• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng hai tuyết vẫn còn rơi, thời điểm cuối đông đầu xuân, tiết trời lạnh lẽo.  

Tưởng Lăng trên người mang theo ít nữ trang tiền bạc, ra roi thúc ngựa chạy đến Úy hải quan, càng đi đến gần gió bắc thổi càng lớn, gió lạnh buốt thổi vào trên mặt như cắt da cắt thịt.

Trên đường đi Tưởng Lăng ăn không ít khổ, dù sao cũng là lần đầu rời khỏi kinh, còn là một mình một ngựa chạy đến nơi xa như vậy. Do trong thời buổi chiến tranh nên trên đường có không ít lưu dân, có người thấy hắn mang nhiều trang sức tiền của trên người nên nảy lòng tham định giết người cướp của. Tuy là lần đầu ra ngoài nhưng Tưởng Lăng cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác, rất nhiều lần đều hóa nguy thành an. 

Cứ như vậy đi mãi, cuối cùng cũng tới được thành Úy Hải. Thành Úy Hải chính là khu vực biên giới quan trọng, thủ vệ rất nghiêm mật. Chẳng qua nơi này cũng mới chỉ là cửa thành phía nam, không so được với cửa thành phía bắc đang dậy sóng.

Tưởng Lăng theo thường lệ để thủ vệ thành kiểm tra, sau đó dắt ngựa vào thành, trong thành vẫn tốt hơn nhiều so với tượng tưởng. Nhưng có thể nhìn thấy rõ được chiến tranh đã khiến dân chúng chịu khổ cực không ít.  

Thành Úy Hải không tính là nhỏ, cửa thành nam và cửa thành bắc cách nhau khá xa, mà sắc trời cũng đã tối. Hắn thầm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tìm khách điếm dừng chân lại nghỉ một đêm. 

Vì là địa phương gần biên giới, cho nên người ngoại quốc trong thành có rất nhiều, dạng người gì cũng có. Nếu không phải trước khi vào thành Tưởng Lăng cố ý bôi trét nhiều vết bẩn lên mặt thì không chừng đã bị nhiều người để mắt tới. Nhưng tuy là có dịch dung, cũng không thể ngăn được người ta dòm ngó con ngựa trong tay. 

Ở nơi này, ngựa tương đối đáng giá. 

Tưởng Lăng bảo tiểu nhị dắt ngựa xuống dưới cho ăn cẩn thận, lấy một gian thượng phòng, gọi thêm hai món ăn lấp đầy bao tử, sau đó gọi tiểu nhị lên dọn dẹp. Tiểu nhị vừa đi, Tưởng Lăng nhanh chóng đến bên giường ngồi xuống, cởi quần xem xét vết thương trên bắp đùi. 

Nhiều ngày liên tục cưỡi ngựa đùi trong bị mài rách da chảy máu, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị mang theo mấy bình thuốc trị thương, nếu không sợ là sẽ chậm trễ hành trình. 

Lấy ra một ít thuốc từ trong bình, mùi hương thanh mát tràn ra, Tưởng Lăng nhẹ xoa lên vết thương, vết thương vốn bỏng rát vừa xoa lên đã giảm bớt, cảm giác đau đớn cũng dần tan. Thoa thuốc xong mặc lại y phục, chui vào chăn, nghĩ đến sắp được gặp Trần Phong, Tưởng Lăng mơ màng ngủ thiếp đi. 

Lúc nửa đêm, hắn bị nghẹn tiểu nên tỉnh giấc, kết quả phát hiện trong phòng không có thứ gì dùng được đành phải khoác áo ngoài vào mở cửa đi tìm nhà xí. 

Nhà xí trong khách điếm này nằm ở nơi rất hẻo lánh, Tưởng Lăng cảm thấy sắp chịu không nổi, nhanh chóng kéo cửa ra chạy ào vào trong, vừa xả hết ra ngoài lập tức cảm thấy nhẹ cả người. 

Run run tiểu huynh đệ, kéo lại y phục đang định bước ra ngoài, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân, tay Tưởng Lăng khựng lại, nín thở ngưng thần. Không phải hắn nhạy cảm, mà thực sự hiện tại hắn không giống như trước kia rồi, người có nội lực và công phu đương nhiên so với người thường cảm nhận phải khác biệt. 

(*Trời ơi chị gứa tác giả ơi, chị miêu tả kĩ quá làm em không biết edit làm sao luôn á:v) 

Người bên ngoài kia dừng lại một góc rẽ, Tưởng Lăng bất động đứng đợi trong chốc lát, phát hiện dường như đối phương không có động tĩnh gì, lại thêm mùi ở nhà xí thực sự quá khó ngửi. Hắn nhịn không được đang định bước ra, nhưng đúng lúc này, lại có thêm tiếng bước chân khác từ xa đến gần, có vẻ là đến hội họp với người đang đứng đợi.  

