• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian huấn luyện trong doanh rất vất vả, nhưng dạo này trong lòng Tưởng Lăng so với cuộc sống oanh ca yến hót khi trước bỗng phong phú hơn nhiều, vả lại dù gì nơi đây cũng có Trần Phong, nên tâm trạng lúc nào cũng không tồi. 

Tưởng tiểu thiếu gia sống gần hai mươi năm, không phải chưa từng được ai đó ái mộ, nhưng những người đó đa số đều nhìn vào gia thế của hắn để ‘thích’ hắn, thứ hai là nhìn tướng mạo của hắn, còn tính cách thật của hắn thì luôn được xếp cuối cùng.

Thế nhưng Trần Phong thì không giống vậy.

Hắn là Uy viễn hầu, tước vị còn cao hơn Kì An Bá, một thân một mình, nhân phẩm cũng không tệ. Sau khi Tưởng Lăng điều tra cặn kẽ thì phát hiện ra có rất nhiều thiên kim tiểu thư trong thành muốn được gả cho hắn, thậm chí lúc ở biên quan cũng có rất nhiều cô nương xem hắn là tiêu chuẩn lang quân như ý, người tình trong mộng, có thể nói, mị lực, tài năng, tước vị của Trần Phong hơn hắn rất nhiều chỗ. 

Người như thế này mà thích hắn, nghĩ thôi đã cảm thấy lâng lâng, huống hồ, bản thân hắn cũng có cảm xúc tương tự. 

Đêm lạnh như nước.

Tưởng Lăng nằm trên giường, Lan Thận nằm cạnh hắn, tướng ngủ nhã nhặn không làm phiền tới ai. Vốn là hai mươi người cùng chung một doanh trướng, chắc chắn có người sẽ ngủ ngáy, trước đây Tưởng Lăng chỉ cần ngã đầu xuống là ngủ do huấn luyện quá mệt mỏi cho nên không nghe được mấy âm thanh ồn ào này. Nhưng bây giờ hắn lăn qua lăn lại mấy lần cũng không ngủ được, lại thêm tiếng ngáy vang vọng bên tai như sấm, trong lòng càng bực bội, rất muốn đạp hết mấy tên ngủ ngáy xuống giường!

Hắn thở dài trong lòng, ngồi dậy lặng lẽ xuống giường, vén màn ra khỏi doanh trướng.  

Đêm khuya nên trong sơn cố rất im ắng, gió mát nhẹ thổi qua, đầu óc còn mơ màng bị gió thổi lập tức tỉnh táo lại, hắn chậm rãi đi đến bên bờ suối nằm xuống, lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, ngẩng đầu nhìn sao trời. 

Lúc mới vào doanh huấn luyện, hắn còn đang nuôi nấng ý định luyện tập thật giỏi để đập Trần Phong một trận ra trò, cho nên ngày ngày nỗ lực, không muốn bị tên kia xem thường. Mà bây giờ hắn lại đột nhiên muốn được ở nơi này lâu thêm chút. 

Chỉ là hắn cần phải quan sát Vạn Bằng, nếu Vạn Bằng ra khỏi nơi này, hắn cũng không thể ở lại. 

“Ngươi ở đây làm gì?” Trời khuya cho dù đã nhỏ giọng hết mức nhưng cũng đủ dọa Tưởng Lăng giật mình. 

Hắn lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn người đang đi tới, là Trần Phong. 

“Ngủ không được cho nên ra hít thở không khí,” Tưởng Lăng dừng một chút, lại thêm một câu, “Sẽ không trễ nải việc huấn luyện ngày mai đâu.”

Trần Phong ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn suối nước lấp lánh phản chiếu bóng sao trên trời. 

“Sao ngươi lại ra đây?” Tưởng Lăng hỏi hắn. 

Chất giọng của nam nhân hơi khàn khàn, đáp lời: “Mơ thấy huynh đệ trước kia, không ngủ được nữa.” 

Tưởng Lăng tâm tư linh động, nghe vậy đã hiểu Trần Phong đang nhớ những huynh đệ tử chiến trên sa trường trước đây. Tưởng Lăng chưa từng chứng kiến cái chết như vậy, không thể hiểu được cảm xúc này của hắn, chỉ đành nói: “Ngươi cũng đừng nên nhớ mãi chuyện quá khứ.”

Trần Phong không khỏi cười cười, “Thời gian đầu rất khó chấp nhận, so với bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hắn thân là thống lĩnh, ấn tượng để lại trong lòng tất cả mọi người là ăn nói chuẩn mực, nghiêm khắc quyết đoán, chí ít Tưởng Lăng chưa từng nhìn thấy hắn cười, giờ đây nụ cười này vừa rộ lên chợt có cảm giác như phù dung sớm nở tối tàn, khiến Tưởng Lăng vừa nhìn thấy đã sững sờ. 

Hương vị cỏ xanh tươi mát theo gió vờn quanh chóp mũi, Tưởng Lăng hít sâu một hơi, nằm xuống đặt hai tay sau gối sau gáy, “Nghe nói năm ngươi mười tuổi đã đi đầu quân, tại sao? Ngươi không sợ chết à?” 

Trần Phong gật gật đầu, “Sợ, nhưng dù sao chết trên chiến trường cũng tốt hơn chết đói.”

Ánh mắt Tưởng Lăng đáp xuống trên tấm lưng rộng của hắn, “Chết đói?” 

Trần Phong quay người ngồi đối mặt với hắn, “Khi đó nơi ta ở có lũ lụt, nước dâng rất cao, ruộng vườn bị tàn phá, người thân chết đuối, ta tương đối may mắn ôm được một khúc gỗ nên sống sót, thế nhưng trên người chẳng còn gì, sau khi nước rút lên bờ còn từng đi xin ăn một thời gian, sau đó thực sự quá đói, nghe nói trong quân doanh có nuôi cơm, cho nên bèn đi tòng quân.”  

Tưởng Lăng nghẹn một hơi trong ngực nghe hắn kể xong, “Khi đó ngươi đã biết võ rồi sao?”

“Vẫn chưa, khi đó vẫn giống như các ngươi bây giờ, nhưng may mắn vừa tòng quân được vài ngày thì gặp được sư phụ, sư phụ cảm thấy căn cốt ta tạm được nên bắt đầu dạy võ cho ta.” 

“Vậu sư phụ ngươi đâu?”

Trần Phong cụp mắt, “Chết dưới đao của địch, an táng ở biên quan.” 

Tưởng Lăng xưa nay không phải người không biết ăn nói, nhưng lúc này lại không biết nên nói gì. 

Gió trong cốc chầm chậm thổi qua, mang theo hơi lạnh, Tưởng Lăng rùng mình một cái, Trần Phong ngồi cạnh phát hiện ra thuận miệng nói: “Sớm về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải huấn luyện.” 

Tưởng Lăng nhìn khuôn mặt cương nghị của hắn, chợt nhớ lại những gì hắn vừa kể, đi lên từ hai bàn tay trắng, phải nỗ lực lập rất nhiều công lao mới có thể có được tước vị Uy viễn hầu tiếng tăm lẫy lừng như ngày hôm nay, khiến người ta không khỏi bội phục. 

Hắn ngồi dậy, vừa vặn mặt đối mặt với Trần Phong, “Trần Phong, điều ngươi muốn làm nhất là gì?”

Trần Phong không để ý hắn không dùng kính xưng, chỉ nói: “Điều ta muốn nhất là không còn chiến tranh.” 

“Còn chuyện gì khác không?” Hắn nghiêm túc chăm chú nhìn nam nhân. 

Không khí trầm mặc hồi lâu, Trần Phong mới mở miệng nói: “Những cái khác, không dám nghĩ.”

Tưởng Lăng khựng lại một chút, không đáp lời, sau đó đứng dậy phủi vụn cỏ trên người, “Ta về đây.”

Sau đêm đó, hai người ngoại trừ những lúc huấn luyện thì không gặp nhau nữa, Tưởng Lăng lần nữa dùng lại kính xưng khi nói chuyện với hắn, giống những người khác hành lễ theo quy chuẩn. Trần Phong đối xử với hắn cũng không có gì khác biệt. 

Tưởng Lăng cả ngày huấn luyện, ăn cơm, đi ngủ, hắn vốn nghĩ rằng mình có thể để mặc thời gian trôi qua để chôn vùi rung động từ tận đáy lòng, nhưng có đôi khi, chuyện tình cảm thì không nói trước được điều gì, cũng không thể tự mình khống chế được. 

Mãi đến một buổi tối hôm nọ, Tưởng Lăng tỉnh giấc từ trong mộng, đáy quần ướt một mảng rộng, hắn mới giật mình tỉnh táo lại, kèo này không ổn rồi! 

Sau khi kì án ở Giang Nam thành công phá được, doanh huấn luyện lại tăng thêm một vị thống lĩnh khác – Hình Giai. 

Ngày hôm đó lúc đang huấn luyện, Trần Phong đột nhiên dừng lại, gọi phó tướng đến dặn dò đôi câu tiếp tục cho tân binh huấn luyện, rồi đi cùng với Hình Giai ra khỏi sơn cốc, dường như muốn đi gặp ai đó.

Sau khi hai người vừa đi, phó tướng lần nữa tập hợp mọi người yêu cầu đối chiến, đối thủ của Tưởng Lăng vẫn là Vạn Bằng. Vốn cho rằng tên này sẽ tiếp tục phân cao thấp với mình, nhưng không biết gã phát điên cái gì, trong lúc đang ra tay thì đột nhiên chen chân vào phía dưới của hắn đá lên, hắn nhanh chóng lách người né tránh nhưng vẫn bị đá trúng, chợt cảm thấy một cơn đau đớn buốt người quét khắp toàn thân, kèm theo đó chính là phẫn nộ ngập trời, hắn nhịn đau quật ngã Vạn Bằng xuống đất, Vạn Bằng lúc này khoái trá để mặc cho hắn đánh, trên miệng còn mang theo nụ cười đê tiện.

Cục diện nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, phó tướng bảo binh lính chạy đi báo với Trần Phong, còn mình thì cùng những người khác lao vào can ngăn, lúc Trần Phong đến hai phe tân binh vẫn còn đánh nhau túi bụi. 

Thế nhưng chỉ cần Trần Phong cao giọng quát một cái, tự mình bước tới đạp văng mấy người, đám người mới chịu tách ra. 

“Vì sao đánh nhau? Ai dẫn đầu?”

Tưởng Lăng chịu đựng đau đớn, cúi đầu đứng bất động.

“Nếu đã không chịu nói, vậy đừng mong ra khỏi nơi này.” 

Lời này vừa nói ra, lập tức có người nói Tưởng Lăng và Vạn Bằng xảy ra tranh chấp trước, Trần Phong dạy dỗ vài tiếng, đoạn gọi phó tướng đến hỏi tình huống cụ thể.

Phó tướng cũng nói tương tự, dù sao đúng thật là Tưởng Lăng ra tay quật ngã Vạn Bằng trước rồi lao vào đánh.

“Tưởng Lăng, Vạn Bằng bước ra khỏi hàng!”

Tưởng Lăng sắc mặt trắng bệch, đứng trước đội ngũ. 

Trần Phong trầm mắt nhìn hắn, “Tưởng Lăng, đối chiến là để luyện tập, không phải để các ngươi mượn cớ trả thù việc riêng, nói ta nghe xem, vì sao lại ra tay đánh Vạn Bằng?” Hắn biết Tưởng Lăng và Vạn Bằng có thù cũ, cho dù là Tưởng Lăng nhất thời nhịn không được ra tay đánh Vạn Bằng, Trần Phong bình thường đương nhiên sẽ không thiên vị, dù sao đây cũng là quân doanh, nhưng cũng sẽ suy xét cẩn thận hơn. Nhưng khổ nỗi hiện tại bệ hạ lẫn Định quốc công đều đang đứng sau lưng nhìn hắn giải quyết, nếu giải quyết không thỏa đáng thì càng không ổn, vả lại nếu chẳng may bệ hạ không vui, tước đi tư cách nhập sĩ của Tưởng Lăng, thì sau này Tưởng Lăng biết phải làm thế nào đây?  

Tưởng Lăng chỉ cảm thấy phía dưới càng ngày càng đau đớn dữ dội, hốc mắt đỏ lên, bên tai lại nghe Trần Phong trách mắng, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, run rẩy đáp lại: “Hắn đáng bị đánh.”  

Sắc mặt Trần Phong càng thêm khó coi, “Vì sao đáng bị đánh?”  

Tưởng Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm hắn, không đáp lời.

Trần Phong bước đến đối mặt với hắn, trên mặt không có cảm xúc gì: “Hỏi ngươi lần nữa, vì sao lại đánh Vạn Bằng? Hắn làm gì ngươi?” Nếu lý do đưa ra hợp lý, hắn có thể bảo đảm Tưởng lăng không bị đào thải ra khỏi doanh huấn luyện. 

Bờ môi Tưởng Lăng trắng bệch, cố chấp không nói lời nào.

“Ta đã cho ngươi cơ hội giải thích, người đâu, dẫn xuống đánh hai mươi quân côn.” 

Tưởng Lăng lạnh cả tim.

Lan Thận đột nhiên bước ra khỏi hàng nói đỡ cho hắn vài câu, nhưng Trần Phong không để ý hắn, bảo hắn về hàng.  

Phó tướng dẫn theo người kèm Tưởng Lăng, hai chân Tưởng Lăng đứng không vững, hai mắt đỏ đến mức dường như sắp ứa nước mắt, cắn răng nói: “Trần Phong, mẹ nó ngươi đừng có hối hận!” Nếu như ta bị đánh cho tàn phế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. 

Trần Phong giật mình, lần nữa nhìn lại dáng vẻ hiện tại của Tưởng Lăng, đột nhiên mở miệng nói: “Trước tiên dẫn hắn đến quân y xem thử.” 

Tưởng Lăng thở phào một hơi.

Hắn được đưa đến lều của quân y, sau khi nói rõ tình huống ban nãy, quân y vừa nhìn chỗ kia của hắn một cái đã lắc đầu, sau đó bước ra nói rõ tình huống với phó tướng, phó tướng nghe xong cũng giật mình, vội vàng chạy đến báo lại với Trần Phong, Trần Phong nghe xong trong lòng cũng lạnh toát, nhấc chân định chạy đi, nhưng đột nhiên nhớ ra bệ hạ còn ở chỗ kia đợi hắn, thế là giương mắt nhìn sang.

Thấy bệ hạ phất tay ra hiệu, hắn mới yên tâm bước nhanh tới lều của quân y. 

Mới vừa tới trước lều doanh trướng, đã nghe thấy thanh âm nức nở của Tưởng Lăng bên trong, “Đại phu đại phu, ngài nói cho ta nghe đi, cái này có thể trị không hả?”

Quân y thở dài một hơi, “Ngươi để ta suy nghĩ chút đã.”

“Đại phu, ngài nhất định phải cứu ta, nếu ta không được nữa thì sau này làm sao đi gặp Tiểu Thanh Tiểu Ngọc đây?” 

Trần Phong nghe tới đây, vốn dĩ còn đang lo lắng lại biến thành tức giận, đã bị thương thành như vậy còn có tâm trạng nghĩ đến tiểu quan ở Ngọa Vân Lâu.  

Hắn vén rèm đi vào, “Vậy thì khỏi cần trị, như này rất tốt, có thể tu tâm dưỡng tính.” 

Mấy ngày nay Tưởng Lăng đã nén một bụng lửa giận, vừa nãy Trần Phong còn đòi dùng quân côn đánh hắn, nhưng kịp thời phát hiện ra bất thường cũng hắn thì tạm không tính, giờ lại giở giọng ra không quan tâm thương thế của hắn, Tưởng Lăng tức giận quát lên: “Ta mẹ nó thao chết ngươi! Trần Phong, ngươi đừng chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn! Đồ của ngươi có thể dùng, của ông đây thì không thể à?!”

Trần Phong mặc dù cảm thấy hắn đáng bị đánh cho nhớ, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì, ánh mắt rơi xuống nơi đây sưng tấy lên của Tưởng Lăng, nhíu mày hỏi quân y: “Có thể chữa khỏi hay không?”  

Quân y nói mình học nghệ không tinh, Tưởng Lăng lập tức khóc càng lớn hơn. 

Trong lòng Trần Phong cũng lo không kém, thấy quân y hết sờ rồi mó xem xét, bèn khoác tay bảo quân y né sang một bên, giật một miếng vải sạch nhét vào miệng Tưởng Lăng, giúp hắn mặc lại y phục, ôm ngang thiếu niên ra khỏi doanh trướng. 

Tưởng Lăng giật nảy trong lòng, chăm chú nhìn một bên sườn mặt nam nhân.  

May mà trong phủ Định quốc công có thần y tọa trấn, vết thương của Tưởng Lăng cuối cùng hữu kinh vô hiểm. 

Sau khi khám xong Trần Phong cầm lấy đơn thuốc, cất thuốc vào trong ngực, ôm một người đang sống sờ sờ về phủ Uy viễn hầu, dặn dò quản gia dọn dẹp một gian phòng trống cho Tưởng Lăng nghỉ ngơi lấy lại sức. 

Tưởng Lăng tựa trên giường sạch sẽ ngăn nắp vừa mới dọn dẹp xong, thấp giọng nói: “Ban nãy ra rất nhiều mồ hôi, ta muốn tắm.”

“Chỗ bị thương không thể đụng nước.” Trần Phong nhớ rất kĩ lời dặn của Chu thần y. 

“Ta dùng nước lau người một chút cũng được, nếu không ta sẽ không nằm xuống.” Hắn giật giật y phục huấn luyện ướt đẫm mồ hôi trên người, lại ngó sang chăn mền mới tinh, trưng khuôn mặt vô tội nhìn nam nhân.

Trần Phong thở dài một hơi, đành phải đi lấy một chậu nước ấm tới, lấy thêm một bộ y phục ngoài và cả áo lót trắng bên trong còn mới chưa mặc lần nào đến cho hắn. 

“Tự ngươi lau?”

Tưởng Lăng gật gật đầu.

Trần Phong ra phòng, ngồi chờ trong sân. 

Cũng không lâu lắm trong phòng vọng ra tiếng của Tưởng Lăng, Trần Phong đứng dậy đẩy cửa bước vào, chỉ thấy hắn đã thay xong y phục chui vào trong chăn, chỉ chừa lại khuôn mặt bên ngoài, trông rất mệt mỏi. 

Trần Phong không ngại mệt mang quần áo và chậu nước bẩn ra ngoài, để lại một câu: “Yên tâm dưỡng thương.” sau đó đóng của lại.  

Tưởng Lăng đúng thực là rất mệt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Hắn cứ như vậy ở lại phủ Uy viễn hầu một thời gian khá dài, quản gia trong phủ cũng không biết vì sao cứ mỗi lần nhìn thấy hắn là cười toe toét, chăm sóc hắn rất tận tình.  

Trần Phong mấy ngày nay cũng thường xuyên trở về, dù sao trong doanh huấn luyện đã có tận ba vị thống lĩnh, vừa có Hình Giai vừa có Đinh Nhiên, nhiệm vụ của hắn cũng nhẹ hơn nhiều. 

Mãi cho đến ngày Trung thu, bệ hạ bỗng nhiên hạ chỉ nói rằng sẽ cho tân binh về nhà đoàn tụ với người nhà, đặc cách doanh huấn luyện cho tân binh ra khỏi doanh một ngày. 

Trần Phong cả ngày đó không có việc gì làm, ngoại trừ giúp hắn thay thuốc nấu thuốc, bưng cơm đưa trà cho hắn, thời gian còn lại thì ngồi trong sân luyện võ đọc sách.

Tưởng Lăng chán đến mức cả người mốc meo, cho nên bèn kéo nam nhân đến nói chuyện giải sầu, bảo Trần Phong kể những chuyện trước đây trên chiến trường cho mình nghe, có chuyện vui, có chuyện buồn, có thú vị, có sung sướng hạnh phúc, nhưng nhiều nhất vẫn là khung cảnh máu tươi chảy thành sông và nỗi đau khổ khi mất đi bằng hữu, mất đi người thân. 

“Hôm nay là Trung thu, có muốn về nhà với người thân không?” Trần Phong đút cho hắn muỗng thuốc cuối cùng, xoay người vừa dọn chén vừa hỏi. 

Tưởng Lăng nét miếng táo ngọt vào trong miệng, lúng búng nói: “Ta không về đâu, sẽ ở đây với ngươi.”

Trần Phong đã rất nhiều năm chưa từng đón Trung thu, nghe vậy trong lòng không khỏi dậy sóng. 

“Được.”

Trung thu đêm đó, ánh trăng tròn vành vạnh, sắc vàng xinh đẹp bao phủ khắp nơi trong viện. 

Tưởng Lăng được Trần Phong ôm vào trong viện ngắm trăng, trên bàn đá trong viện còn bày biện trái cây và bánh ngọt, hắn thấy Trần Phong không nói tiếng nói, bèn nói: “Trăng đẹp như vậy, không uống vài ngụm rượu sao?” 

Trần Phong ngẩng đầu nhìn trăng chốc lát, mới nói: “Ngươi đang bị thương, không thể uống rượu.” Khựng lại một chút, nam nhân lại thêm một câu, “Một mình ta uống cũng không có gì thú vị.”

Khóe miệng Tưởng Lăng chứa ý cười, thần bí nói một câu: “Rượu đêm nay ở Ngọa Vân Lâu nhất định là uống rất ngon á.” 

Trần Phong đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn. 

“Sao vậy?” Tưởng Lăng cười yếu ớt nhìn hắn.

Trần Phong biết hắn đến Ngọa Vân Lâu cũng không phải vì những chuyện trăng hoa kia, nhưng khi nghe hắn nhắc đến như vậy cũng không quá dễ chịu, bây giờ người này ở ngay trước mặt hắn còn muốn đến Ngọa Vân Lâu uống rượu, đang muốn chọc tức hắn à?

“Cho dù có ngon cách mấy thì cũng quá mềm, sao có thể so được với rượu ở biên quan, nóng bỏng, nhiệt liệt như lửa.”

Tưởng Lăng nghe vậy, gợn sóng trong mắt càng mãnh liệt, trong lòng nhộn nhạo không dứt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đến gần Trần Phong, như thủ thỉ bên tai hắn, “Hóa ra là ngươi thích kiểu nhiệt tình sao?”  

Có lẽ là ánh trăng quá mức say lòng người, hoặc có lẽ là người trước mặt quá mức dụ dỗ hắn, hô hấp Trần Phong khựng lại, nhịp tim cuồng loạn, vừa vặn chạm mắt với Tưởng Lăng, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi cúi đầu.

“Hầu gia, Lưu hộ vệ của phủ Định Quốc công đang ở bên ngoài cầu kiến, nói rằng mang theo khẩu dụ của Thánh thượng tới.” Quản gia bất ngờ xuất hiện ngoài viện lớn giọng bẩm báo. 

Trần Phong giật mình hoàn hồn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK