Tướng Mạo Tư Thủ là một câu Hán ngữ, không phải thành ngữ, đại ý của câu này là: Muốn cùng một người bên nhau săn sóc, chăm sóc lẫn nhau đến hết đời.
Người xưa thường hay có câu nói ” Núi không đổi, Thiên địa hợp, mới dám đoạn tuyệt với quân.” Hoặc đối với tình yêu trung thành thì nói rằng: “Đến chết tình yêu cũng sẽ không thay đổi.”
Tiêu Cư Mạo nhìn xuống bá quan dưới điện, thấy bọn họ giật mình kinh ngạc tụ lại thảo luận, bèn đợi cho bọn họ thảo luận xong yên lặng lại, mới nói tiếp: “Các vị ái khanh có muốn đề cử ai hay không?”
Đám đại thần nhìn qua nhìn lại nhau mấy lần, một vị lão thần râu trắng bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, thần cho rằng nữ tử nước Ô Phượng đăng cơ, thật sự không hợp lẽ thường, chúng ta không nên cử sứ thần đến dự ạ.”
Sau khi người nọ nói xong, những đại thần khác cũng phụ hoa theo, trong lời nói đều tràn ngập chán ghét và khinh thường, cảm thấy chuyện một nữ nhân lên xưng vương xưng đế chẳng có gì to tát. Huống hồ, nghe đồn rằng dung nhan của tân đế nước Ô Phượng giống như yêu hồ, chỉ e là đã dựa vào sắc đẹp để đoạt được hoàng vị, thật sự trơ trẽn đủ điều. Nếu nước Ô Phượng còn do nữ nhân cầm quyền đến khi nào, thì Tiêu quốc bọn họ sẽ cắt đứt ngoại giao với nước Ô Phượng đến ngày đó.
Tiêu Cư Mạo trầm mặc nhìn bọn họ, ngón trỏ gõ nhẹ trên tay cầm, chậm rãi nói: “Trẫm hỏi, các khanh có muốn đề cử người nào thích hợp đến nước Ô Phượng hay không?”
Bên trong đại điện thoáng chốc yên tĩnh lại, sau đó tựa như nước văng vào chảo dầu, nội tâm đám người đều dậy sóng, bọn họ rốt cuộc cũng đã hiểu được tâm tư của Hoàng thượng, Bệ hạ vốn đến hỏi bọn họ xem muốn đề cử ai làm sứ thần, chứ không phải đến hỏi bọn họ có nên đến dự đại điển đăng cơ của tân đế nước Ô Phượng hay không, vốn dĩ từ đầu Bệ hạ đã quyết định sẽ đến dự, căn bản không cần họ cho ý kiến làm gì.
“Bệ hạ, ngàn vạn lần không được đâu ạ!”
“Bệ hạ, từ xưa đến nay nào có đạo lý việc vốn của nam nhân mà lại để nữ nhân làm thay* đâu ạ?”
*Gốc là “Tẫn kê ti thần”. Tẫn kê: gà mái, tư/ti: chưởng quản, thần: bình minh. Nghĩa đen là: Gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái nhà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà để phụ nữ làm thay.
Được biết, chuyện gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng ở thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại có trình độ giáo dục rất thấp, hường làm ra những việc nhiễu loạn xã hội, triều chính. Cho nên người ta cho rằng điều này là báo trước điềm báo tai họa. ( Câu nói này có liên quan tới câu chuyện của Đát Kỷ và Trụ Vương, nhưng mà nó dài lắm, nên tui chú thích bên dưới cùng nha.)
“Bệ hạ, nước Ô Phượng để một nữ nhân lên kế vị, chúng ta hẳn là nên cắt đứt ngoại giao với họ mới đúng.”
Mỗi người mỗi câu nói nhiều vô số kể, Tiêu Cư Mạo trầm mặc lắng nghe, mãi cho đến khi đám người bên dưới im lặng không nói thêm gì nữa, không khí trong điện Càn Khôn nháy mắt giống như đông đặc lại, khiến người ta ngạt thở.
“Định quốc công, ngươi nói thử xem.” Ánh mắt của hoàng đế bệ hạ đặt xuống trên thân người không nói tiếng nào từ nãy đến giờ – Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Bệ hạ, vi thần cho là, để Đinh thống lĩnh đi là thích hợp nhất.”
Vừa hay, tân đế nước Ô Phượng là nữ, Đinh Nhiên cũng là nữ, thứ hai, những người trên điện này đối với Vu Tang khinh thường ra mặt, dễ dàng nhận thấy, nếu thật sự muốn cử nam nhân làm sứ thần đến đó, có thể sẽ phá hỏng mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Chúng thần nghe xong ngẫm nghĩ trong lòng, cảm thấy chuyện này rất có khả năng, nếu Hoàng thượng đã quyết tâm muốn phái sứ thần đến dự đại điển đăng cơ, Đinh Nhiên kia đúng là người thích hợp nhất.
Thế là, chuyện sứ thần đến nước Ô Phượng là Đinh Nhiên rốt cuộc đã định đoạt xong.
Tiêu Cư Mạo sau khi bãi triều, không đến Ngự thư phòng, mà đi thẳng về cung Tĩnh Tuyền, trực tiếp nằm sấp xuống trên giường, kéo Đàm Thời Quan đến bắt đầu phàn nàn: “Sau này sẽ có quy định, không được ta cho phép, ngươi không được bước lên long sàng.” Mỗi ngày bị dày vò như thế, làm sao dậy sớm vào triều cho nổi, hắn làm sao chịu cho thấu?
Đàm Thời Quan ngồi xuống bên mép giường giúp hắn xoa bóp eo, “Vi thần tuân lệnh.”
Tiêu Cư Mạo được hắn xoa bóp thoải mái rên khẽ vài tiếng, sau đó gối đầu lên cánh tay mình hỏi: “Đại ca ngươi muốn ở lại kinh thành đón tết sao?”
Đàm Thời Quan lắc đầu, “Bọn họ vẫn không yên tâm để một mình Quý Trường Hiên ở đó, đã quyết định mấy ngày nữa sẽ trở về thành Giang Lăng.”
Tiêu Cư Mạo nhìn hắn, không vui nói: “Nói vậy là bọn họ yên tâm để ngươi ở đây một mình?”
Đàm Thời Quan nghe xong kề sát vào bên tai hắn thủ thỉ, “Ta đây không phải còn có ngươi sao?”
Tiêu Cư Mạo thỏa mãn hừ một tiếng, chỉ là vẫn khó chịu, “Đại ca ngươi lại không biết ngươi có ta, suy cho cùng vẫn bất công.”
Đàm Thời Quan nghe vậy liền vui vẻ, hắn biết vì sao Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Liệt không hợp mắt nhau, chẳng qua là vì ngày đó lúc hắn ở thành Giang Lăng bị đại ca ra tay đánh, trong lòng bệ hạ đến giờ vẫn không vui mà thôi. Một bên là huynh trưởng của mình, một bên là người mình yêu thương nâng trong lòng bàn tay, Đàm Thời Quan bị kẹp ở giữa quả thật có hơi khó xử.
“Ta năm nay đã hai mươi bảy rồi, Trường Hiên chỉ mới mười mấy tuổi, bọn họ không yên lòng cũng là chuyện bình thường. Vả lại, đại ca không ở kinh thành đón tết, đến lúc đó ta có thể tiến cung ở cùng với ngươi.”
Tiêu Cư Mạo nghe lời này, trong đầu cũng thoải mãi hơn chút, thế là thả lỏng người, nằm lỳ ở trên giường dần dần thiếp đi. Đàm Thời Quan giúp hắn đắp chăn kín, đứng dậy đến trước thư án, chấp bút bắt đầu vẽ tranh.
Hôm sau, đoàn sứ thần do Đinh Nhiên dẫn đầu rời kinh đến nước Ô Phượng, Tiêu Cư Mạo đứng trên tường thành đưa mắt nhìn đám người dần xa, Tiêu Phàm vẫn còn theo ra đến ngoài thành lưu luyến chia tay với Đinh Nhiên.
Đàm Thời Quan khép lại vạt áo choàng cho hắn, “Trở về thôi.”
Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa, sắc trời âm u, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy từ trong khe hở của tầng mây rọi xuống một tia nắng, cảnh tượng trong kinh thành lẫn ngoài kinh thành thu hết vào mắt, hắn vươn tay chỉ về phương bắc, nói khẽ: “Hằng năm vào đông, Địch quốc sẽ đến nhiễu loạn biên cương nước ta, cướp bóc, giết người, đốt nhà.”
Năm nay phải chăng sẽ còn như thế?
Đàm Thời Quan nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Tiêu Cư Mạo, thở dài trong lòng, Địch quốc mỗi năm đến mùa đông rét lạnh, bởi vì thiếu thốn lương thực, nên thường xuyên tổ chức mấy đội binh quy mô nhỏ đến biên cảnh Tiêu quốc trắng trợn cướp đoạt, phiền phức vô cùng.
Hắn biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Cư Mạo, chẳng qua là, ngồi trên cao quản việc lớn, thân bất do kỉ, rất nhiều chuyện không phải cứ không muốn thì sẽ không làm, nếu quả thật đến lúc nào đó Địch quốc lại tới làm loạn, hắn không thể không ra biên quan giết địch.
Không muốn, không nỡ thì thế nào chứ?
Tiêu Cư Mạo quay người nhìn hắn, thanh âm như bị cuốn vào trong gió, “Nếu như có một ngày, thiên hạ thái bình không phân tranh thì tốt rồi.”
Nhưng hắn hiểu được, đây chỉ là một hi vọng rất xa vời.
Đảo mắt đã đến cuối năm, kinh thành càng trở nên náo nhiệt, đoàn sứ thần đến nước Ô Phượng cũng đã quay trở về rồi, còn mang theo lễ vật Vu Tang dâng lên cho Tiêu Cư Mạo. Tiêu Cư Mạo tự tay viết thư hồi đáp biểu thị cảm tạ.
Trong cung Tĩnh Tuyền đốt chậu than hồng, so với băng thiên tuyết địa bên ngoài ấm áp hơn không biết bao nhiêu lần. Tiêu Cư Mạo ôm Nguyên Bảo lười biếng nằm trên giường, một người một mèo nom y hệt như nhau.
Cửa điện bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, một cơn gió lạnh cuốn theo cả bông tuyết ập vào trong, Tiêu Cư Mạo nhìn người vừa bước vào, trừng mắt liếc hắn một cái, “Còn không mau đóng cửa lại.” Ngay cả Nguyên Bảo trong ngực hắn cũng bất mãn hừ hừ vài tiếng.
Đàm Thời Quan đóng cửa lại, nhanh chân đi đến trước mặt Tiêu Cư Mạo, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc thật lâu không nói lời nào.
Tiêu Cư Mạo thấy hắn như thế, trong lòng đã hiểu rõ, chuyện gì nên đến thì cũng phải đến, thậm chí ngay cả cuối năm đầu năm mới cũng không muốn để bọn họ có thời gian bên nhau.
“Địch Quốc đột kích,” Thanh âm nam nhân rất thấp rất khẽ, “Hơn nữa, thế tới hung mãnh.” Hắn cũng không nói rõ chuyện Đồng Sơn Quan thiếu chút nữa thất thủ.
Tiêu Cư Mạo bình tĩnh nhìn hắn, “Ngày mai vào triều, sẽ quyết định do ai xuất trận.”
Tuy là nói như vậy, nhưng khi đêm xuống, hai người trên chăn nệm vàng rực ấm áp gần như liều chết quấn quýt triền miên, có mấy lời không cần phải nói ra, nhưng ai cũng đều hiểu.
Địch quốc quanh năm sinh sống ở phương Bắc, sớm đã quen thuộc với cuộc sống khắp nơi đều là băng tuyết, đối với loại khí hậu ác liệt này sớm đã như xe nhẹ đường quen, quân đóng đô ở Đồng Sơn Quan mặc dù ngăn được cơn sóng lớn đầu tiên, nhưng không thể không có cơn sóng dữ thứ hai, nếu cứ tiếp tục như vậy, thất thủ là chuyện sớm muộn, triều đình nhất định phải điều động đại tướng đắc lực đến nghênh chiến. Đàm Thời Quan, Trần Phong, Hình Giai chính là những người có khả năng lĩnh chỉ tiến về biên quan trấn áp kẻ địch.
Hôm sau tảo triều, Tiêu Cư Mạo mặc dù không muốn, cũng không thể không quan tâm an nguy của Tiêu quốc.
Hắn hạ chỉ để Định Quốc Công tiến về Đồng Sơn Quan, Uy Viễn Hầu đi Úy Hải Quan, lập tức khởi hành, toàn lực ngăn chặn tiến công của Địch quốc.
Chiến sự hòa tan hết không khí đón tết, hôm đó Đàm Thời Quan rời kinh, Tiêu Cư Mạo lặng người đứng trên tường thành lâu thật lâu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đại quân nữa mới buông mắt.
Trở lại trong cung, không khí quạnh quẽ rất lâu không cảm nhận được lại ùa đến, may mà Tiêu Phàm đã vào cung, còn mang theo Tuyết Cầu. Tuyết Cầu bây giờ đã lớn, toàn thân màu trắng, lông mềm mượt cực kì xinh đẹp, đã sớm thân quen với Nguyên Bảo, mỗi ngày đều ở trong cung chơi đùa vui vẻ, chơi mệt rồi thì cuộn người lại bên cạnh chậu than say giấc.
Tiêu Cư Mạo thỉnh thoảng lại gọi Tiêu Phàm đến, bảo hắn lật vài tấu chương để xem, ngẫu nhiên sẽ hỏi đến quan điểm của hắn. Mặc dù Tiêu Phàm tuổi tác còn nhỏ, còn có khoảng thời gian lưu lạc trong cung mấy năm, nhưng thiên tư thông minh, học gì cũng nhanh, Tiêu Cư Mạo mấy lúc dạy dỗ hắn, trong lòng cảm giác rất được an ủi.
Đêm Giao thừa hôm đó, Tiêu Cư Mạo gọi Tần Du cùng Tiêu Thành Cẩn vào cung, dẫn theo Tiêu Phàm, bốn người cùng ăn cơm tất niên.
Bởi vì chiến sự phương Bắc căng thẳng, tết năm nay trôi qua cũng không náo nhiệt mấy, không ít người nhà của con trẻ vợ hiền trong kinh thành đều đang ở ngoài biên quan sống chết không rõ. Đối với Tiêu Cư Mạo mà nói, mỗi lần nhận được thư gửi đến từ biên quan, hắn cũng không dám mở ra, sợ mở ra rồi sẽ nhìn thấy chuyện mà mình sợ phải nhìn thấy.
Triều thần cũng biết sau khi Địch quốc xâm lăng, tâm trạng Tiêu Cư Mạo vẫn luôn không tốt, bọn họ vì mong bệ hạ có thể vui vẻ hơn chút, thế là trong buổi tảo triều đề nghị Tiêu Cư Mạo tuyển tú, ai ngờ vừa nói dứt lời, đã bị Tiêu Cư Mạo mắng đến độ không ngẩng đầu lên được, còn phạt vị quan viên ấy một năm bổng lộc.
Nguyên văn Tiêu Cư Mạo nói là thế này: “Trẫm mỗi lần nghĩ đến biên quan khói lửa chiến tranh mịt mù, tướng sĩ đổ máu hi sinh, trong lòng liền đau đớn khôn xiết, trẫm đây không thể tự mình kề vai chiến đấu cùng bọn họ, đương nhiên càng không thể ra ngoài chịu gian nan vất vả khổ cực bốn bề, mà ở lại trong cung hiện giờ ca múa mừng cảnh thái bình, các vị không cần phải nhắc lại việc này nữa.”
Chúng thần thấy dưới mắt Tiêu Cư Mạo có chút xanh đen, tinh thần không tốt, trong lòng rất cảm động, lời này nhanh chóng lưu truyền ra ngoài, dân chúng đều cảm thán mừng vui nói Tiêu Cư Mạo chính là nhân đức minh quân.
Bởi vì đây là năm đầu tiên hắn tự mình chấp chính, Tiêu Cư Mạo ngay ngày đầu tháng giêng năm đó đổi niên hiệu thành Thiên Gia*, cũng bảo Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị cho Kì thi vào mùa xuân.
天嘉 – Thiên Gia. Thiên: Trời; Gia: Điều tốt đẹp – Lúc đọc này thì cũng suy nghĩ nhiều lắm, không chắc chắn sẽ đúng – nhưng mà bản thân tui nghĩ hẳn là – Ước mong trời sẽ ban xuống mọi điều tốt đẹp nhất cho thiên hạ, cho dân chúng – Cho người thân, cho người thương.
Tháng hai năm Thiên Gia thứ nhất, Tưởng lăng khảo hạch đạt chuẩn, ra khỏi doanh huấn luyện, phủ Kỳ An Bá ăn mừng tưng bừng, một ngày sau vậy mà lại phát hiện Tưởng Lăng chỉ để lại một phong thư, lặng lẽ thúc ngựa ngàn dặm chạy đến Úy Hải Quan tham quân.
Kỳ An Bá đầu tiên là lo lắng sau cùng lại rất tự hào, Tưởng Lăng trước kia không chịu ăn học đàng hoàng, võ nghệ không có mà văn thơ cũng không, trong lòng người cha này chỉ mong hắn cả đời này bình an là được rồi, thế nhưng bây giờ đứa con nhỏ trong nhà trong lòng có khát vọng, thành nam nhi có chí lớn, không làm mất mặt tổ tiên Tưởng gia, tổ tiên ở dưới cửu tuyền nhìn thấy tôn tử có tiền đồ như thế, hẳn là sẽ vui mừng lắm.
Tháng ba năm Thiên Gia thứ nhất, đông đảo sĩ tử tụ hội ở kinh thành, tham gia thi hội. Đồng thời, biên quan cấp báo, Định Quốc Công đánh bại Địch Quốc, cũng chém được đầu của chủ tướng, lòng quân phấn chấn, một đường như thế chẻ tre bức lui đại quân Địch quốc, chỉ là, Định quốc công trong lúc giết chết chủ tướng Địch quốc, cũng bị tên lạc gây thương tích, bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Tiêu Cư Mạo lúc nhận được thư, hắn vẫn đang dạy đạo lí thuyền và nước cho Tiêu Phàm nghe, đọc xong trầm mặc hồi lâu, không muốn để Tiêu Phàm phát hiện hốc mắt đã ửng đỏ của hắn.
“Tiểu Phàm, ngươi về luyện võ trước đi.”
Tiêu Phàm nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, thế là trong mắt lộ ra vẻ lo lắng bước ra ngoài.
Tiêu Cư Mạo nhốt mình trong Ngự thư phòng cả ngày, mãi đến giờ Tý mới quay về cung Tĩnh Tuyền lạnh lẽo.
Tháng tư năm Thiên Gia thứ nhất, Tiêu Cư Mạo từ kì thi đình chọn ra được Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, đậu Trạng Nguyên lần này cũng là người Tiêu Cư Mạo có quen biết, chính là vị Phồn Tri tiên sinh nổi tiếng khắp nơi kia – Lý Giản.
Tiêu Cư Mạo trong tiệc Hưu Minh* thì nghe được tin Đàm Thời Quan hồi kinh, sau khi nghe xong thiếu chút nữa thất thố ngay tại yến hội, may mà chỉ là thiếu chút.
*Tiệc được tổ chức ngay sau khi công bố kết quả kì thi Đình, để đón tiếp chiêu đãi những người đỗ cao ( Tiệc này bắt đầu có từ thời nhà Đường. )
Đàm Thời Quan không phải tự mình hồi kinh, mà là có người hộ tống trở về, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn mãi không tỉnh.
Người vừa được đưa về phủ Định quốc công, Tiêu Cư Mạo lập tức ngự giá đến. Hắn không quan tâm những người khác kinh ngạc thế nào, trực tiếp xông vào phòng ngủ của Đàm Thời Quan, đã thấy Đàm Thời Quan sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Chu Thạc đang giúp Đàm Thời Quan thay thuốc, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo đến định đứng lên hành lễ, liền bị Tiêu Cư Mạo ngăn lại.
“Định quốc công… thế nào rồi?”
Chu Thạc vừa nhìn thấy Tiêu Cư Mạo hoảng hốt lo lắng không thôi, nhưng trong lòng cũng mừng thay cho Đàm Thời Quan, dù sao hắn cũng biết trong lòng Đàm Thời Quan vẫn luôn ái mộ người này, còn lo lắng hắn mong mà không có được, bây giờ nhìn thấy Tiêu Cư Mạo lo lắng như vậy, hắn thật lòng thay người bạn tốt của mình cảm thấy đáng giá, sau đó đáp lại: “Bệ hạ xin an tâm, tính mạng không nguy hiểm, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi ạ.”
Tiêu Cư Mạo trong lòng bình tĩnh lại, ngồi xuống bên mép giường.
Chu Thạc vừa thay thuốc xong, tự giác rời khỏi phòng.
Trên mặt nam nhân không có chút máu nào, nhợt nhạt trắng bệch, gương mặt thon gầy, bờ môi khô nứt vì lạnh, đôi mắt đóng chặt. Tiêu Cư Mạo đứng lên rót một chén trà nóng, uống mộ ngụm, cúi người xuống chạm vào cánh môi nam nhân, chậm rãi cọ nhẹ, đợi đến khi môi hắn thấm ướt mới buông ra.
Ngày mai phải thượng triều, hắn không thể ở đây qua đêm, thế là khi đêm xuống thì trở về cung.
Hôm sau sau khi tảo triều xong, hắn lại đến phủ Định quốc công, Đàm Thời Quan vẫn chưa tỉnh, nhưng khí sắc đã tốt hơn hôm qua.
Tiêu Cư Mạo một mình chậm rãi dạo bước trong viện, đi đến trước cửa thư phòng, chỉ thấy một con chó đen từ đâu chạy đến, nhìn thấy hắn con vui vẻ ngoắc đuôi, vây quanh hắn chạy một vòng.
Tiêu Cư Mạo trong lòng chợt lóe, liền đẩy cửa bước vào trong phòng, đi đến trước bức họa trên tường, dừng bước chân.
Răng Sói ngồi xổm bên cạnh chân hắn, thế mà không hề sủa lên tiếng nào.
Tiêu Cư Mạo chậm rãi nhấc bức họa lên, thấy phía sau là một chốt cơ quan, hắn vươn tay đẩy nhẹ chốt, chỉ thấy bên cạnh giá sách mở ra một cánh cửa, phía sau cánh cửa một màu đen kịt.
Trên cánh cửa bên cạnh có đặt một cây đuốc, Tiêu Cư Mạo cầm đuốc lên, thấy phía trước có một ngọn đèn dầu, thế là hắn châm lửa thắp sáng ngọn đèn, phía trước chợt rõ ràng.
Tiêu Cư Mạo đưa mắt nhìn qua, hốc mắt đột nhiên ướt át.
Hắn đặt tay lên trái tim chua xót trước ngực, chậm rãi từng bước vào trong, một vài bức tranh tinh xảo hiện ra trước mắt, thiếu niên ngây ngô trải qua năm tháng tôi luyện, dần dần trở thành một nam nhân thanh quý tuấn mỹ, mỗi một bức họa đều vẽ cùng một người, mỗi một cử chỉ khí chất, ánh mắt nụ cười, nếu không phải tỉ mỉ quan sát chăm chú từng giờ từng khắc, căn bản không thể nào vẽ ra được.
Ngoại trừ người ra, còn có mèo.
Mèo quýt lười biếng nằm ườn ra say ngủ, mèo quýt uy phong lẫm liệt bước đi trên đường, mèo quýt nghịch ngợm chơi đùa, đều được người nọ khắc vào tim, hóa thành tranh.
Trái tim dường như bị ai đó nắm chặt, khiến hắn không thở nổi.
Tiêu Cư Mạo bước ra thư phòng, bước nhanh đi về hướng phòng ngủ của Đàm Thời Quan, còn chưa kịp vào trong, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, bước chân hắn khựng lại chốc lát, sau mới bước vào trong.
Chu Thạc đang dặn dò mấy điều cần chú ý khi thay thuốc và uống thuốc cho Đàm Thời Quan nghe, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo bước vào, cực kì tự giác ôm hòm thuốc chạy vèo ra ngoài, còn tri kỉ giúp hai người họ đóng cửa lại.
Tiêu Cư Mạo đi tới bên giường, ngồi xuống, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Đàm Thời Quan.
“Bệ hạ, đừng khóc.” Đàm Thời Quan đau lòng nói.
Tiêu Cư Mạo vươn tay lau lau, hắn cũng không biết mình đang khóc.
“Trẫm không khóc,” Hắn khàn giọng nói, “Trẫm bị gió thổi bụi vào mắt thôi.”
Đàm Thời Quan không khỏi cười cười, “Vậy thì tốt, muốn ta giúp ngươi thổi không?”
Tiêu Cư Mạo cúi người tựa vào hõm cổ hắn, mắt lại đỏ lên, “Ngươi lần này lại lập công lớn rồi, muốn thưởng cái gì?”
“Muốn thưởng gì cũng được sao?” Đàm Thời Quan nắm chặt tay Tiêu Cư Mạo.
“Ngươi nói trước đi rồi ta xem xét.”
Đàm Thời Quan nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên thái dương Tiêu Cư Mạo, khàn giọng đáp lại: “Ta muốn ở bên cạnh ngươi, cả đời này.”
ლ Chính Văn Hoàn ლ
*Tẫn kê ti thần:
Nguồn gốc câu chuyện
Vua nhà Thương là Trụ Vương tấn công nước Tô được đến mỹ nữ Đát Kỷ, rất là sủng ái. Một lần, Đát Kỷ nhìn thấy con kiến bò lên trên chậu than đồng bị bỏng chết, liền nói cho Trụ vương, Trụ Vương sai người làm hai cây cột đồng, đem phạm nhân trói vào trên cột, dùng lửa đốt nóng cột đồng, hình phạt này gọi là “Bào cách” (hay bào lạc 炮烙, bào nghĩa là nướng, lạc nghĩa là ủi). Chu Võ Vương Cơ Phát tiêu diệt nhà Thương xong cảm khái mà nói, gà mái mà gáy sớm, gia cảnh liền phải suy sụp.
Thời Ân Thương, bạo quân Trụ Vương mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng, sinh hoạt xa hoa hoang dâm vô sỉ, Trụ Vương không để ý chút nào tới lời nói của trung thần, chỉ nghe lời ái phi Đát Kỷ. Trung thần nhà Thương – Tỷ Can bởi vì hướng Trụ Vương đưa lời can gián lại bị Trụ Vương giết chết, còn bị mổ ngực moi tim, nói muốn xem trái tim thánh nhân “thất khiếu linh lung” của Tỷ Can trông như thế nào.
(Trụ Vương hỏi Tỷ Can dựa vào đâu mà tự cao, Tỷ Can nói ông tự cao vì làm việc tốt, sống nhân nghĩa. Trụ Vương mới giận mà nói rằng: Ta nghe nói thánh hiền tim có bảy lỗ, không biết có phải thật chăng?)
Hành vi của Trụ Vương khiến cho quần thần cùng bá tánh phản kháng mãnh liệt. Năm 1046 trước Công Nguyên, Chu Võ Vương mang binh thảo phạt Trụ Vương, quân đội của Chu Võ Vương ở Mục Dã khoảng cách Triều Ca bảy mươi dặm liền cùng quân Trụ Vương khai chiến, lúc đó khi Chu Võ Vương tuyên thệ trước khi xuất quân ở Mục Dã có nói: Người xưa nói gà mái gáy sáng là không hợp đạo lý , gà mái thay thế gà trống báo thức thì cửa nát nhà tan, người đàn bà mà cướp lấy chính quyền của kẻ trượng phu thì quốc gia phải vong. Trụ Vương một mặt tin vào lời gièm pha của Đát Kỷ lung tung thi hành biện pháp chính trị, là căn nguyên mất nước của Trụ Vương.
Trụ Vương thu được tin tức Võ Vương phản loạn, liền mang theo bảy mươi vạn nhân mã của y nghênh địch, chỉ là thủ hạ của y đã sớm đối y hận thấu xương nên sôi nổi phản chiến. Trụ Vương chính mình đem chính mình bức đến đường cùng, y đành phải trốn về Triều Ca tự thiêu kết liễu đời mình.
*Lục Minh Yến – Tiệc Hưu Minh:
Lục Minh Yến – Bắt đầu từ thời nhà Đường. Sau đó, vào thời nhà Minh và nhà Thanh, vào ngay sau khi công bố thứ hạng trong kỳ thi Đình, một bữa tiệc được tổ chức để chiêu đãi những người đỗ cao, đỗ đầu trong kì thi cả văn lẫn võ. Lục Minh Yến kéo dài hơn một nghìn năm trong hệ thống khoa cử, văn hóa giáo dục từ nhà Đường đến nhà Thanh.
Đôi lời của editor: Sau hơn một năm thì tui cũng lê lết xong bộ truyện này rồi, nói chung là ngồi edit chương cuối mà xúc động lắm. Cảm ơn mấy bạn vẫn luôn theo dõi truyện trong suốt thời gian qua. Và đương nhiên thì hành trình của mình vẫn chưa hết đâu nha. Tác giả viết rất nhiều Phiên ngoại, theo tui đếm thì tới tận 17 cái Phiên ngoại của nhiều CP khác nhau. Nhưng vì khá nhiều lí do kĩ thuật và lỗi beta nên tui xin phép sẽ tạm dừng ở đây vài tháng, chỉnh sửa và beta lại phần Chính văn cho hoàn chỉnh, sửa đổi lại tên nhân vật bị sai, không dám hứa chắc sẽ hoàn toàn không sai lỗi nào, tại tui chỉ có mỗi hai cái tay với hai con mắt thôi, ráng dò thấy được nhiêu thì sửa bấy nhiêu nha =))))
Và sau đó tui sẽ tiếp tục cập nhật phần Phiên ngoại. Iu mọi người:3