Hai người bắt đầu xì xào bàn tán, Tưởng Lăng cách bọn họ không gần, không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng mờ hồ nghe được ‘ngựa’ gì đó.  

Chẳng lẽ là trộm ngựa sao? Tưởng Lăng nổi trận lôi đình, lập tức muốn chỉnh chết hai người này. 

Hai người kia trò chuyện trong chốc lát, sau đó mạnh ai nấy về khách điếm, có lẽ là cố tình vờ đi nhà xí để nghiên cứu địa hình. 

Tưởng Lăng im ắng về phòng, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, bèn nghĩ xem ngày mai dùng cách gì để tiên hạ thủ vi cường. Hắn nhanh chóng bước xuống giường lục lọi trong túi hành trang, lôi ra được một cái bình sứ nhỏ, trong lòng cười lạnh. 

Sáng sớm hôm say Tưởng Lăng dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề bước xuống sảnh chính, lúc này còn sớm nên chưa có đông người, ngay cả tiểu nhị cũng còn mơ màng bê lên cho hắn một bát cháo và mấy cái bánh bao. Tưởng Lăng yên lặng ăn sáng, thuận tiện để mắt quan sát. 

Hai người kia không có ở đây.

“Tiểu nhị, ngươi qua đây.” Hắn vẫy vẫy tay.

Tiểu nhị nhanh chân chạy đến, cười hỏi: “Khách quan, ngài cần gì ạ?”

“Ta hỏi ngươi, hôm qua có ai đến đặt phòng cho hai người ở không?” 

Bây giờ đang chiến tranh, khách đến giảm không ít, người đến ở không có mấy người, tiểu nhị nhớ rất kĩ, hôm qua không có hai người nào đến cùng với nhau, bèn lắc đầu. 

“Được rồi.”

Tưởng Lăng uống một ngụm cháo nóng, thầm nghĩ: Hai người nọ rõ ràng có quen nhau nhưng lại cố ý không thuê chung một phòng, nhất định là có trá, bất kể có phải muốn trộm ngựa của hắn hay không, hắn vẫn phải ra tay trước.

Chỉ chốc lát sau, khách trên lầu cũng lục tục bước xuống, lỗ tai Tưởng Lăng khẽ nhúc nhích, phát hiện trong đám người bước xuống có tiếng bước chân quen thuộc, nhất định là hai tên tối qua không sai được.  

Hai người nọ vẫn không ngồi chung, mỗi người một bàn gọi đồ ăn sáng. Tưởng Lăng nhìn tiểu nhị, đợi một lúc đã thấy tiểu nhị bưng thức ăn từ trong ra đi về phía bàn của hai kẻ kia. Tưởng Lăng bèn đứng dậy vờ như đến gặp tiểu nhị, kéo lấy tay hắn, mắt mở to thuần khiết nói: “Ta muốn lên lầu nghỉ ngơi, ngươi giúp ta lấy thêm một ấm trà nóng mang lên.”  

Tiểu nhị cười gật gật đầu, “Vâng ạ!”

Tưởng Lăng về đến phòng, sau khi thu thập hành lý và tiền bạc xong, dựa vào bên giường lắng nghe động tĩnh bên dưới. 

Chỉ lát sau, dưới lầu vốn đang yên tĩnh đột nhiên ồn ào, tiếng của tiểu nhị là lớn nhất, liên tục hô to tìm đại phu, Tưởng Lăng lại ngồi đợi thêm chút, sau đó mới mở cửa xuống lầu, đến trước mặt tiểu nhị hỏi: “Trà của ta đâu?”

Tiểu nhị làm gì còn tâm tư để ý đến trà nữa? Trong tiệm của hắn có hai người ngất nằm một đống kia kìa, hắn còn chưa kịp xử lý nữa! 

“Vị khách quan này, thật xin lỗi ngài. Trong tiệm bất ngờ xảy ra chút chuyện, nếu ngài khát thì trên bàn đây có sẵn trà ngon vừa nấu xong, mời ngài cứ tự nhiên.” 

Tiểu nhị nói xong vội vã vắt chân lên cổ chạy đi đánh thức chưởng quỹ, chưởng quỹ vừa nghe nói xảy ra chuyện suýt nữa lộn nhào xuống giường, chạy vội đến đại sảnh, nhìn thấy hai người sùi bọp mép nằm bất động trên nền đất. 

“Chuyện gì xảy ra?” Hắn trợn mắt hỏi “Mời đại phu chưa?”

Tiểu nhị liên tục gật đầu, “Đã cho người đi mời rồi!”

Tưởng Lăng ngồi một bên, quan sát hai người trên đất, càng nhìn càng cảm thấy không đúng. Hai người này phần đầu rất cao, khung xương lớn, ngoại hình thô kệch, nước da ngăm đen. Nhất định là người biết võ, nửa đêm lại lén lút hội họp bàn chuyện gì đó, rõ ràng là quen nhau nhưng vờ như không quen, có vấn đề. 

Người này lại xuất hiện ở đây trong thời buổi loạn lạc chiến tranh, càng khiến cho người ta nghi ngờ. 

“Tiểu nhị, ngươi quen hai người họ không?” Tưởng Lăng hỏi.

Tiểu nhị hoang mang lo sợ, nghe vậy lắc đầu: “Không quen ạ, ta cũng không biết tại sao họ bị như vậy.”  

Tưởng Lăng tiếp tục hỏi: “Xảy ra chuyện sao không báo quan?”

Tiểu nhị còn chưa kịp lên tiếng, chưởng quỹ đã trả lời, “Phía bắc hiện tại đang có chiến sự, trong thành không ai rảnh để quản mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.” 

“Nói như ngươi thì trong lúc có chiến tranh, trong thành cũng có thể tùy ý giết người?”

“Không không không” Chưởng quỹ nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại, “Ý của ta là, hiện tại là ban ngày Địch quốc rất có khả năng sẽ tấn công, đại nhân trong thành có lẽ đều được điều đến phía bắc hết rồi. Cho dù báo quan thì quan sai cũng sẽ không quan tâm, ít nhất phải đợi chiến sự ổn định mới có thể giải quyết được.” 

Tưởng Lăng nhíu mày, hắn lén lút bỏ thuốc vào thức ăn của hai kẻ này, nhưng tác dụng của thuốc cũng có hạn, bọn chúng rất nhanh sẽ tỉnh lại. 

Mỗi lần đánh trận thì quan sai trong thành đều đi hết? Chuyện này sao có thể được? Rốt cuộc là do hắn lạc hậu hay là thành Úy Hải này vốn có luật lệ kì lạ như vậy? 

Hắn điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, bất ngờ bên ngoài đám người vây ngoài khách điếm bị ai đó tách ra một con đường, hóa ra là binh sĩ tuần thành đến. 

“Xảy ra chuyện gì?” Người dẫn đầu cầm theo một thanh đao, sắc mặt trang nghiêm lớn giọng hỏi.

Chưởng quỹ vội vàng giải thích, xong còn hỏi một câu: “Quân gia hôm nay không có ở thành bắc trấn thủ sao ạ?” 

Vị quân gia đó nhìn hắn một cái, “Địch quốc hôm qua vừa lui binh, hôm nay có thể thở một hơi.” 

Dân chúng vây xem nghe như vậy, đồng loạt hoan hô ăn mừng. 

Quân gia không để ý bọn họ, đi thẳng qua kiểm tra hai người nằm dưới đất. Sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt hai người kia hồi lâu, đột ngột lật úp một người trong đó, vạch cổ áo ra giật xuống một phát, bất ngờ nhìn thấy hoa văn hình một loài cây lá mỏng dẹp tựa như lông vũ màu lam trên xương bả vai của tên kia. 

“Người đâu!” Hắn gọi hai tên lính khác đến, sắc mặt nghiêm túc, “Trói chúng lại giải đến quân doanh!” 

“Quân gia, đây là?” Chưởng quỹ không hiểu lắm.

“Ta muốn dẫn hắn về tra hỏi, ngươi có ý kiến?”

Chưởng quỹ đương nhiên không dám, chỉ là: “Hai người này dù sao cũng xảy ra chuyện trong tiệm của tiểu nhân, nếu không làm rõ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đâu ạ!” 

Quân gia cũng cảm thấy rất trùng hợp, sao hai tên thám tử này lại đột nhiên ngã xuống đất hôn mê chứ? 

“Chưởng quỹ, đại phu tới, đại phu tới rồi.” Tiểu nhị vừa dẫn đại phu chạy đến, vừa nhìn thấy quân gia vội vàng chắp tay hành lễ, “Bằng không trước hết để đại phu xem thử thế nào?”  

Quân gia gật gật đầu, dù sao cũng đã trói lại rồi, chạy không thoát được. 

Đại phu mở miệng hai người ra nhìn thử, lại đến ngửi thử chén cháo trên bàn, bèn nói: “Trong cháo có độc.” 

Ánh mắt mọi người rơi vào tiểu nhị đang đứng bên cạnh, tiểu nhị suýt nữa rớt nước mắt, “Cháo đúng là do ta bưng tới, nhưng ta không làm gì hết mà. Cho dù là có độc thì cũng có thể là do đầu bếp nữ bỏ vào chứ?”

Cũng có lý. 

“Nữ đầu bếp đó đâu?” Quân gia hỏi.

Tiểu nhị nhanh chóng chạy vào gọi người ra. 

Tưởng Lăng thừa dịp mọi người đang đứng đợi, lặng lẽ hỏi một người đang đứng xem, “Vị quân gia này là ai vậy ạ?” 

“Hắn là Tào Chính Tào giáo úy.”

Tưởng Lăng gật gật đầu, “Vậy… có phải Uy viễn hầu cũng đang ở đây không?”

Nam tử trung niên bị tra hỏi đột nhiên kì lạ nhìn hắn một cái, “Ngươi hỏi chuyện Uy viễn hầu làm gì? Có phải ngươi cũng là…” 

Hai từ “Thám tử” còn chưa kịp nói, chợt nghe tiếng nữ đầu bếp quỳ xuống đất nói oan uổng, Tào Chính đang tra hỏi nàng. 

Tưởng Lăng nghĩ rằng ai làm thì người nấy chịu, không thể liên lụy dân chúng vô tội, bèn đứng ra nói: “Thuốc trong cháo là ta làm, chẳng qua không nghiêm trọng, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” 

Đại phu bị bỏ rơi đứng bên cạnh rốt cuộc cũng thỏa mãn gật đầu, nãy hắn chưa nói xong, đang định nói tiếp nhưng mà không chen vào được. 

Ánh mắt Tào Chính nhanh chóng lia về phía Tưởng Lăng, nhìn hắn dò xét vài lần, đoạn hỏi: “Sao ngươi lại hạ thuốc bọn hắn?” 

Tưởng Lăng nửa thật nửa giả nói: “Đêm qua vô tình ta nghe thấy bọn chúng định lén trộm ngựa của ta, ta nhịn không nổi nên muốn dạy dỗ bọn chúng.” 

Tào Chính bảo tiểu binh nâng hai người kia lên, nói với Tưởng Lăng: “Ngươi theo ta về quân doanh một chuyến.”

Tưởng Lăng “A” một tiếng, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đắc ý muốn chết, sắp được vào quân doanh rồi! 

“Đợi chút đã,” Tào Chính vừa đi được vài bước đã nghe gọi, “Hành lý và ngựa của ta vẫn còn trong khách điếm.”

Tào Chính nói với chưởng quỹ: “Lấy bao hành lý của hắn xuống, ngựa tạm thời để ở đây.”

Chưởng quỹ thở hổn hển lên lầu lấy hành lý xuống cho Tưởng Lăng, đưa tiễn hai người ra khỏi cửa, sau đó mới thở phào lau mồ hôi trên trán. 

Tưởng Lăng đi theo Tào Chính đến thành bắc, Tào Chính đi rất nhanh, đùi Tưởng Lăng vốn bị thương còn chưa khỏi, đi vài bước đã đau nhói, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, tăng nhanh cước bộ.  

Doanh trại đóng quân gần cửa bắc của thành Úy Hải, lều trại và toàn bộ binh lính đều ở đây trấn thủ kể từ khi chiến tranh bắc đầu. Bên ngoài doanh trại luôn có binh sĩ trần thủ, không có lệnh bài thì không thể vào.  

Sau khi vào quân doanh, Tào Chính trước hết dặn dò binh lĩnh giam giữ hai tên thám tử và trông coi Tưởng Lăng, sau đó đến chủ trướng bẩm báo với tướng quân. 

Lúc hắn đến, Tướng quân thủ thành Phạm Huy đang bàn bạc chiến sự với Trần Phong. 

“Đêm qua Địch quốc đột nhiên lui binh, thực sự rất kì lạ.” Trần Phong nhíu mày, đoạn hỏi: “Thám tử phái đi tra có nghe ngóng được gì không?”  

Phạm Huy lắc đầu, “Không có.”

“Uy viễn hầu, Phạm tướng quân, Tào giáo úy có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Phạm Huy cùng Trần Phong liếc nhìn nhau, Phạm Huy nói: “Cho hắn vào.”

Sau khi Tào Chính bước vào lập tức nói thẳng: “Bẩm uy viễn hầu, Phạm tướng quân, ban nãy trong lúc mạt tướng đang tuần thành phát hiện hai người, có vẻ là thám tử của Địch quốc.” 

“Cái gì?” Phạm Huy đứng bật dậy, “Dẫn chúng ta qua đó xem!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK