• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung Tĩnh Tuyền.

Lư hương mạ vàng bên trong đốt hương, mùi thơm mát nhàn nhạt tỏa ra, Tiêu Cư Mạo giật mình từ trong mộng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người dính dính khó chịu, mà phía dưới tựa hồ có hơi ướt.

Hắn xoát một cái kéo chăn trên giường che khuất cả đầu lẫn chân, âm thầm xấu hổ. Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai là sinh nhật của mình, Đàm Thời Quan sao còn chưa chịu hồi kinh nữa? Tên Định quốc công này rốt cuộc có muốn làm hay không hả?!  

Chợt màn trướng bên giường bị xốc lên, Tiêu Cư Mạo hướng ra ngoài điện gọi một tiếng, Triệu Toàn lập tức khom người bước vào, “Bệ hạ cần gì ạ?”

“Trẫm muốn tắm!”

Triệu Toàn: “Vậy để nô tài đi chuẩn bị nước cho người.”

Sao mới hơn nửa đêm đột nhiên muốn đi tắm? Mấy ngày gần đây tâm tư Hoàng thượng càng ngày càng khó đoán, Triệu Toàn quả thực nhìn không thấu nổi, có đôi khi đột nhiên không đầu không đuôi phát cáu, tuy nói không công khai tức giận, nhưng hắn có thể nhìn ra, trong lòng bệ hạ đang phừng phừng lửa giận kia kìa. Ngự thiện phòng nấu thức ăn thế nào cũng không hợp khẩu vị, lúc thượng triều có mấy đại thần nói lời vô vị còn bị bệ hạ dạy dỗ một phen. 

Triệu Toàn chờ ngoài điện, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mặt ngoài thẳng thóm trang nghiêm, nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ, lúc này một tiểu thái giám đột nhiên chạy đến, nói là Định quốc công cầu kiến, đang đợi ở trước cửa cung rồi. 

Triệu Toàn sững sờ, đã trễ như vậy, Định quốc công còn tiến cung làm gì? Lại nói, Định quốc công về khi nào ấy nhỉ? 

“Có nói là chuyện gì không?” Triệu Toàn khoác phất trần trong tay, liếc mắt nhìn tiểu thái giám. 

“Nói là có chuyện đại sự quốc gia, muốn thương lượng với bệ hạ.”

Triệu Toàn nhắm mắt nghĩ nghĩ, bệ hạ vẫn luôn tin tưởng Định quốc công, nếu là Định quốc công đến, hẳn là bệ hạ gặp rồi có thể thoải mái hơn chút? 

“Đợi ta đi hỏi bệ hạ.”

Tiêu Cư Mạo vừa tắm rửa xong, vừa mặc vào áo lụa trắng, tóc còn ướt dính sau ót, khuôn mặt bị nước nóng hun đỏ ửng, lông mi dài cong cong thấm nước theo từng cái chớp mắt khẽ rung động, giống như cánh bướm đẫm sương đêm.

“Bệ hạ, Định quốc công cầu kiến.”

Tiêu Cư Mạo nghe vậy, bỗng nhiên siết chặt khăn mềm trong tay, hít sâu một hơi nói: “Nói trẫm đã ngủ rồi.” 

“Dạ.”

“Đợi đã.”

Triệu Toàn khom người đợi Tiêu Cư Mạo nói tiếp.

“Nếu như đã đến tận đây rồi, bảo Định quốc công vào điện Văn Đức nghỉ ngơi, tránh khỏi bôn ba.” 

“Dạ.”

Triệu Toàn dạ một tiếng sau đó đứng yên trong điện đợi một lát, sau khi nghe thấy không còn thanh âm nào truyền ra, mới dặn người hầu đi truyền lời. 

Tiêu Cư Mạo ngồi trên giường, lấy khăn mềm hung hăng chà tóc ướt, sao lau mãi mà không khô? Hắn tức giận quăng khăn xuống giường, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy ngột ngạt. 

Lát sau, hắn lại gọi ra ngoài điện: “Triệu Toàn.” 

“Bệ hạ có chuyện gì cần dặn dò ạ?” Triệu Toàn liền khom lưng bước vào.

Trong điện yên lặng giây lát, mới có tiếng nói: “Đến điện Văn Đức gọi Định quốc công đến đây.” 

Triệu Toàn lại kêu người đi truyền lời.

Tiêu Cư Mạo ngồi trên giường, y phục cũng không thèm chỉnh lại, tóc dài còn ẩm nước xõa ra, ngồi bên trong chăn, tay cầm khăn mềm, vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài điện. 

Chỉ chốc lát sau, ngoài điện vang lên tiếng bước chân, hắn kìm lòng không được ngồi ngay ngắn lại, tiện tay lật ra tấu chương sớm đã chuẩn bị sẵn từ trước, mắt nhìn chằm chằm chằm vào tấu chương, còn tai thì nằm trên cửa đối diện. 

“Bệ hạ, Định quốc công đến.”

Tiêu Cư Mạo trầm giọng nói: “Cho vào.”

Tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi bước vào trong điện, cửa điện lập tức được Triệu Toàn nhẹ nhàng đóng lại, Tiêu Cư Mạo vẫn như cũ giả vờ nhìn vào tấu chương, giống như là chẳng hề để ý người đang bước vào trong điện.

“Vi thần khấu kiến bệ hạ.” Đàm Thời Quan quỳ một chân trên đất, hành lễ nói.

Tiêu Cư Mạo không lên tiếng, không nhìn hắn, cũng không cho hắn đứng lên, Đàm Thời Quan vẫn luôn quỳ trên đất.

Trong điện chỉ còn nghe thấy tiếng nến cháy lách tách. 

Tiêu Cư Mạo đột nhiên quay đầu, ném tấu chương đập bộp một cái lên người Đàm Thời Quan, tấu chương đập vào trên người nam nhân lại rơi xuống đất. 

“Mang lại đây cho trẫm.” Thanh âm mang theo run rẩy, dường như còn có chút uất ức.

Đàm Thời Quan vươn tay nhặt lên, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh long sàng, đặt tấu chương trước mặt Tiêu Cư Mạo. 

Ánh mắt Tiêu Cư Mạo rơi vào trên chăn, lại ném vải mềm trong tay vào trong lòng hắn, “Lau tóc cho trẫm.” 

Hắn ngồi trên long sàng, cũng không thèm quay người, từ góc độ của Đàm Thời Quan mà nói, nếu muốn lau tóc giúp hắn, nhất định phải hạ eo xuống cực thấp, cùng với duỗi tay ra mới có thể lau tới. Nam nhân cũng không nói một lời, chấp nhận mệt nhọc lau tóc cho hắn, chăm chú xoa nhẹ mái tóc của người ngồi trên giường. 

Tiêu Cư Mạo trong lòng vơi giận được chút xíu, “Muộn như vậy tiến cung có chuyện gì?” 

“Chỉ là muốn nói cho bệ hạ, Nguyên Bảo bình an vô sự, đã tỉnh lại rồi.” Nam nhân nhẹ nhàng nói thủ thỉ bên tai, hơi nóng phả ra khiến Tiêu Cư Mạo cảm thấy hơi ngứa.

Hắn thất thần một lát, đột nhiên kịp phản ứng, tỉnh lại rồi? Nói cách khác Nguyên Bảo trở về rồi? Kiếp nạn của hắn cũng kết thúc rồi?

Cũng đúng, mẫu phi nói hắn năm mười tám tuổi sẽ gặp nạn, nhưng mà ngày mai, hắn đã mười chín. 

Tin tức này khiến Tiêu Cư Mạo thoáng cái vui vẻ trở lại, hắn mở to mắt quay đầu nhìn về phía Đàm Thời quan, “Ngươi làm sao —— Ui!” 

Hắn quên chuyện Đàm Thời Quan đang xoa tóc cho hắn, đột ngột nghiêng đầu liền kéo theo cả tóc, có hơi đau. 

Đàm Thời Quan vội vàng buông tóc hắn ra, chỉ thấy trên vải mềm đã rơi xuống vài sợi, trong mắt lộ ra yêu thương vô hạn, vội lặng lẽ gom mấy sợi tóc của người thương giấu vào trong tay áo.

“Bệ hạ tha tội.”

Tiêu Cư Mạo căn bản không để ý chuyện nhỏ này, hắn tiếp tục truy hỏi: “Ngươi làm gì ở Giang Nam mà lâu như vậy?” 

Đàm Thời Quan tiếp tục cẩn thận lau tóc cho hắn, “Chu Thạc nói Nguyên Bảo bị thương nặng không nên lên đường ngay, cần phải tịnh dưỡng mấy ngày.”

Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, “Đúng là nên như vậy.”

Hai người trong chốc lát dường như không biết nói gì tiếp theo, lại tựa như có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng mà nói không nên lời. Trong điện vẫn yên lặng như cũ, Đàm Thời Quan cuối cùng cũng lau khô tóc cho Tiêu Cư Mạo, sau đó rời khỏi long sàn, đặt vải mềm lên trên mặt bàn.  

“Bệ hạ, thần có mang một món đồ từ Giang Nam về cho người.” 

Tiêu Cư Mạo sáng mắt, quà cho ta sao? Hắn có hơi mong đợi nhìn Đàm Thời Quan.  

Đàm Thời Quan lần nữa ngồi lại trên giường, lấy từ trong ngực ra một vật tròn trịa nhẵn bóng, đặt vào trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Tiêu Cư Mạo. 

Tiêu Cư Mạo tròn mắt nhìn, hòn đá trước mặt vẻ ngoài sáng bóng trơn nhẵn, cũng rất sạch sẽ không dính chút bụi nào, nhìn đúng là đẹp mắt thật, nhưng dường như không có gì đặc biệt mấy? 

“Cầm trong tay thử một chút xem.” Đàm Thời Quan nói xong liền nghiêng tay để hòn đá lăn vào trong lòng bàn tay Tiêu Cư Mạo.

Hòn đá vừa vào trong lòng bàn tay, Tiêu Cư Mạo bỗng cảm thấy cả người sảng khoái hẳn ra, khí mát lạnh ùa vào trong lục phũ ngũ tạng, trong nháy mắt dường như đánh tan mọi mệt mỏi khó chịu trong người, cả người cũng thanh thản nhẹ nhàng hơn không ít. 

Đồ tốt. 

“Thứ này gọi là gì?” Hắn ngửa đầu nhìn nam nhân.

Ánh mắt Đàm Thời Quan rất dịu dàng, chậm rãi nói: “Đá An Thần.” 

Tiêu Cư Mạo thầm nghĩ:  Tên này quả thật rất chuẩn. 

“Từ đâu mà ngươi có nó?”

“Người khác tặng.” Hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, vốn dĩ đã sớm trở về, vì phải lấy đá An Thần này cho nên mới chậm trễ. 

Đá An Thần này lấy không dễ, nó sinh ra trong một hàn đàm, mà hàn đàm này nằm ở trên một ngọn núi ở ngoại thành Giang Lăng thành. Hàn đàm nhiệt độ cực thấp, cho dù nội công thâm hậu cách mấy cũng không thể ở bên trong quá lâu. Mà đá này hiển nhiên cũng chẳng phải vật tầm thường, nằm sâu dưới nước, cần phải lặn xuống nước trong hàn đàm mới lấy lên được, người bình thường muốn tìm không dễ. 

Những điều này đương nhiên Tiêu Cư Mạo không biết, bất quá đá An Thần này đúng là vật thần kì, hắn rất thích. 

“Trẫm rất thích nó.” Tiêu Cư Mạo cúi đầu mân mê hòn đá, khóe môi cong lên.  

“Bệ hạ thích thì tốt rồi.” Đàm Thời Quan dừng một chút, lại nói, “Đêm đã khuya, bệ hạ ngày mai còn phải vào triều, nên nghỉ ngơi sớm.”

“Ngươi đợi chút!” Tiêu Cư Mạo một tay níu lại tay áo của hắn, cúi đầu mím môi, sau đó chậm rãi nói, “Trẫm… Ngủ không được.”

Ánh mắt Đàm Thời Quan rơi xuống mái tóc đen của Tiêu Cư Mạo đang xõa ra trên chăn, hắn muốn nói đá An Thần cũng có thể giúp ngủ ngon, nhưng lại nói không nên lời, hắn có thể cảm giác được bệ hạ của hắn đang thấp thỏm lo lắng. 

Bàn tay dày rộng chậm rãi vén tóc mai của Tiêu Cư Mạo ra sau tai, giúp hắn vuốt mượt mái tóc, song lại vươn ra mơn trớn đôi gò má trắng nhạt, hơi khẽ nâng lên. 

Mi mắt Tiêu Cư Mạo rung động kịch liệt, đá An Thần ngàn năm có một trong tay đột nhiên trở nên vô dụng, không giúp hắn bình tĩnh nổi trong khoảnh khắc này. 

Đàm Thời Quan xoay người ngồi xuống, ánh mắt hắn cũng vừa hay chạm vào ánh mắt Tiêu Cư Mạo, con ngươi trong suốt không gợn sóng của người trước mặt khiến đồng tử nam nhân càng tối lại, “Bệ hạ, thứ cho thần thất lễ.”  

Hắn cúi đầu chạm vào đôi môi mềm mại của người thương, khoảnh khắc ấy, trong lòng đột nhiên bình yên đến lạ, giống như là lữ khách bôn ba trên đường rất lâu rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ, nhưng chỉ một giây sau, lại mãnh liệt náo động như sóng to gió lớn cuồn cuộn trong lồng ngực.

Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng khoác lên tấm vai rộng của hắn, động động môi, có hơi luống cuống, cũng có chút chờ mong, loại cảm giác này kì diệu giống y như trong mộng vậy… 

Một tay khác của Đàm Thời Quan bất chợt vươn ra đặt sau gáy của Tiêu Cư Mạo, hàm sâu nụ hôn này. Hai cánh môi chạm vào nhau lại tách ra, lần nữa tìm đến với nhau giống như tìm thấy được người phù hợp nhất, triền miên không thể tưởng tượng nổi, cũng ngọt ngào không tưởng tượng nổi.

Tiêu Cư Mạo đắm chìm trong nụ hôn của hai người, ngẫu nhiên từ trong mũi phát ra tiếng hừ hừ, rất giống một chú mèo đang làm nũng, hai tay đã không tự chủ khoác lên cổ của nam nhân, kéo cả người nằm xuống nệm.

Đàm Thời Quan ôm chặt lấy hắn, thuận thế đặt Tiêu Cư Mạo lên người, ở giữa cách một tầng đệm chăn. Ngọt ngào cùng với lửa nóng, hai người liều mạng gặm cắn môi của đối phương, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau ma sát, toàn bộ đại não đều trống rỗng, chỉ còn lại gió táp mưa sa, sấm sét vang dội. 

Tiêu Cư Mạo cảm thụ nam nhân mạnh bạo hôn mình, nhưng lại đồng thời mang đến cho hắn rung động lẫn kích tình kì lạ, hắn cũng vui vẻ hưởng thụ lấy, cũng sa vào trong đó, hắn thích loại cảm giác này. Đầu lưỡi của nam nhân trong miệng hắn thỏa thích càn quét khắp nơi, giống như muốn thu lấy được toàn bộ mật ngọt, Tiêu Cư Mạo dần dà có chút không chịu được sự cuồng nhiệt này, không khỏi từ trong cổ họng hừ hừ vài tiếng, đôi mắt đã lộ ra ánh nước, đuôi mắt đỏ hồng, bộ dạng phong tình như này có thể trực tiếp câu mất hồn phách người khác.

Tiêu Cư Mạo cảm giác được tay của nam nhân đã chui vào trong chăn, chạm vào eo của hắn, mà thấy Tiêu Cư Mạo cũng không ngăn cản, liền từ phía dưới thăm dò đi vào, lòng bàn tay thô ráp kề sát da thịt trơn mềm.

“Bệ hạ…” Nam nhân rời khỏi đôi môi đỏ mọng bị cắn sưng lên của hắn, hô hấp phả vào trên gò má, hai tròng mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Tiêu Cư Mạo, dường như đang chờ câu trả lời của hắn. 

Khỏi nói, phía dưới của Tiêu Cư Mạo đã có xu thế ngẩng đầu, đương nhiên cũng không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy, liền cúi người mổ nhẹ trên môi nam nhân một cái.

Đàm Thời Quan thoáng cái siết chặt mền vừa muốn vén lên, ngoài điện liền nghe thấy tiếng the thé của Triệu Toàn: “Bệ hạ, sắp đến giờ Dần rồi ạ.” 

Tất cả lửa nóng bị một chậu nước lạnh đột nhiên giội tắt, Tiêu Cư Mạo dừng lại một chút, tức giận nói: “Chuyện gì?”

Triệu Toàn lau mồ hôi, chẳng phải hắn đang lo lắng cho thân thể sức khỏe của bệ hạ hay sao a, giờ Mão thượng triều, bệ hạ nên sớm nghỉ ngơi mới đúng.

“Trẫm biết rồi.” Tiêu Cư Mạo co quắp trên giường, hữu khí vô lực nói.

Ánh mắt Đàm Thời Quan dần thanh tỉnh lại, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tiêu Cư Mạo, trong lòng như bị cái gì đó lấp đầy, nam nhân chôn mặt trong hõm cổ Tiêu Cư Mạo, nhắm mắt thở dài một tiếng: “Bệ hạ, thần đã mãn nguyện.” 

Từ Tiêu Cư Mạo không chút do dự chắn một mũi tên cho hắn, hắn đã cảm thấy đời này không còn gì luyến tiếc.

Tiêu Cư Mạo đưa tay vuốt ve phía sau lưng của hắn, chậm rãi nói: “Nhưng mà, trẫm còn chưa thỏa mãn đâu.” 

Đàm Thời Quan nghe vậy sững sờ, sau đó kịp phản ứng, cười ha ha mấy tiếng, bệ hạ của hắn thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, nhưng mà, hiện tại thời cơ còn chưa đến. 

Hắn đứng dậy, đặt trên môi Tiêu Cư Mạo mấy cái hôn liên tiếp, trong mắt tràn đầy dịu dàng, “Bệ hạ, nên đi ngủ rồi, thần trở về điện Văn Đức trước.”

Tiêu Cư Mạo lớn trừng mắt, “Ngủ ở đây.”

Đàm Thời Quan dứt khoác không do dự nghiêng người qua, ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, cười nói: “Tuân chỉ.”  

Tiêu Cư Mạo bị cuộn trong chăn uốn éo thân thể tìm tư thế thoải mái, trán chạm phải cằm của nam nhân, thấp thấp giọng nói: “Chờ sau khi sinh nhật trẫm xong, mang Nguyên Bảo cùng vào cung, sau này cứ ở điện Văn Đức đi.” 

“Được.”

Tiêu Cư Mạo nhìn hầu yết đang nhích tới nhích lui trước mặt, ngứa tay vươn ra khỏi chăn sờ lên, sau đó nghe được nam nhân rên lên một tiếng, liền xoát một cái rụt tay về.  

“Chuyện Tử Ngưng kia, trẫm sẽ nghĩ biện pháp.” 

Đàm Thời Quan nghe xong không nói gì, nắm lấy tay Tiêu Cư Mạo đặt trên môi hôn một cái, “Vậy người có nghĩ đến chuyện thừa kế hoàng vị chưa?”

Tiêu Cư Mạo ngước mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy Tiêu Phàm thế nào?”

Đàm Thời Quan cũng nhìn lại, “Nó hiện tại còn kém xa.”

Tiêu Cư Mạo cười, vén chăn lên chui vào trong ngực Đàm Thời Quan nằm, ôm lấy eo của nam nhân, ngửi ngửi mùi hoa mai như có như không trên người hắn, nói: “Mười năm trước, trẫm cũng kém xa như vậy đấy.” 

Đàm Thời Quan nhìn thấy động tác giống như mèo con của hắn, trong lòng xoắn xuýt không chịu nổi, càng ôm người áp sát vào lòng mình hơn, vươn tay thuận thế vuốt ve tóc hắn, một lần lại một lần. 

“Người tốt hơn.” Tốt hơn rất nhiều. 

Khóe môi Tiêu Cư Mạo khẽ nhếch lên, trong lòng chỉ đơn giản vì câu tán thưởng này của hắn mà như nếm phải đường, ngọt đến rụng rời, hắn nhặt lên một nhúm tóc của nam nhân, thả trong tay quấn rồi quấn, đuôi mày khóe mắt đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng. 

“Ta nói ngươi nghe, tên Hình Giai kia lên điện gặp trẫm, trẫm hỏi hắn, Định quốc công sao còn chậm chạp chưa trở về, ngươi đoán xem hắn trả lời thế nào?”

“Trả lời thế nào?”

Tiêu Cư Mạo vừa nhớ tới liền “hắc hắc hắc hắc” cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, nom đẹp mắt cực kì. 

“Hắn nói, Định quốc công đại khái là do bận bịu chuyện diệt phỉ ở Điền Nam, hiện vẫn còn một số tàn dư, đợi nạn trộm cướp được thanh trừ sạch sẽ, lập tức sẽ trở về kinh thành.”

Đàm Thời Quan cũng nhịn không được bật cười.

“Ngươi bảo hắn giữ bí mật, hắn liền thật sự giữ bí mật, ngay cả trẫm cũng không nói, rõ ràng là trẫm phái ngươi đến Giang Nam.” 

Nếu chỉ là hai người quan hệ quần thần bình thường, Hoàng thượng nói ra lời như vậy là đang tỏ ý nghi kỵ, nhưng hôm nay hai người đã phát sinh chuyện gì, cùng với mối quan hệ của hai người hiện tại. Tiêu Cư Mạo nói vậy đơn giản là chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, cho rằng Hình Giai bình thường nhìn đứng đắn đàng hoàng như thế mà khi nói láo cũng không hề chớp mắt. 

Bất quá đến cùng hắn vẫn cảm thấy hơi mất mác, chung quy là có hơi thất vọng.

“Hắn lo lắng bị những người khác biết được, trên đường hồi kinh sẽ cho người đến ám sát thần.” Đàm Thời Quan nâng mặt hắn lên, “Thần vĩnh viễn cũng sẽ không lừa người.” 

“Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy thì tốt,” Tiêu Cư Mạo đột nhiên xoay người, khuỷu tay chống lên trên đệm, một tay chống cằm, nhìn xuống khuôn mặt anh tuấn của Đàm Thời Quan, “Trẫm hỏi ngươi, vì sao chậm chạp không trở về kinh?”

Hắn mới không tin là vì chuyện Nguyên Bảo bị thương nên không tiện đi đường. 

Con ngươi trong trẻo lẳng lặng nhìn mình, Đàm Thời Quan trong lòng nóng lên, lập tức thấy sắc mờ mắt, hắn nói: “Vì đá An Thần.”

“Chuyện là thế nào?”

“Đá An Thần này chỉ có ở ngọn núi ngoại thành của Giang Lăng thành, vì phải lên núi tìm, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.” Cái này cũng không tính là nói dối. 

Tiêu Cư Mạo lần này tin rồi, còn muốn nói thêm gì nữa, liền bị nam nhân kéo xuống, đầu cụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, “Giờ Mão phải vào triều, ngủ một lát đi.”

Tiêu Cư Mạo đành phải cười cười, cùng hắn ôm nhau ngủ.

Hôm sau tảo triều, không chỉ có là Tiêu Cư Mạo, ngay cả quần thần phía dưới cũng có chút bồn chồn thấp thỏm, bọn họ nghĩ tới quà tặng bản thân đã chuẩn bị, không biết trong yến hội trưa nay Hoàng thượng nhận được có thích chúng không. 

“Có việc khởi bẩm, không có bãi triều.” Tiêu Cư Mạo cố gắng mở to mắt hết cỡ, để bản thân trông có tinh thần chút, đêm qua quả thực ngủ quá muộn, hắn vốn dĩ còn muốn lập tức bãi triều để về ngủ tiếp một giấc. 

“Bệ hạ, thần có lời muốn nói.” Một quan viên đứng dậy. 

Kế hoạch không thành, Tiêu Cư Mạo đành phải đáp, “Nói đi.”

“Bệ hạ, thần cảm thấy, chuyện quốc gia xã tắc là chuyện lớn, nhưng chuyện tìm người kế thừa cũng là chuyện lớn. Bây giờ hậu cung vẫn không có ai, chi bằng bệ hạ nhân dịp này mở cuộc tuyển tú để mở rộng hậu cung, sớm ngày hạ sinh hoàng tự.”

Tiêu Cư Mạo nghe xong thoắt cái lên tinh thần, xem ra mấy tên đại thần này rảnh rỗi lại sinh nông nỗi, bắt đầu muốn quản đến hậu cung của hắn. 

“Chư vị ái khanh ở đây cũng cho rằng như vậy sao?” Hắn cố ý hỏi một câu.

Không ít đại thần nghe xong lập tức phụ họa theo, chỉ có số ít người nghe được thâm ý trong câu hỏi của hắn, ngậm miệng không đáp. 

Tiêu Cư Mạo thưởng thức xong hết thảy sắc mặt của quần thần ở dưới, sau đó đưa mắt đặt lên Đàm Thời Quan đang đứng cúi đầu, khóe miệng nhẹ cong lên.

“Định Quốc công nghĩ như thế nào?”

Đàm Thời Quan vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của hắn, lại tiếp tục cúi đầu, quy cũ bước ra khỏi hàng một bước, đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, thần cho là, tôn nữ của Triệu đại nhân cùng với thiếu gia nhà Trịnh đại nhân cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, quả thật là trời ban duyên này. Chi bằng bệ hạ nhân ngày vui hôm nay ban hôn, thành toàn chuyện tốt cho cả hai nhà.” 

Hắn vừa dứt lời, lão quan đầu tiên đứng ra nói khi nãy cùng một vài đại thần khác lập tức quỳ xuống đất, nói riêng con cái nhà mình đã có ý trung nhân rồi, bây giờ nếu ban hôn chỉ sợ tiểu nữ và con trai sẽ đau lòng, nhưng thâm ý sâu trong đó là khẩn cần Hoàng thượng không nên ban hôn lung tung như vậy. Ai mà chẳng biết hai nhà Triệu Trịnh này xưa nay quan hệ không tốt, vốn là kẻ thù thì sao có thể trở thành thông gia cho nổi? 

Hai người quỳ trên mặt đất còn tranh thủ liếc nhau một cái, tôn nữ khí phách mạnh mẽ của nhà ngươi thì ai mà chịu cưới vào cửa? Tên nhị thế tổ phá phách của nhà ngươi thì ai mà dám nhận làm con rể?  

“A, thì ra là vậy, vậy trẫm cũng không thể ép buộc được,” Hai người nghe xong thở dài một hơi, nhưng một giây sau lại bị dọa sợ đứng hình, “Nếu như sau này có người động vào chỗ khó của trẫm, vậy cũng đừng trách trẫm ban hôn lung tung. Bãi triều!”

Tiêu Cư Mạo bước ra khỏi điện Càn Khôn, bước chân rất gấp gáp, càng đi càng nhanh, nhìn thấy Đàm Thời Quan xa xa rơi lại ở phía sau, không khỏi trừng mắt liếc hắn liếc hắn một cái, vẫn tiếp tục trở về cung Tĩnh Tuyền, đóng chặt cửa điện, sau đó leo lên long sàng, bực bội ngủ thiếp đi. 

Không biết qua bao lâu, Triệu Toàn đứng ngoài điện nói vọng vào trong: “Bệ hạ, sắp đến trưa rồi ạ.”  

Hôm nay là sinh thần của Tiêu Cư Mạo, yến tiệc mở ngay trong hoàng cung, quân vương lẫn quần thần cùng vui. Buổi trưa bắt đầu chuẩn bị, giờ Mùi khai yến, giờ Thân kết thúc.

Quan viên trước tiên đã ăn lót dạ bữa nhẹ ở nhà mình, không lo lắng trong lúc tổ chức yến tiệc lại bị đói, Tiêu Cư Mạo cũng dùng điểm tâm nhẹ ở cung Tĩnh Tuyền, uống chút trà nóng, sau đó rửa mặt thay y phục, tinh thần sáng láng đi đến đến điện Nhân Đức. 

Chúng thần nhìn thấy Hoàng thượng giá lâm, chỉnh tề quỳ xuống, cao giọng chúc thọ, đồng loạt nói mấy câu chúc mừng, sau đó lần lượt dâng lên lễ vật đã chuẩn bị, thứ tự dựa theo phẩm hàm từ thấp đến cao.

Tiêu Cư Mạo ngồi ở trên chủ tọa, mặt mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu vài cái, vẫn luôn đợi đến cuối cùng, Định Quốc Công cuối cùng cũng xuất hiện dâng lễ vật. Mặc dù Tiêu Cư Mạo đã có chuẩn bị trước, nhưng khi nhìn thấy lễ vật của Đàm Thời Quan so với các đại thần khác không khác mấy thì vẫn có chút không thoải mái, hắn biết rõ Đàm Thời Quan không muốn để người khác hoài nghi quan hệ của hai người hiện tại, nhưng biết rõ là một chuyện, nhưng trong lòng khó chịu lại là chuyện khác.

Lễ vật tặng xong, Tiêu Cư Mạo liền bảo chúng thần ngồi xuống, lập tức có vũ công bước vào chính giữa điện bắt đầu ca múa biểu diễn, tiếng đàn quẩn quanh khắp trong điện, hương hoa tràn ngập, rượu ngon món ngon đầy bàn, là cảnh tượng thái bình thịnh thế. 

Tiêu Cư Mạo sau khi kính chúng thần xong ba chén rượu, bèn không uống nữa, mà quan viên phía dưới cũng biết giới hạn, không tiếp tục mời rượu nữa. Tiêu Cư Mạo nhìn thấy bọn họ không được tự nhiên, cho nên đứng dậy lấy cớ rời đi trước, để bọn họ tự ăn uống, lát sau khi kết yến sẽ có nô tỳ và thái giám trong cung hỗ trợ đưa về tận nhà. 

Hắn ra khỏi điện Nhân Đức, đi cùng với Triệu Toàn, tới trước cửa cung Bảo Lam.

“Ngươi đợi ở bên ngoài, trẫm muốn trò chuyện với mẫu phi chốc lát.”

Triệu Toàn nghe xong hiểu rõ, liền đứng trước cửa cung Bảo Lam đợi.

Tiêu Cư Mạo đi vào trong điện khi còn sống mẫu phi vẫn thường ở, trên tường treo một bức tranh, thiếu nữ trong tranh tay cầm trường kiếm, tư thế hiên ngang, vạt áo tung bay, giữa lông mày toát ra khí thế mạnh mẽ linh động, không giống người ở trong cung ngày trước, đầy rẫy vẻ u sầu. 

Hoàng cung này quả thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. 

Hắn ở trong điện suy ngẫm hồi lâu, mới chậm rãi bước ra khỏi cung, lúc này, trời chiều dần dần buông xuống, ánh vàng cam trải khắp cả hoàng cung, khiến cung điện lầu các trở nên nổi bật lộng lẫy biết mấy, nhưng lại tự dưng sinh ra cảm giác lạnh lẽo tịch mịch. 

Vừa bước ra mấy bước, liền thấy cách đó không xa, nam nhân một thân quan phục màu đen cũng đang trông qua nơi này, trong lòng Tiêu Cư Mạo khẽ động, chợt nghĩ, nếu như hoàng cung có người này bầu bạn cũng không đáng sợ lắm.  

“Trẫm muốn uống rượu.”

“Thần uống cùng người.”

“Trẫm muốn uống rượu trên mái nhà.”

“Thần đi cùng người.”

“Trẫm muốn vừa uống rượu vừa ngắm sao.” 

“Thần ngắm cùng người.”

Triệu Toàn: “…” 

Luôn cảm giác Định quốc công muốn làm tất cả mọi công việc của mình, hắn đột nhiên trở nên vô dụng rồi làm sao đây? 

Cung yến hoàn tất, quần thần hồi phủ, nội cung lại trở nên yên tĩnh quạnh quẽ, màn đêm buông xuống, trên trời sao giăng khắp nơi. 

Tiêu Cư Mạo bảo Triệu Toàn mang rượu ngon đến, Đàm Thời Quan cầm bình rượu trong tay, lấy hai theo hai ly rượu, một tay choàng qua eo Tiêu Cư Mạo, mũi chân điểm nhẹ một cái, nhảy lên nóc ngói lưu ly. 

Gió mát thổi tới, sao trời lấp lánh, rượu ngon trong tay, mĩ nhân trong ngực, thực sự là thú vui lớn nhất trong đời, Tiêu Cư Mạo cong cong đôi mắt, lông mi run rẩy, dường như hàng mi cũng hứng được ánh sao trên trời, hắn rót một ly rượu, nhìn rượu chao đảo trong ly, ánh sao bên trong cũng lay động theo, hết chìm lại nổi. 

“Ngươi xem, trong rượu cũng có sao nữa.” Hắn cầm ly rượu đưa đến trước mặt Đàm Thời Quan, sau đó tựa vào trong lồng ngực nam nhân, vui vẻ cười một tiếng, “Ta muốn nuốt sao vào trong bụng luôn nha.”  

Đàm Thời Quan lẳng lặng nhìn hắn, sau đó ôm sát vào trong ngực, thầm nghĩ, người này so với ánh sao trên trời còn sáng chói hơn.

Tiêu Cư Mạo liên tiếp uống bốn năm chén, khuôn mặt dần ửng hồng, đuôi mắt đã đỏ ửng, vừa phong tình vừa câu nhân, Đàm Thời Quan nhìn một hồi trong lòng càng ngứa ngáy. 

Hắn đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất, tiếng vỡ thanh thúy vang lên, hắn cũng không thèm quan tâm, thoáng cái bổ nhào đè nam nhân xuống trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống, vươn tay xoa xoa má Đàm Thời Quan, say mê nói: “Trong mắt ngươi cũng có sao kìa.”

“Bệ hạ, người say rồi.”

“Trẫm say rồi sao?” Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu, sau đó đột nhiên bĩu môi, “Trẫm không có nha, ngươi gạt người ta.” 

Ánh sáng phản chiếu trong mắt Đàm Thời Quan, hắn trầm thấp nói: “Ừ, ta gạt người, người không có say.” 

Tiêu Cư Mạo nghe vậy, ngốc ngốc nở nụ cười.

“Định Quốc Công, tối nay sao trời đẹp biết mấy, ngươi có nguyện được thị tẩm không?” 

Đàm Thời Quan nhìn hắn chốc lát, bỗng dưng ngồi phắt dậy, ôm người vào trong lòng, đứng dậy nhảy xuống khỏi nóc nhà. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK