng rằng là hai tên nít ranh lần đầu vào giang hồ cho nên lớn gan vào phòng trộm hết hai cái tay nải.  

Chưởng quỹ lôi người vào trong phòng Tiêu Phàm, thấy sắc mặt lạnh lùng của Thiếu bảo chủ vội vàng hành lễ một cái, “Tiêu nhân không biết Thiếu bảo chủ giá lâm, mong Thiếu bảo chủ thứ tội. Còn đây là tên trộm, không biết Thiếu bảo chủ muốn xử lí thế nào?”

Tiêu Phàm lùi lại sau lưng Chu Hồng Dạ, thấp giọng hỏi: “Hồng Nghiệp ca, ca cảm thấy nên xử trí thế nào?”  

Chu Hồng Dạ không đáp lời, mà là bước tới mở tay nải, tìm thấy lọ thuốc, đoạn kéo tay Tiêu Phàm qua cúi đầu bôi thuốc cho hắn. 

Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, lực chú ý bị dời sang chỗ khác, quên luôn cả tên trộm đang quỳ trên đất, tên trộm lén lút ngẩng đầu trộm nhìn hai người họ chốc lát, lặng lẽ giật giật dây thừng đang trói trên tay.

Một tay còn lại của Tiêu Phàm nhẹ nhàng vung lên, tách trà trên bàn bay tới đập thẳng vào trán tên trộm, tên trộm còn chưa kịp dùng kĩ thuật tháo xong dây trói đã bị đập ngất, thái dương vương tơ máu.

“Đưa đến quan phủ đi.”

Chưởng quỹ tranh thủ trói người lại lôi đi, còn rất tri kỉ đóng cửa phòng lại.

Chu Hồng Dạ thoa xong thuốc, quay lưng đi, nhét bình thuốc lại vào tay nải, thấp giọng nói: “Ngươi bảo chưởng quỹ thêm một gian phòng khác đi.” 

Tiêu Phàm đang mừng húm nhìn mu bàn tay vừa được người ta nhẹ nhàng thoa thuốc cho, bất thình lình nghe được câu này, ý cười trong mắt tối dần, bèn hỏi: “Vì sao ạ?”

Chu Hồng Dạ xếp gọn lại tay nải, quay người đối diện hắn, bình tĩnh đáp: “Trong lòng ta vẫn xem ngươi là đệ đệ để chăm sóc, nhưng quên mất võ công ngươi thật ra cao hơn ta.” 

Tiêu Phàm xiết chặt ống tay áo, nhìn người trước mặt. 

Chu Hồng Dạ cười cười, “Ngươi là Thái tử, nếu không phải hạng người không tầm thường thì sao có thể trở thành Thái tử được chứ, võ công ngươi cao hơn ta, người trong khách đi3m Dụ Long này đều nghe lệnh của ngươi, có bọn họ bảo vệ cho ngươi, ngươi còn sợ cái gì?” 

Tiêu Phàm biết Chu Hồng Dạ thông minh, nhất định đã phát hiện ra mình giả vờ, nhưng có làm sao nào? 

“Hồng nghiệp ca, cho dù võ công cao nhưng cũng biết sợ chứ ạ, ta sợ tối lắm, bọn họ mặc dù nghe lệnh ta, nhưng ta lại không quen bọn họ, làm sao tin tưởng được? Người ta tin tưởng nhất là ca mà.” 

Chu Hồng Dạ từ biểu cảm không hề thay đổi trên mặt Tiêu Phàm không đoán ra được tâm tư của hắn, ý nghĩ hắn vẫn không dám thừa nhận bất chợt hiện ra. Tiêu Phàm ngốc nghếch chưa trải sự đời trước đây đúng thật là vậy, nhưng giờ đây có lẽ trên khuôn mặt chân chất ngây thơ này chứa đựng tâm tư mà hắn không nhìn thấu nổi.  

Đây là điều một đế vương cần phải có, sau này Tiêu Phàm đăng cơ, có lẽ hắn thực sự có thể làm được. 

“Vậy ta tự tìm chưởng quỹ thêm phòng.” Chu Hồng Dạ không định đối xử với Tiêu Phàm như đứa trẻ nữa, và thật sự không muốn ngủ cùng giường với hắn. 

Chân mày Tiêu Phàm hơi nhíu lại, giữ chặt cổ tay Chu Hồng Dạ, sau đó nhẹ nhàng buông ra, rũ mắt đáp: “Để ta đi, Hồng Nghiệp ca nghỉ ngơi sớm chút.” 

Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng Dạ phát hiện Tiêu Phàm đã thay đổi, ở trước mặt mình sẽ không tùy tiện làm nũng, không nhào đến ôm lấy hắn nói cái này kể cái kia, ngược lại biểu hiện ra đúng vẻ uy nghi của Thái tử, hành trình đi đều được hắn sắp xếp ổn thỏa, dù hai người không nói với nhau mấy câu, trên mặt của thiếu niên cũng lạnh nhạt, nhưng mọi việc làm đều rất cẩn thận chu đáo.

Hai người không nói với nhau câu này, mãi đến thành Giang Lăng. 

Thành Giang Lăng trải qua sáu năm càng thêm phồn hoa tươi đẹp, so với trước đây càng náo nhiệt hơn. Chu Hồng Dạ không vào thành mà thúc ngựa chạy về phía tây, Tiêu Phàm cũng đi theo.  

Mộ phần của Chu gia được sắp xếp trên một gò núi phía tây, hai người buộc ngựa dưới gốc cây đi bộ đến mộ địa. Chu Hồng Dạ quay lưng về phía Tiêu Phàm, hốc mắt đỏ lên, vừa nghĩ đến chuyện tất cả thân nhân của mình đang an nghỉ dưới đất, không còn cơ hội gặp lại nữa, tim hắn như bị đao cứa qua.

Ánh mắt vừa chạm đến bia mộ của tổ phục, hắn không nhịn được nữa, bất chợt quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa. 

Tiêu Phàm yên lặng không nói gì, lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh hắn, lấy lư hương và tiền vàng giấy bày ra trước bia mộ, nhóm lửa đốt ba nén hương đưa cho Chu Hồng Dạ. 

Chu Hồng Dạ hít sâu một hơi lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói một cảm ơn, sau khi dâng hương xong, hai người trịnh trọng dập đầu trước bia một của từng người, y phục dính đầy bùn đất cũng không để ý. 

Tiêu Phàm đứng lên trước, ra sau lưng hắn. Mặc dù hắn không thể hiểu rõ được cảm xúc này, nhưng nhìn Chu Hồng Dạ như vậy, trái tim của hắn như bị ai đó siết chặt, hít thở không thông. 

Hắn vẫn luôn đứng đợi bên cạnh Chu Hồng Dạ ở nơi này, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh cam rực rỡ phủ khắp nơi, Chu Hồng Dạ từ trong mơ màng bừng tỉnh lại, định đứng dậy về thành, khổ nỗi quỳ quá lâu chân tê liệt, lúc đứng lên chưa kịp đi đã loạng choạng ngã xuống. 

Tiêu Phàm mặc dù đang đứng bên cạnh hắn nhưng vẫn không kịp đưa tay đỡ, đành phải nhanh chóng lật người lại kéo Chu Hồng Dạ ngã lên người mình.  

Thân hình Chu Hồng Dạ cao gầy, trọng lượng cũng không nhẹ, cả người mạnh mẽ đè lên người Tiêu Phàm, quả thực nện hắn một phát thiếu chút nữa ngất luôn. Nhưng thiếu niên lại không rên lên tiếng nào, vội đứng dậy đỡ Chu Hồng Dạ: “Ca không sao chứ?”

Chu Hồng Dạ ngồi dưới đất xoa chân và đầu gối mình, mở to đôi mắt còn sưng đỏ, lắc đầu, khàn giọng đáp: “Không sao, vừa rồi đụng ngươi có bị thương không?”

Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay giúp hắn xoa một bên chân còn lại, vì mấy lời quan tâm của đối phương mà cả người nhiễm lên một tầng ý cười, “Không sao, nhìn ca thương tâm khổ sở ta cũng chịu không nổi, cho nên chuyện của chúng ta ca bỏ qua cho ta, có được không?”

Ánh mắt thiếu niên chân thành tha thiết, Chu Hồng Dạ khẽ run, hắn hiểu rõ tâm tư này, nhưng chính vì hiểu rõ nên mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoặc nói đúng hơn là không thể tiếp thu được. 

Khoan nói chuyện Tiêu Phàm nhỏ hơn hắn bốn tuổi, chỉ lấy thân phận của Thái tử của Tiêu Phàm mà nói cũng không thể để chuyện thế này xảy ra, vả lại, thiếu niên trẻ tuổi tình cảm tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần không nói ra, hắn lại ở biên quan thật lâu, phỏng chừng tâm ý của Tiêu Phàm cũng sẽ dần phai nhạt. 

“Cảm ơn.” Chu Hồng Dạ chống đất đứng dậy, “Chúng ta về thành Giang Lăng đi, ngày mai sau khi đến thăm Đàm thúc ta sẽ lên đường đến Úy Hải quan.”

Ánh mắt Tiêu Phàm khẽ động, sau đó gật đầu: “Được, vậy lần này đến Úy Hải quan khi nào sẽ hồi kinh?”  

Chu Hồng Dạ thầm nghĩ: Đợi khi nào ngươi quên hết ý nghĩ bồng bột này ta lại về, vả lại, chuyện ở biên quan cũng không nói trước được điều gì.

“Không biết, có lẽ phải đợi lúc không có chiến tranh chúng ta mới có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Chu Hồng Dạ chậm rãi xuống núi, “Về thành thôi.”

Hai người vào thành tìm khách đi3m ở lại, lần này Tiêu Phàm hơi căng thẳng, những vẫn yêu cầu hai phòng thượng hạng, chẳng qua lúc hành lý vừa được sắp xếp xong hắn lại chạy đến phòng Chu Hồng Dạ nói: “Hồng Nghiệp ca, chúng ta ra ngoài chút được không, thuận tiện ăn cơm tối, lần trước đến thành Giang Lăng còn nhiều chỗ ta chưa đi được, ca dẫn ta ra ngoài chơi nhé?”

Chu Hồng Dạ khóc được một trận thoải mái, tâm trạng giờ đã tốt hơn, hắn nghĩ Tiêu Phàm vẫn luôn ở trong cung ít có dịp ra ngoài, cho nên không ngần ngại đồng ý đưa hắn đi chơi cho đã, dù sao thành Giang Lăng cũng là cố hương của hắn, hắn là chủ nhà thì cũng nên tận lực một chút. 

“Đi, chúng ta ăn cơm trước, sau đó đưa ngươi đi chèo thuyền du ngoạn ngắm cảnh sông về đêm, không biết sáu năm qua đi nơi này có tươi đẹp phồn hoa hơn trước không.”  

Tiêu Phàm thấy nét mặt đối phương không bài xích, trong lòng thầm thở phào, thế là gật đầu mắt tỏa sáng, “Ta nhớ trước kia ca mua cho ta rất nhiều món ngon, giờ ngẫm lại ta vẫn còn muốn ăn, Hồng Nghiệp ca, hay là tối nay chúng ta ăn lại mấy món kia đi.” 

Chu Hồng Dạ bị tâm thái thiếu niên hoạt bát của hắn k1ch thích, đoạn ôm ngan bả vai của đối phương đi ra khỏi khách đi3m, “Được thôi, tối nay ca ca đệ mời khách, chúng ta ăn hết thành Giang Lăng này!”  

“Vậy chẳng phải sẽ vỡ bụng luôn à?”  

“Ha ha, ngươi hiếm lắm mới đến đây một lần, cơ hội tốt như vậy thì phải nhớ quý trọng đó.” ở nơi đó đầu lại ăn không đến, cứ như vậy một cơ hội, nhưng phải biết quý trọng.”

Hai người đi dạo chợ đêm rất lâu, ăn no căng bụng, sau đó lại chạy đến bên bờ sông ngắm thuyền hoa, lên thuyền nghe vũ công đàn hát nhảy múa, sau đó lại thuê một chiếc thuyền nhỏ hơn nằm trên sàn thuyền ngắm trời đêm, chỉ là ánh sao trên trời cũng bị sự phồn hoa dưới mặt đất làm lu mờ đi vài phần.

Hai người tĩnh tâm hưởng thụ gió mát trên sông, tự tại thoải mái.

Bỗng một chiếc thuyền hoa lớn hơn lướt qua bên cạnh thuyền hai người, trên thuyền hoa có không ít khách đang chơi đùa, có người ngó xuống thấy trên thuyền nhỏ có hai người đang nằm, bèn duỗi cổ nhìn cho rõ, mượn ánh đèn sáng ngời khắp nơi, sau khi thấy rõ mặt lập tức nháo nhào lớn tiếng nói: “Hai vị mỹ nhân ở một mình nơi đấy làm gì đó? Mau lên đây!”

Càng ngày càng nhiều người chú ý hơn.

Mới đầu Chu Hồng Dạ và Tiêu Phàm chưa ý thức được đối phương đang gọi mình, mãi đến khi chiếc thuyền hoa lớn kia thật sự rẽ nước lại gần, thậm chí đến lúc sắp đụng vào nhau hai người mới nhận ra, Tiêu Phàm nhìn Chu Hồng Dạ, “Hồng Nghiệp ca, bọn họ đang nói gì vậy?” 

Chu Hồng Dạ nghe mấy lời dâm ý dâm bỉ ổi của bọn chúng, sắc mặt lạnh dần, ánh đèn soi xuống mặt sông hắt lại trên gương mặt hắn, càng thêm nổi bật đôi mắt phượng xinh đẹp, tuy lạnh lẽo không chút tình cảm nhưng càng khiến người ta muốn dừng ngắm mà vẫn không dừng được. 

Thuyền hoa còn đang đến gần, Chu Hồng Dạ nhanh như chớp rút đao, vỏ đao mạnh mẽ chống lên thành thuyền vận nội lực, thuyền nhỏ bị lực đẩy mạnh mẽ đẩy trượt ra một khoảng xa, né tránh chiếc thuyền kia đang áp sát. 

Hắn cảm thấy lần này có lẽ được thanh tĩnh rồi, nhưng không ngờ, khách trên chiếc thuyền hoa kia vẫn nhìn chằm chằm hai người, bảo lái thuyền điều khiển thuyền tiếp tục đuổi theo, người đứng trên thuyền còn ngân nga mấy ca khúc ngôn từ kiều diễm càn rỡ trêu ghẹo hai người họ.  

Thuyền Chu Hồng Dạ ngồi chỉ là thuyền nhỏ, dù đi nhanh hơn nữa thì cũng không đuổi sánh kịp tốc độ của thuyền lớn. Chẳng bao lâu đám người kia đã đuổi kịp. 

Chu Hồng Dạ rút trường kiếm ra khỏi võ, đón gió thẳng tắp đứng đầu mũi thuyền, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt hờ hững nhìn đám người kia như một đống rác, hắn miễn cưỡng né tránh lần thứ nhất vì không muốn phiền phức, nhưng tự mò đến tìm chết thì hắn sẽ không tiếp tục tránh làm gì, huống hồ tính cách rèn luyện được trên chiến trường luôn là dũng cảm tiến lên, đối diện trực tiếp với kẻ địch. 

Nhóm khách nam thô bỉ kia đuổi tới thì thấy tiểu mỹ nhân ban nãy rút kiếm ra, không khỏi cười đê tiện nói vọng xuống: “Mỹ nhân còn định múa kiếm nữa sao? Tốt tốt, múa một điệu cho gia xem nào!!” 

Chu Hồng Dạ còn chưa kịp lên tiếng, chợt cảm thấy sau lưng có tiếng gió xẹt qua, một người khác bất thình lình đã xuất hiện trên thuyền hoa, khuôn mặt lạnh lùng ra tay nhanh như chớp lôi cổ đám kia thẳng tay vứt hết xuống nước.  

“Còn nói bậy bạ đừng trách ta không khách sáo.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK