• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế tử An Vương trong tiệc hoa cúc không cẩn thận rơi xuống nước hôn mê không tỉnh, Tiêu Cư Mạo lập tức cho người truyền thái y đến chẩn trị, cũng phái người điều tra rõ nguyên nhân thế tử An Vương rơi xuống nước. 

Tiêu Thành Cẩn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, An Vương phi – Tần Du đã giúp bé con đổi một bộ y phục mới, chẳng qua trên người nàng vẫn còn ướt sũng, trông cực kì gầy gò yếu ớt. 

Tiêu Cư Mạo ngàn lần không nghĩ đến, trong Ngự hoa viên nhiều người như vậy, lại để An Vương phi tự mình nhảy xuống nước cứu thế tử, khiến trong lòng hắn có hơi áy náy, thế là bèn cho người hầu mang đến bộ y phục khác hầu hạ An Vương phi thay. 

Tần Du sau khi đổi sang y phục khô xong, khom người  tạ ơn Tiêu Cư Mạo, lại rơi lệ ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Thành Cẩn, ánh mắt đầy sầu lo.  

“Thái y đã xuống dưới sắc thuốc, An Vương phi không cần quá lo lắng.” Tiêu Cư Mạo dừng một chốc lại nói, “Trẫm đã sai người báo cho An Vương, hẳn là sẽ đến nhanh thôi.”

Tần Du lần nữa thấp giọng tạ ơn Tiêu Cư Mạo, yên lặng trông Tiêu Thành Cẩn.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Toàn bước vào điện, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nô tài đã hỏi hết những cung nhân túc trực trong Ngự hoa viên hôm nay, bọn họ đều nói tiểu thế tử là do không cẩn thận nên mới trượt chân rơi xuống hồ nước, lúc ấy bên cạnh tiểu thế tử không có ai khác.” 

Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Thời Quan liếc nhìn nhau, tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao bọn chúng không xuống nước cứu người, trái lại để đường đường là An Vương phi phải tự mình xuống nước?” 

Triệu Toàn trả lời: “Bọn họ nói còn chưa kịp đến cứu đã thấy An Vương phi trực tiếp nhảy xuống cứu thế tử.”  

Tần Du nghe vậy khàn giọng nói đỡ: “Bệ hạ, là do thần thiếp lo lắng cho tiểu thế tử, cho nên phát hiện sớm hơn so với mấy cung nhân kia, không trách bọn họ được.”  

Tiêu Cư Mạo gật đầu, “Nếu An Vương phi đã nói như thế, vậy trẫm cũng không trách phạt, ngươi lui xuống trước đi.” 

Triệu Toàn cung kính lui ra.

Trên giường, lúc này Tiêu Thành Cẩn từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt ra mông lung nhìn thấy bóng dáng của Tần Du, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Mẫu phi.”

Tần Du cầm thật chặt bàn tay nhỏ của bé con, “Trên người có thấy đau chỗ nào không?”

Tiêu Thành Cẩn lắc lắc cái đầu nhỏ, suy yếu đáp lại, “Mẫu phi, con không đau.”

Tiêu Cư Mạo đứng một bên nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tiêu Thành Cẩn, trong lòng rất yêu thích, liền bước đến đùa với bé con mấy câu, “Thành Cẩn, chút nữa phải uống thuốc rất đắng đó, không được khóc nhè đâu.”  

Tiêu Thành Cẩn mở to mắt, tròng mắt đen trắng rõ ràng, trong veo tựa như hai viên ngọc vậy, nhìn Tiêu Cư Mạo thành thật nói: “Ta không khóc, Hoàng thúc, xưa nay khi uống thuốc ta không có khóc đâu.”

“Ngươi trước đây đã có uống thuốc rồi sao?” 

“Dạ!”

Tần Du giải thích nói: “Đứa nhỏ này từ ngày ra đời đã gặp phải rất nhiều chuyện không may, mới vài ngày đầu đã đổ bệnh, nuôi dưỡng mấy năm nay mới được xem là dần dần tốt lên, không ngờ rằng, lần này ngã xuống nước lại tiếp tục bệnh.” Nàng nói dứt lời hốc mắt đã đỏ lên. 

“An Vương phi không cần lo lắng, thái y chẩn trị nói không có gì đáng ngại, uống thuốc vào sẽ không sao nữa.” Tiêu Cư Mạo dịu dàng an ủi nàng. 

Tiêu Thành Cẩn nằm trên giường nhìn thấy cảnh này, bất chợt liền khanh khách cười lên, tiếng cười trong trẻo giòn tan, mặt mày cong cong, thực sự rất đáng yêu. 

Tiêu Cư Mạo thấy bé con đã khôi phục được chút sức sống, rốt cuộc cũng yên lòng.

Lúc này thái y cũng mang thuốc đến, Tần Du đưa tay nhận lấy chén thuốc, tự mình đúc thuốc cho Tiêu Thành Cẩn, Tiêu Thành Cẩn thực sự ngoan ngoãn ngoài sức tưởng tượng của bất kì ai, cho dù đắng đến mức mỗi một muỗng đưa vào bé con đều nhăn mặt nhắm mắt, thỉnh thoảng hốc mắt thực sự trào ra nước mắt, nhưng Tần Du đưa đến muỗng nào bé con đều không hề cự tuyệt, ngoan ngoãn há miệng nuốt hết vào. 

Uống xong thuốc, Tiêu Cư Mạo còn tự mình ngồi xuống đúc cho bé con mấy miếng mứt hoa quả giải đắng, xoa xoa đầu nhỏ của bé con, cười dịu dàng, “Thành Cẩn thật ngoan.” So với hắn khi bé còn lanh lợi hơn. 

Tiêu Thành Cẩn nghe xong, cười rất chi là vui vẻ, “Tạ Hoàng thúc.” Trước đây phụ vương chưa từng khen bé như thế, cũng không hề ôm bé, xoa đầu bé dịu dàng như thế này. 

Nếu như hoàng thúc là phụ vương mình thì tốt rồi.

Tiêu Thành Cẩn thơ thẩn nghĩ linh tinh vài chuyện không đâu, lát sau thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, dần dần ngủ thiếp đi.  

Không bao lâu sau, Triệu Toàn hồi bẩm, nói An Vương ở ngoài điện cầu kiến.

Tiêu Cư Mạo lập tức bảo cho hắn vào. 

Trên trán An Vương mang theo một lớp mồ hôi mỏng, vừa vào đầu tiên là hành lễ với Tiêu Cư Mạo, sau đó mới bước đến bên giường thăm Tiêu Thành Cẩn, hỏi Tần Du: “Thế nào rồi?” 

Tần Du ngồi thẳng người, rũ mắt đáp: “Đã không sao rồi, là do thiếp thân không trông chừng tốt Cẩn Nhi, khiến Vương gia lo lắng.” 

An Vương thở dài nhẹ một tiếng, “Nói gì đó? Ta không phải là phụ thân của Cẩn Nhi sao?” 

Tiêu Cư Mạo khẽ hắng giọng một cái, nói: “An Vương phi vì cứu Thành Cẩn tự mình nhảy xuống hồ nước, tình mẫu tử này khiến trẫm rất cảm động, An Vương phi chớ nên tự trách.”

Tiêu Dật nghe vậy, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ lo lắng, “Nàng không sao chứ?” 

Tần Du lắc đầu, “Ta có thể có chuyện gì? Nhưng mà chuyện này còn phải đa tạ bệ hạ đã kịp thời gọi thái y đến chẩn trị cho Cẩn Nhi, còn giao phó cho cung nhân mang y phục khô đến cho thần thiếp thay.”

Tiêu Dật lúc đầu vốn muốn nắm lấy tay Tần Du trong nháy mắt khựng lại, vươn tay ra phía sau vỗ vỗ lưng nàng, “Là do ta quá lo lắng cho Cẩn Nhi, không chú ý đến y phục trên người nàng.” Hắn vừa nói vừa xoay người lại, hành lễ với Tiêu Cư Mạo, “Đa tạ ân đức của Hoàng thượng.”  

Tiêu Cư Mạo cong mắt cười, “Đều là người một nhà cả, Thành Cẩn cũng là chất nhi của trẫm, huống hồ, hôm nay Thành Cẩn ở trong Ngự hoa viên của trẫm rơi xuống nước, việc xảy ra trong cung, trẫm cũng phải có đôi phần trách nhiệm.” 

Phu thê An Vương nghe xong lập tức tỏ vẻ việc này không liên quan đến Tiêu Cư Mạo. 

Cuối cùng Tiêu Cư Mạo ban thưởng cho hai người họ một vài trân bảo xem như là quà trấn an, sau đó quay về cung Tĩnh Tuyền với Đàm Thời Quan.  

Vì Tiêu Thành Cẩn còn đang ngủ, hai phu thê An Vương cũng chỉ có thể ở lại trong cung nghỉ ngơi đỡ một đêm. 

_____

Tiêu Cư Mạo ngồi trên giường, gác hai chân dài lên đùi Đàm Thời Quan, để nam nhân xoa bóp giúp mình. 

“Vì sao Tiêu Thành Cẩn lại rơi xuống hồ nước trong Ngự hoa viên?” Tiêu Cư Mạo cũng không biết rõ tình huống, dù sao cung nhân ở đó đều nói, lúc ấy Tiêu Thành Cẩn cách hồ nước kia cũng không quá gần, trừ phi do chính đứa nhỏ này tự chủ động đi sâu vào trong, nếu không rất khó rơi xuống. 

Đàm Thời Quan một bên xoa chân cho hắn, một bên trầm tư suy nghĩ: “Đợi sáng mai lại đến vấn an thế tử lần nữa, sẽ biết rõ.” 

Tiêu Cư Mạo thắc mắc nhìn hắn, “Ngươi có ý gì?”

Đàm Thời Quan xụ mặt buồn bực không nói tiếng nào. 

Lòng tò mò của Tiêu Cư Mạo bị hắn ghẹo cho nổi lên, vội vươn tay đẩy hắn một cái, “Mau nói đi!” 

Đàm Thời Quan ngẩng đầu, nở nụ cười, tràn ngập ý vị câu dẫn. 

Tiêu Cư Mạo vội rút chân về, vươn tay khoác lên bả vai hắn, hôn một cái lên mặt hắn, hừ khẽ nói: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói trẫm nghe xem nào.” 

Đàm Thời Quan nắm chặt tay của hắn, “Sáng mai chúng ta đến đó thăm dò một chút, sẽ biết rõ.”

Tiêu Cư Mạo trừng hắn, “Ngươi nói cái này cũng như không nói ấy?!”

Đàm Thời Quan thấp giọng cười, mặt mày tuấn mỹ bây giờ nhiễm lên đôi nét tình ý rả rích, dụ dỗ trắng trợn: “Biện pháp của vi thần sao có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy được?” 

Tiêu Cư Mạo biết hắn đang kiếm chuyện đua đòi với mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, thế là thuận theo ý của nam nhân, ngồi ngay ngắn lại sau đó càng nhích đến gần, thu cánh tay lại, hôn lên môi nam nhân một cái, lại ngẩng đầu nhìn, lại áp sát đến hôn thêm một cái nữa, mới nói: “Thế như này đã có thể nói được chưa?” 

Đàm Thời Quan đương nhiên hiểu rõ đạo lý phải biết chừng mực, thế là bèn vuốt cằm nói: “Theo lý thuyết, hẳn là sẽ không có ai dám ra tay với Thế tử An vương ở ngay tại Ngự hoa viên, nhưng cuối cùng thế tử lại rơi xuống nước. Sau khi thế tử rơi xuống nước xong, An Vương phi là người phát hiện ra đầu tiên, cũng vội nhảy xuống hồ nước để cứu thế tử lên. Vốn đối với tâm lý của người mẫu thân khi có con cái rơi xuống nước, bình thường đều sẽ chấn kinh, hoặc là sau khi cứu được con mình lên sẽ giận chó đánh mèo lên các cung nhân, thế nhưng An Vương phi này lại chẳng nói gì, thậm chí còn nói đỡ cho các cung nhân khi bệ hạ có ý muốn xử phạt họ, chuyện này thực sự không thể nào lý giải được.” 

Tiêu Cư Mạo càng nghe hắn nói, lông mày càng nhíu chặt, “Cho nên?”  

“Cho nên, nàng có khả năng đã sớm biết chuyện Thế tử sẽ rơi xuống nước.” Đàm Thời Quan chém đinh chặt sắt nói. 

Tiêu Cư Mạo càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể có chuyện như vậy, “Vậy cuối cùng Thành Cẩn làm sao mà rơi xuống nước? An Vương phi làm sao biết trước được?” 

Đàm Thời Quan đứng dậy giúp hắn rót một tách trà nóng, vừa nói: “Tần Du có phụ thân là tướng quân Tần Kiêu dẫn dầu đội quân tiên phong, nàng lại là con gái nhà tướng, bản thân am hiểu hoặc biết chút võ nghệ là chuyện bình thường, vả lại, thuật ám khí của Tần Kiêu xưa nay được xem là tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Tần, Tần Du dù ít dù nhiều cũng sẽ biết được vài chiêu.” 

“Ý của ngươi là, Tần Du cố ý sử dụng ám khí, công kích vào huyệt vị trên người Thành Cẩn, khiến nó tự ngã vào trong nước?” Tiêu Cư Mạo lắc đầu, “Thế nhưng lý do nàng làm như vậy là gì?” 

“Đương nhiên chuyện một vị mẫu thân lựa chọn tổn thương con của mình, đó nhất định là để bảo toàn được một lợi ích khác ở phía sau càng lớn hơn nữa.” Đàm Thời Quan nhận lấy tách trà từ tay Tiêu Cư Mạo, “Đừng nghĩ nữa, sáng mai gặp lại sẽ hiểu rõ.” 

Tâm trạng Tiêu Cư Mạo có hơi nặng nề, nếu như thật sự do Tần Du cố ý làm, vậy rốt cuộc nàng có mưu đồ gì? 

Ngay lúc này trong một cung điện cách đó không xa, Tần Du thẳng eo ngồi bên cạnh giường, ánh mắt nhìn chăm chú Tiêu Thành Cẩn, trong mắt toát lên vẻ lo lắng, nhưng nhiều hơn là tự trách và áy náy. 

“Cẩn Nhi vì sao lại rơi xuống nước?” An Vương Tiêu Dật lạnh lùng hỏi.

Tần Du vươn tay vuốt lại chăn trên người Tiêu Thành Cẩn, không ngẩng đầu, chỉ ngập ngừng nói: “Là do thiếp không tốt, không chăm sóc tốt cho Cẩn Nhi.”  

Tiêu Dật thực sự không thể nhìn nổi bộ dạng hèn yếu của nàng, trong lòng lập tức bực bội, “Là ngươi bảo Hoàng thượng báo tin cho ta biết?” 

Ban đầu hắn vốn đang mang việc trong người, thế nhưng trong cung đột nhiên phái người truyền hắn vào cung, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, kết quả lại chỉ là chuyện Cẩn Nhi bị rơi xuống nước. 

“Không phải, là ý của Hoàng thượng.” Tần Du nhỏ giọng trả lời.

Tiêu Dật “Ừ” một tiếng, “Cẩn Nhi không sao thì tốt rồi, sau này ngươi cũng đừng tùy tiện dẫn nó ra ngoài, bên ngoài nhiều nguy hiểm.” 

“Vâng.”

Tiêu Dật cản bản không nói chuyện với nàng được bao lâu, trong giọng điệu cũng chẳng thân thiết là mấy, nếu không phải vì hôn ước từ nhỏ, hắn cũng sẽ không bao giờ lấy một nữ nhân không có gì thú vị như vậy. Lúc tân hôn, nói thật Tần Du coi như cũng không tệ, xuất thân là con nhà tướng, trên người mang theo khí khái hào sảng riêng biệt, rất đúng khẩu vị của hắn. 

Nhưng càng về sau càng không biết thế nào, có lẽ là cuộc sống chốn hậu viện đã mài mất đi tính tình ban đầu của nàng, nàng bắt đầu trở nên cứng nhắc thủ lễ, mỗi lần nói chuyện với nhau không đến dăm ba câu hắn đã cảm thấy cả người đều mệt mỏi, dần dà, hắn cũng chẳng quan tâm tới vị chính phi này nữa.

“Thôi, ta đi nghỉ trước, ngươi chăm sóc tốt cho Cẩn Nhi.” Tiêu Dật nói xong liền phất tay áo vào trong Thiên điện nằm ngủ.  

Tần Du vẫn như cũ duy trì tư thái thẳng tắp, thần sắc trên mặt cũng rất chân thành. 

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cư Mạo trước khi tảo triều đã đến thăm Tiêu Thành Cẩn. Vừa đến nơi, đã nhìn thấy Tiêu Thành Cẩn ngoan ngoãn uống hết thuốc, bé con vừa nhìn thấy Tiêu Cư Mạo đến ánh mắt đã sáng rực: “Hoàng thúc ơi!”

Tiêu Cư Mạo mỉm cười từ cửa chính đi vào, liền bắt gặp Tiêu Dật từ trong Thiên điện đi ra, Tiêu Dật liếc mắt nhìn thấy hắn vội hành lễ một cái. 

Tần Du đúc muỗng thuốc cuối cùng cho Tiêu Thành Cẩn xong, buông bát xuống, chuẩn bị giúp hắn thay y phục mới. 

Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên bước lên một bước, ôn hòa cười nói: “Thành Cẩn, để Hoàng thúc giúp con thay y phục mới, được không?” 

Phu thê An Vương hai miệng một lời: “Bệ hạ, không được!” Đây chẳng phải khiến cho Cẩn Nhi tổn thọ hay sao?!

Tiêu Cư Mạo cũng mặc kệ hai người họ, vẫn giũ ra y phục của Tiêu Thành Cẩn, ánh mắt chân thành hiền hòa, “Thành Cẩn, có muốn Hoàng thúc thay y phục cho con không hả?” Trong lòng hắn quả thực rất yêu thương tiểu chất tử này, mặc dù chỉ gặp có vài lần, nhưng bé con ngoan hiền hiểu chuyện thế này thực sự khiến người ta đau lòng. 

Tiêu Thành Cẩn tuổi còn nhỏ, làm sao hiểu được mấy lễ tiết phức tạp kia? Vui vẻ đáp lời: “Đồng ý ạ!”  

Phụ vương còn chưa từng thay y phục giúp bé bao giờ, vậy cứ xem Hoàng thúc như phụ vương là được rồi.  

Tiêu Dật còn định mở miệng nói gì, đã thấy Tiêu Cư Mạo trở tay bắt đầu mặc y phục vào cho Tiêu Thành Cẩn, chẳng qua đây thực sự là lần đầu tiên hắn giúp người khác thay y phục, động tác có đôi phần vụng về, Đàm Thời Quan đứng xem một bên thấy không ổn, đành phải bước đến hỗ trợ, hai người dần dần phối hợp ăn ý hơn, tựa như là đôi phu thê bình thường đang mặc y phục cho con cái của mình vậy. 

Tiêu Dật đứng một bên nhìn, sắc mặt có hơi lúng túng. 

Ánh mắt lẫn thần thái trên người Tần Du ngược lại rất bình tĩnh, Hoàng thượng và Định quốc công cùng nhau thay y phục cho Cẩn Nhi, cả đất nước này liệu có ai sẽ được hưởng phúc khí như thế này đâu?

Tiêu Cư Mạo và Đàm Thời Quan rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ khá chật vật, vừa hay đã đến giờ tảo triều, hai người liền vội vàng rời khỏi chỗ này, đi thẳng đến điện Càn Khôn. 

“Trên đùi Thế tử đúng là có dấu vết bị ám khí đập trúng.” Đàm Thời Quan thấp giọng nói. 

Tiêu Cư Mạo thở dài một tiếng, “Hành động lần này của Tần Du rốt cuộc là có ý đồ gì?”

“Bất kể nàng có ý đồ gì khác, nhưng trước mắt cũng chứng tỏ được nàng làm như vậy là cố ý để lại tin tức cho chúng ta biết, chắc hẳn đến thời điểm thích hợp nàng sẽ chủ động nói ra.” Đàm Thời Quan cảm thấy Tần Du không đơn giản như vẻ bề ngoài. 

“Ý ngươi nói nàng cố ý?” Tiêu Cư Mạo trước sau gom lại toàn bộ câu chuyện suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy giả thuyết này có thể tin được.

Đi đến điện Càn Khôn, chúng thần đã có mặt đầy đủ đợi tảo triều, nhìn thấy Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Thời Quan đi cạnh nhau tiến vào điện, mặc kệ trong đầu sóng to gió lớn biển động ầm ầm thế nào, vẻ sửng sốt trên mặt cũng không ai dám biểu hiện ra ngoài. 

Sau khi hô xong ba lần Vạn tuế, Đại Lý tự Thiệu Chính Vinh đã bước ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, về vụ án của Thái Tuấn đã có người ra tự thú.” 

Tiêu Cư Mạo tỉnh táo tinh thần, “Là ai?”

“Là một tên thương nhân, hắn nói từng có xích mích với Thái Tuấn vài lần, quan hệ không tốt lắm, trong lòng có oán giận, thế là cố tình tìm thuê một tên sát thủ trong giang hồ, sai hắn giết chết Thái Tuấn.”

Triều thần nghe xong, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ. 

“Có chứng cứ gì?” Ngón trỏ Tiêu Cư Mạo gõ từng nhịp trên tay cầm long ỷ, thần sắc bình tĩnh, khiến người ta không nhìn thấu được tâm tư.

Thiệu Chính Vinh trả lời: “Không ít những người láng giềng xung quanh đó có thể làm chứng, tên này xác thực có gây gỗ tranh chấp với Thái Tuấn vài lần.”

“Vậy sát thủ giang hồ kia là kẻ nào?”

Trên trán Thiệu Chính Vinh đã túa ra mồ hôi lạnh, “Việc này, theo quy củ trên giang hồ, trong lúc thuê sát thủ giết người, xưa nay không được hỏi tên tuổi, chỉ cần một bên đưa tiền một bên chỉ định người cần giết là được.” 

“Vậy vì sao Thái Tuấn lại đi vào trong con hẻm nhỏ kia?” 

“Thương nhân kia nói bởi vì bản thân có thù hận với Thái Tuấn, cho nên lén cho người theo dõi, phát hiện Thái Tuấn lại thường xuyên ra vào con hẻm nhỏ kia để bí mật hẹn hò với một vị nữ tử, hắn thăm dò sau đó nhớ rõ canh giờ Thái Tuấn thường lui đến, sau đó đã nói với sát thủ địa điểm thời gian để hắn đứng bên ngoài đợi người vừa đến thì ra tay sát hại.” 

Nghe vào dường như rất hợp lý từng chi tiết.

Ánh mắt Tiêu Cư Mạo sâu thẳm, “Nếu như đã thuê người khác giết, vốn dĩ quan phủ cũng chẳng tra ra được tới trên người hắn, vì sao hắn lại đi tự thú?”  

“Chuyện này. . .” Thiệu Chính Vinh không nghĩ tới, cũng không biết trả lời thế nào, phải nói, có người đến tự thú hắn đã thắp nhang cảm ơn trời phật phù hộ, ai quan tâm chuyện tên kia vì sao muốn tự thú? Miễn có thể kết án là được. 

Tiêu Cư Mạo trầm giọng nói: “Đại Lý Tự xưa nay tra án như vậy à?” 

Thiệu Chính Vinh lập tức cứng đờ người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Tiếp tục tra!” Thanh âm Tiêu Cư Mạo quanh quẩn trong điện, rơi vào trong tai quần thần, tựa như một tia sét mạnh mẽ bổ xuống vang dội từng hồi. 

Nói đúng hơn không đơn thuần là Thiệu Chính Vinh, những người khác trong lúc xử lý chính vụ, dù ít dù nhiều sẽ châm chước một chút, chỉ cần lấp liếm vài câu giấu được Hoàng thượng là tốt rồi, đỡ phải dây dưa phiền phức mãi không xong. Nhưng hôm nay xem ra, mọi tâm tư bé nhỏ đáng thương của bọn họ đều bị Hoàng thượng trẻ tuổi nhìn thấy rõ mồn một, mạnh mẽ lôi ra dưới ánh sáng, ngoài mặt là nói cho Thiệu Chính Vinh nghe, thật ra cũng là cảnh cáo nhắc nhở bọn họ đàng hoàng, trung thực và cẩn thận hơn.

Uy vọng của Tiêu Cư Mạo trong lòng bọn họ ngày càng lớn dần.

Sau khi bãi triều, phu thê An Vương cùng nhau dẫn Tiêu Thành Cẩn đến trước mặt Tiêu Cư Mạo tạ ơn, sau đó từ biệt trở về phủ.

Tiêu Cư Mạo sau khi ăn sáng xong, lại đến Ngự thư phòng duyệt tấu chương, Đàm Thời Quan thì xuất cung xử lý một số chuyện cần thiết. 

Rất nhanh đến bữa trưa, Triệu Toàn đứng bên ngoài Ngự thư phòng cung kính hỏi, Tiêu Cư Mạo từ trong đống tấu chương chồng chất như núi ngẩng đầu lên, đặt bút xuống nới lỏng gân cốt, “Định quốc công đã về cung chưa?” 

Triệu Toàn thầm nghĩ: Hai chữ “Về cung” này thật sự là dùng quen miệng rồi. 

“Chưa về cung ạ.”

Tiêu Cư Mạo đứng dậy khỏi long ỷ, bước ra trước Ngự thư phòng, nhìn mặt trời bên ngoài rực rỡ, trời xanh vừa sâu thẳm vừa cao xa, trong lòng đột nhiên sinh ra khao khát: Sắc thu xinh đẹp như vậy, nếu như hắn có thể tùy thích thưởng thức thì tốt biết mấy.

Non sông gấm vóc tươi đẹp của Tiêu quốc, hắn còn chưa có dịp đi khắp nơi nhìn xem thử. 

“Bệ hạ, cần dùng cơm trưa rồi ạ?” 

Tiêu Cư Mạo đang muốn nói “Đợi Định quốc công thêm một lát” đã thấy bóng dáng cao dài thẳng tắp đang đi đến gần, quan phục nghiêm túc càng khiến dáng người đẹp như tạc tượng của hắn nổi bật hơn, tôn lên khí thế nghiêm nghị không giận mà uy, chỉ mỗi bước đi bình thường không hiểu sao cũng đủ cảm nhận được khí thế và sức mạnh ẩn giấu sâu bên trong, nam nhân vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người tắm trong ánh vàng đang đứng trước cửa Ngự thư phòng, dường như hoặc có lẽ đang đợi mình, Tiêu Cư Mạo cũng vừa nhìn thấy hắn, nam nhân không khỏi nở nụ cười. Dưới ngày trời mùa thu, người trong lòng đẹp như một bức tranh vẽ.  

Tiêu Cư Mạo thấy nam nhân đã về, trong lòng chợt mừng vui hẳn lên, đợi hắn đi đến trước mặt, bèn cùng hắn đi đến cung Tĩnh Tuyền, Triệu Toàn cho người bày thức ăn lên, rất thức thời chạy ra khỏi phòng nhanh nhất đứng trông trước cửa điện. 

“Xem tấu chương đến tận trưa, đau lưng quá.” Tiêu Cư Mạo cắn một miếng cá viên, nhíu mày phàn nàn.

“Đợi chốc nữa ăn cơm xong, ta xoa cho người nhé?” Đàm Thời Quan đợi hắn nuốt xuống miếng cá viên, đoạn đưa tới bên miệng hắn một muỗng canh. 

Tiêu Cư Mạo há mồm uống xong, “Ừm, hôm nay xuất cung nghe ngóng được gì không?”  

“Liên quan tới chuyện của An Vương phi thì không nghe được tin gì hữu ích. Thế nhưng, ta ngược lại nghe được chuyện Tưởng Lăng muốn đính hôn.” 

Tiêu Cư Mạo thiếu chút nữa sặc canh, hắn ho khan mấy tiếng trợn tròn mắt hỏi: “Tưởng Lăng chẳng phải với Trần Phong… hai người bọn họ… Nếu như Tưởng Lăng muốn đính hôn, Trần Phong chẳng phải sẽ rất đau lòng hay sao?” 

Đàm Thời Quan vỗ nhẹ lưng hắn, “Không biết.”

Tiêu Cư Mạo cảm thán trong lòng mấy hơi, ham muốn tám chuyện lại nổi lên, “Vậy người đính hôn với Tưởng Lăng là thiên kim nhà ai?” 

“Con gái của Thẩm Huy, Thẩm Du.”

Tiêu Cư Mạo cười, “Xem ra Kỳ An Bá vẫn là rất lo lắng cho đứa con trai nhỏ Tưởng Lăng này.”

Đàm Thời Quan gật gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng có điều, nghe nói trước đó Kỳ An Bá vốn chạy đến phủ Uy viễn hầu muốn bảo Tưởng Lăng về, Tưởng Lăng còn ầm ĩ với hắn một trận.” 

“Ha ha,” Tiêu Cư Mạo nghe mấy chuyện của gia đình bình thường ngược lại cảm thấy rất thú vị, “Tưởng Lăng thế này là không hiểu được tấm lòng thương con của Kỳ An Bá rồi.”  

Đàm Thời Quan thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng vui theo.  

“Vậy Thẩm Du kia là người thế nào?” Tiêu Cư Mạo vừa ăn vừa hỏi. 

Đàm Thời Quan giúp hắn gỡ xương cá, lại gắp thịt cá trắng ngần bỏ vào trong bát của hắn, nói tiếp: “Nghe nói tính tình có hơi điêu ngoa.” 

“Vậy sau này Tưởng Lăng xem ra phải chịu không ít thiệt thòi.” Tiêu Cư Mạo cười trên nỗi đau của người khác, sau đó nhìn về phía Đàm Thời Quan, cười nói: “May mắn là Định quốc công đây thông minh hiểu chuyện, bằng không trẫm nhất định sẽ vô cùng đau đầu.” 

Đàm Thời Quan đối với việc Tiêu Cư Mạo thích chiếm tiện nghi bằng miệng xưa nay không thèm để ý, chỉ tiếp tục gỡ xương cá cho hắn. 

Tiêu Cư Mạo thấy hắn không có phản ứng gì, ngứa miệng nói tiếp: “Vừa khen thông minh hiểu chuyện, ai đó lại không để ý đến trẫm, trẫm ăn cũng không thấy ngon miệng nữa.”

Đàm Thời Quan rất bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Có thể được bệ hạ khen thưởng, vi thần quả thực được sủng mà e sợ.”

Tiêu Cư Mạo cong mắt cười lên, sáp đến gần hôn lên mặt hắn một cái, còn cố ý cọ cọ cho cả mặt nam nhân toàn dầu mỡ, Đàm Thời Quan đương nhiên sẽ không để ý, Tiêu Cư Mạo thấy hắn bình tĩnh chấp nhận như vậy, được nước làm tới, nhào đến một bên mặt khác tiếp tục cọ cho bẩn. 

Đàm Thời Quan đối diện với ánh mắt đắc ý của đối phương, phúc chốc nhanh như chớp vươn tay nắm sau ót của Tiêu Cư Mạo, cúi đầu chặn lại hai cánh môi đang làm loạn trên mặt hắn, phía sau tay lưu luyến nhéo nhéo cái ót trắng trẻo của hắn. Tiêu Cư Mạo nhắm mắt há miệng, tự nhiên mà cùng với nam nhân hôn sâu.  

Hai thân thể nhanh chóng kề sát vào nhau không một kẽ hở, hơi thở đôi bên dần hỗn loạn, Đàm Thời Quan vòng tay ra phía sau nhẹ nhàng ôm hắn lên, đi đến bên long sàng. 

Lưng Tiêu Cư Mạo vừa mới chạm vào trên giường, đầu óc chợt tỉnh táo lại, hắn đưa tay chống đỡ trên ngực Đàm Thời Quan, thở dốc nói: “Ngoài trời vẫn còn là ban ngày đó.” 

Đàm Thời quan ngồi quỳ xuống kìm lại người dưới thân, cười khẽ, “Bệ hạ chẳng phải vừa nãy bảo vi thần xoa bóp eo cho người sao?” 

Mặt Tiêu Cư Mạo xoát cái đỏ bừng, kéo chăn lên che kín từ đầu tới chân, cắm đầu vào gối nghĩ thầm: Định quốc công thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện chút nào hết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK