• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo Ngọa Vân Lâu, Túy Hương cư lại có chuyện lớn xảy ra, phía bên ngoài bị trùng điệp quan binh vây kín trấn giữ, tất cả khách có mặt bên trong phải trải qua kiểm tra sàng lọc cẩn thận mới được thả ra, cuối cùng chỉ còn lại Chưởng quỹ, tiểu nhị và Trình Giang ở lại. 

Tôn Kế Thành bước chân nặng nề cùng nha dịch đi vào lầu hai Túy Hương cư, thấy Tưởng Lăng và Thẩm Du đang ở bên trong, bèn hỏi: “Uy viễn hầu và Đinh thống lĩnh đâu?”

Tưởng Lăng chỉ chỉ cửa địa đạo dưới mặt bàn, không lên tiếng. 

Tôn Kế Thành lùi về sau một bước, giật mình, “Đây là gì?” 

Tưởng Lăng cùng Thẩm Du không ai đáp lại hắn, một người bận lo cho Trần Phong, một người lo cho Đinh Nhiên, dù sao cũng không ai biết rõ phía dưới địa đạo này có thứ gì.

Tôn Kế Thành không dám khinh thường, Trần Phong cùng Đinh Nhiên hai người đều có thân phận không tầm thường, nếu ở dưới đó ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì không tốt, nghĩ đến đây, hắn liền dặn dò binh lính đang đứng sau lưng, “Mang vài thủ hạ đi xuống dưới xem thử!” 

Hắn nói xong để mấy nha dịch đi đầu xuống dưới, chính bản thân mình cũng run chân xuống theo, hi vọng không có gì mới tốt, Túy Hương cư này làm gì mà trong phòng dám đào một cái lỗ to như vậy chứ? Còn bị người ta phát hiện, đúng thật là!  

Tưởng Lăng gọi lại hắn, “Ta cũng xuống dưới.” Bảo hắn đứng đây đợi thực sự rất sốt ruột.  

Thẩm Du thấy thế, cũng muốn đi theo nhưng bị Tưởng Lăng cản lại. 

Trong động tối đen như mực, trước đó Trần Phong và Đinh Nhiên có cầm theo đuốc soi đường, đang cẩn thận từng chút tìm kiếm bên trong.  

Trong địa đạo không hề âm trầm đáng sợ như hai người tưởng tượng, ngược lại rất sạch sẽ gọn gàng, hẳn là có người tận lực xây dựng tu bổ, hai người lo lắng bước chân sẽ tạo ra tiếng vang, liền dùng nội lực, để bước chân rơi xuống im ắng nhẹ nhàng hơn.

“Trần thống lĩnh,” Đinh Nhiên bỗng nhiên thấp giọng nói, “Ta ngửi thấy một mùi hương.” 

Trần Phong biết nàng ngũ giác nhạy bén, nhẹ gật đầu, “Mùi gì?”

“Giống mùi hương trên người Thái Lập, là cỏ Ngân.” 

Trần Phong đột nhiên giật mình, đang muốn đáp lời, liền bị một bức tường đá trước mặt chặn lại, thế nhưng nơi này vốn chỉ có một con đường, không thể nào là ngõ cụt, tường này nhất định có trá! 

Hai người giơ đuối soi sáng tiếp tục xem xét vị trí xung quanh vách tường, tìm cơ quan bị ẩn giấu, nhưng kì lạ là trên tường trơn láng sạch sẽ, căn bản không hề có dấu hiệu của cơ quan.

Lúc này, sau lưng liên tục truyền tới tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang cầm đuốc đi đến, đi đầu là vài tên binh lính. 

Trần Phong vừa nhìn thấy Tôn Kế Thành, đang định hỏi tình huống bên ngoài thế nào, liền thấy Tưởng Lăng cũng đang theo sau lưng, lập tức sải bước đi tới, một tay kéo Tưởng Lăng ra ngoài, nhíu mày thấp giọng nói: “Sao ngươi lại xuống đây? Không phải dặn ngươi ở trên đó đợi sao?” 

Tưởng Lăng đảo mắt, hỏi ngược lại: “Các ngươi làm sao đến đây lại dừng? Xảy ra vấn đề gì sao?”  

Trần Phong trừng mắt nhìn hắn, “Theo đường cũ quay về!” 

Tưởng Lăng nhìn trái phải mà nói với hắn, “Xảy ra vấn đề gì rồi? Đinh thống lĩnh?”  

Đinh Nhiên thản nhiên đáp: “Đường bị chặn rồi.”

Tưởng Lăng “A” một tiếng, “Ta qua xem thử một chút.” Hắn nói xong thoát khỏi tay Trần Phong, đi đến chỗ vách tường. 

Trần Phong bất đắc dĩ, đành phải đi theo sau lưng canh chừng hắn, “Đợi lát nữa ngươi phải theo sát sau lưng ta, không cho phép chạy lung tung.” 

Tưởng Lăng nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết.” Hắn nhìn kỹ vách tường kia, nói: “Đây cũng là một cánh cửa, nhất định sẽ có cơ quan.”

Trần Phong gật đầu, “Ta với Đinh thống lĩnh cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm thấy cơ quan, vách tường chỗ này đều bằng phẳng nhẵn bóng không có nơi nào nhô lên hoặc lõm xuống.” 

Tưởng Lăng sờ cằm nghĩ nghĩ, duỗi tay về phía Trần Phong, “Ta mượn đuốc của ngươi dùng một lát.” 

Trần Phong đưa cho hắn, “Phát hiện ra gì rồi?”

Tưởng Lăng nhận lấy, sau đó ngồi xổm xuống, giơ đuốc đến gần tường đá ngay vị trí sát mặt đất, rất nhanh ngay dưới góc bên trái tìm được một tảng đá không đáng chú ý.  

“Có phải là cái này không?” 

Trần Phong cấp tốc kéo hắn lên, cầm lại đuốc lửa trên tay hắn, “Tất cả mọi người dựa sát vào tường!” Hắn dứt lời đã đẩy Tưởng Lăng qua một bên khác, mình thì dựa vào bên bên trái, duỗi chân đạp lên tảng đá, hít sâu một hơi, giẫm mạnh xuống! 

Theo âm thanh lọc cọc khi giẫm xuống, cửa đá chậm rãi mở ra một khe hở, Trần Phong nắm chặt kiếm trong tay, Đinh Nhiên ngưng mắt nhìn về phía cửa đá. 

Tôn Kế Thành dựa vào trên vách tường lạnh lẽo, tim đập bịch bịch không ngừng, trên trán bọn binh lính cũng đổ mồ hôi, tay cầm đao đều đang run rẩy.  

Cửa đá càng mở càng lớn, Đinh Nhiên nhíu mày khịt mũi, chỉ cảm thấy mùi cỏ Ngân càng lúc càng nồng, kèm theo đó còn có mùi máu tươi mùi mồ hôi hỗn tạp.

Bên trong có rất nhiều người.

Nàng dùng thủ thế nói cho Trần Phong, Trần Phong lập tức nói với Tưởng Lăng: “Ngươi nhanh chóng quay về phái người tăng thêm binh lực, nhanh đi!”  

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong cửa đá đột nhiên thoáng hiện lên một tia sáng lạnh, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng đến trước mặt Trần Phong, bị Đinh Nhiên một cước đá văng. Đồng thời đao dài trong tay thuận thế khe cửa đang mở đâm vào trong, chỉ nghe phía đối diện gầm lên một tiếng, ngay sau đó truyền đến âm thanh nặng nề ngã xuống đất. 

Tưởng Lăng rất rõ nếu hắn tiếp tục ở chỗ này cũng chỉ thêm cản trở, cho nên nghe theo lời Trần Phong nói, nhanh chóng chạy ra ngoài, thuận tiện xách luôn Tôn Kế Thành đang cứng đờ đứng đó đi theo, văn thần thì không nên ở chỗ này ham vui làm gì! 

Cửa đá trong địa đạo mở rộng, Trần Phong cùng Đinh Nhiên mang theo binh lính giết qua, liền bị khung cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ. 

Không gian bên trong rất lớn, rất nhiều người, ngoại trừ đám tử sĩ đang đánh với bọn hắn, còn có những người khác đang tự mình chém giết lẫn nhau, còn có không ít thiếu niên nhỏ tuổi, bọn họ hăng say chém giết đỏ cả mắt, chỉ biết vung đao trong tay chém lung tung, căn bản là không hề sợ đau cũng chẳng sợ chết. 

Bất chợt, một tiếng còi vang lên, những người đang hỗn chiến kia bỗng dừng lại, chậm rãi quay người nhìn về đám người Trần Phong, hai mắt đỏ ngầu, tựa hồ chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn này sẽ nhanh chóng đói khát nhào đến. 

Đây là có người đang dùng cỏ Ngân để nuôi dưỡng tử sĩ! 

Lại là một tiếng còi vang lên tiếp, tất cả tử sĩ trong động toàn bộ điên cuồng xông đến chỗ Trần Phong!

Tưởng Lăng cùng Tôn Kế Thành rốt cuộc cũng leo ra khỏi cửa động, chưa đợi Thẩm Du mở miệng hỏi thăm, Tưởng Lăng đã nói: “Thẩm Du, ngươi vẫn nên về phủ đợi trước đi, nơi này nguy hiểm. Tôn đại nhân, ngươi tranh thủ thời gian lập tức tiến cung diện thánh, thỉnh cầu bệ hệ đưa quân đến chi viện.” Cho dù là lấy danh nghĩa Uy viễn hầu cũng không cách nào điều động quá nhiều binh lực. 

Thẩm Du lắc đầu, “Không được, ta phải ở đây đợi Đinh Nhiên tỷ!” 

Tôn Kế Thành ngược lại rất dứt khoát, nhanh chóng ra khỏi Túy Hương cư, bây giờ ở đây cũng chỉ có hắn mới có tư cách tiến cung gặp Hoàng thượng. 

“Thẩm Du, tình hình phía dưới phi thường hung hiểm, ngươi ở đây rất dễ bị cuốn vào, ngươi vẫn nên về….” Tưởng Lăng nhẹ giọng khuyên, chợt nghe phía dưới lầu quát to một tiếng! 

Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy quan binh trông coi Trình Giang đã chết, mà Trình Giang đã thoát khỏi dây trói trên người, hai mắt đỏ ngầu dùng khinh công bay đến chỗ này.  

Gặp ma rồi! Không phải bị điểm ở huyệt rồi sao? Sao mới đó đã giải huyệt rồi? 

Tưởng Lăng trong lòng hoang mang, động tác trên tay lại không chậm, nhích sang bên cạnh cầm bình hoa trang trí trước cửa ném về phía Trình Giang! Thẩm Du cũng không chậm, roi trong tay giơ lên muốn cuốn lấy Trình Giang, nào biết tên này lên cơn điên gì, trực tiếp đánh nát bình hoa ngay giữa không trung, sau đó tay vươn tới giữ chặt roi Thẩm Du, mượn lượn túm cả người Thầm Du quật xuống dưới. 

“Thẩm Du!” Nửa người Tưởng Lăng nhô ra khỏi lan can, liều mạng níu lại cánh tay Thẩm Du, mặt nghẹn đến đỏ bừng. 

Có quan binh nhanh chóng chạy lên trên lầu, thế nhưng tốc độ của họ thua xa Trình Giang, Thẩm Du bị Tưởng Lăng kéo tay, vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoảng hồn la lên! 

“Cẩn thận!”

Trình Giang hai mắt dữ tợn đi đến sau lưng Tưởng Lăng, nắm đấm trong tay định đập xuống đầu hắn!  

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh phi đao lập từ đâu bay đến trực tiếp bắn vào huyệt thái dương của Trình Giang, nắm đấm giơ về phía Tưởng Lăng trong nháy mắt cứng đờ, sau đó, cả người ầm ầm ngã xuống đất.  

Thẩm Du trên mặt đầy kích động.

Tần Du từ một hành lang khác đi đến, vươn tay giữ chặt tay còn lại của Thẩm Du, cùng Tưởng Lăng đưa nàng lên, Thẩm Du vừa được cứu xong bỗng nhiên bổ nhào vào ngực Tần Du, liều mạng ôm lấy nàng, “Tần Du tỷ, vừa nãy hù chết ta rồi! May mà tỷ đến kịp.” 

Tần Du khuôn mặt bình tĩnh, vỗ nhẹ lưng của nàng nói: “Ngươi vẫn nên về phủ trước đi, chuyện nơi này giao cho chúng ta là được.” 

Thẩm Du còn muốn nói gì nữa, chợt bị ánh mắt Tần Du nhìn sang, nàng chỉ có thể nghe lời mà xuống lầu, ra khỏi Túy Hương cư. 

Tưởng Lăng thi lễ một cái với Tần Du, “An vương phi, sao người lại ở đây?” 

Tần Du quay người nhìn về phía cửa địa đạo trong phòng, ánh mắt đượm buồn nói: “Phía dưới có rất nhiều tử sĩ, chỉ sợ Uy viễn hầu bọn họ không ngăn được bao lâu.” 

Tim Tưởng Lăng giật thót một cái, hắn biết rõ ở dưới rất hung hiểm, nhưng hôm nay hiện tại hắn không giúp gì được, hắn chưa từng hận bản thân mình như bây giờ, một chút tác dụng cũng không có.  

“An vương phi, vậy người biết địa đạo này thông đến đâu không?”

Tần Du thấy hắn gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, không khỏi lộ ra ý cười nhạt, “Yên tâm đi, lối ra bên kia đã có người trấn giữ, viện binh rất nhanh sẽ đến thôi.” 

Tưởng Lăng càng nghĩ càng thấy đến Tần Du xuất hiện cực kì quỷ dị, “An vương phi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Tần Du không đáp lời, mà là nhìn phía dưới lầu.

Tưởng Lăng thuận theo ánh mắt của nàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy một người sải bước vào cửa chính, sau lưng còn đi theo rất nhiều binh sĩ mang giáp bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị vũ khí hoàn hảo. 

Là Định quốc công!

Đàm Thời Quan nhanh chóng dẫn binh lính lên lầu, nhìn thấy Tần Du khẽ gật đầu, sau đó biến mất sau địa đạo, Tưởng Lăng ngơ ngác hỏi: “Tôn đại nhân phỏng chừng còn chưa tới trong cung mà?” 

Tần Du gật đầu, “Là ta thông báo cho Hoàng thượng và Định quốc công.”  

Hai canh giờ trước, Đổng Hiếu Toàn vì vài ngày nữa sẽ rời kinh, cố ý tiến cung từ biệt Tiêu Cư Mạo.

“Bệ hạ, hôm nay vi thần tiến cung một là vì chuyện sắp rời kinh, hai là vì chuyện của An vương phi.”

Tiêu Cư Mạo nhíu mày lại, “An vương phi? Chuyện gì?”

“Đây là thư An vương phi nhờ thần khi tiến cung thì đưa cho Bệ hạ, mong Bệ hạ đọc thư.” Đồng Hiếu Toàn quỳ xuống đất nâng thư trong tay lên.  

Đàm Thời Quan nhận lấy thư đứng một bên mở ra xem thử, kiểm tra thấy không có vấn đề gì mới đưa thư cho Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo mở thư ra xem, xem xong trong lòng kinh hãi, cũng may không biểu hiện ra bên ngoài. 

“Đổng tướng quân, ngươi cùng An vương phi có quan hệ gì? Vì sao nàng lại giao thư quan trọng như vậy cho ngươi?” 

Đổng Hiếu Toàn đáp: “Bẩm bệ hạ, An vương phi từ nhỏ đã theo phụ thân của nàng cũng chính là Tần Kiêu ở biên quan sinh sống nhiều năm, vi thần cùng với Tần tướng quân là huynh đệ, vi thần vẫn luôn xem An vương phi như con gái của mình.”

Tiêu Cư Mạo gật đầu, hắn đưa thư lại cho Đàm Thời Quan xem thử, lại bảo Đổng Hiếu Toàn đứng lên: “Ngươi cầm theo thủ dụ của trẫm, dẫn binh đến phía tây nam sau lưng Ngọa Vân Lâu bên trong khu dân thường, canh giữ lối ra, nhất định không được để bất kì kẻ nào chạy thoát.” 

Lần đó ngay ở Ngọa Vân Lâu tìm thấy số lượng lớn cỏ Ngân, Ngọa Vân Lâu đã bị niêm phong, mà khu dân thường ở phía sau ngoại trừ mấy đứa trẻ bị lừa bán cũng không tìm thấy gì khác, bây giờ chỗ đó cũng không dùng tới, mà cũng ít người lui tới. 

Tần Du trong thư đã cung cấp một manh mối, nói là bên trong chỗ dân thường kia có giấu địa đạo thông tới Túy Hương cư. Mặc kệ Tần Du nói thật hay giả, hắn đều không thể khinh thường. 

Đổng Hiếu Toàn cầm theo thủ dụ của hắn, lĩnh mệnh lui xuống làm việc. 

Trong ngự thư phòng chỉ còn lại Tiêu Cư Mạo cùng Đàm Thời Quan, Tiêu Cư Mạo tựa lưng vào ghế, thở dài, “Không phải nói bọn Tưởng Lăng hôm nay sẽ hành động sao? Cũng không biết bây giờ thế nào rồi.”

Đàm Thời Quan đặt thư lên bàn, rũ mắt nói: “Nếu như An vương phi nói không sai, như vậy, trong địa đạo sẽ có rất nhiều tử sĩ, Trần Phong bọn họ nhất định không thể chống đỡ được lâu, bằng không ta đến đó xem thử?” 

Tiêu Cư Mạo hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Trẫm phái Thiết Vũ quân theo hỗ trợ ngươi, nhất định phải cẩn thận.” 

Túy Hương cư.

Trần Phong cùng Đinh Nhiên ra sức giết địch, những binh lính đi theo bọn họ đã chết sạch, tử sĩ dùng cỏ Ngân thực sự rất khó đối phó, cho dù hai người võ công cao cường cách mấy cũng không cách nào kéo dài được lâu, đối phương thì điên cuồng nhưng hai người họ cũng biết mệt. 

Bả vai và cánh tay Trần Phong bị thương không ít, Đinh Nhiên mặc dù linh hoạt tránh thoát được khá nhiều công kích, nhưng vẫn bị không ít vết đao cứa qua, y phục xanh đã bị máu nhuộm đỏ. 

Trần Phong không sợ chết, nhưng vừa nghĩ đến Tưởng Lăng còn đang đợi hắn bên ngoài, trong lòng vô cùng đau đớn, cho nên nếu chưa đến hơi thở cuối cùng, hắn nhất định không thể từ bỏ, hai tay của hắn chỉ có thể máy móc vung kiếm trong tay, nhưng những người kia hoàn toàn không sợ đau, cho dù bị chém đứt một cánh tay, một cái chân, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đỏ mắt xông tới. 

Tử sĩ bị cỏ Ngân khống chế thực sự quá mức kinh khủng, hắn không dám tưởng tượng nếu trên chiến trường đụng phải đám người này, kết quả sẽ thành như thế nào.

Tiếng đao xé gió đánh tới phía sau lưng của hắn, mặc dù Trần Phong cảm nhận được, lại bất lực tránh đi, Đinh Nhiên ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không cách nào giúp được hắn, Trần Phong hét to một tiếng, ra sức đâm kiếm vào hông kẻ địch trước mặt, tiếp đó thoáng dời thân thể một cái, lưỡi đao phía sau xẹt qua da thịt trên lưng hắn, để lại một vết thương thật dài, cái này so với việc trực tiếp bị đâm trúng thật sự nhẹ hơn rất nhiều, nhưng cho dù như thế, Trần Phong vẫn đau tới nỗi nhíu mày rụt lại. 

Cánh tay của hắn sớm đã không còn chút sức nào, cứng ngắc rất khó tiếp tục cầm kiếm lên, trong lòng lại không cam lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử sĩ như ong vỡ tổ đâm đao nhọn về phía mình. 

Trong lòng hắn đắng chát cười khổ một tiếng, cũng không biết sau khi Tưởng Lăng nhìn thấy thân thể bê bết đầy máu này của hắn có khóc hay không. 

Đúng lúc này, một thanh trường kiếm khí thế như vũ bão chắn trước mặt, mạnh mẽ quét ngang cứng rắn ép cả đám tử sĩ lùi lại phía sau, nhanh chóng bổ ra được một khe hở, mũi kiếm đi đến đâu như bổ thiên liệt địa đến đó, dưới địa đạo u tối ánh kiếm sắc lạnh lộ ra, cực nhanh đoạt đi mạng sống của đám tử sĩ.

Trần Phong nhìn thấy người tới là Đàm Thời Quan, tinh thần chấn động, vội nói: “Nhanh đi cứu Đinh Nhiên!”

Đàm Thời Quan không thèm đếm xỉa tới hắn, chính Trần Phong đành tự đi qua, chỉ thấy vệ binh mặc giáp bạc nhanh chóng nối đuôi nhau mà vào, trường mâu trong tay mạnh mẽ bức lui tử sĩ, còn có một người khác cũng theo sau, tay cầm trọng kiếm, đứng bên cạnh Đinh Nhiên mặt không đổi sắc chém người như rơm rạ.  

Đây không phải là vị hiệp sĩ giang hồ hôm đó đã đánh bại Vu Nam trên lôi đài sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? 

Trên mặt đất dưới sào huyệt, máu chảy thành sông. 

Lại một tiếng còi vang lên lần nữa, tử sĩ lập tức chậm lại sau đó cấp tốc chạy về hướng ngược lại, Đàm Thời Quan đỡ lấy Trần Phong, hạ lệnh: “Đừng đuổi theo.” 

Bọn họ nhanh chóng đưa Trần Phong Đinh Nhiên cùng một vài binh lính vị thương ra khỏi địa đạo, đưa đến y quán chữa trị. 

Tưởng Lăng thấy Trần Phong cả người toàn là máu, trong lúc nhất thời cũng không lo được chuyện gì khác, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, tranh thủ thời gian tìm đại phu chưa trị băng bó vết thương.  

Đinh Nhiên bị thương cũng không nhẹ, cũng được đưa đến y quán. 

Đàm Thời Quan xử lý chuyện ở đây xong xuôi, mới đi đến trước mặt Tần Du hỏi: “Vì sao lại là hôm nay?” 

Tần Du cười cười, “Bởi vì ta lo rằng sẽ không ai tin ta.”  

“Cho nên hôm đó ngươi mới cố ý để Thế tử rơi xuống nước? Dùng cách này để quan sát xem chúng ta liệu có thể trở thành đồng minh hay không?” Đàm Thời Quan khẽ nhíu mày.

Tần Du thần sắc vẫn đạm mạc không màng danh lợi, “Ta nhìn ra được Cẩn nhi rất thích Hoàng thúc của nó, chỉ cần là nó thích, ta sẽ chấp nhận tin tưởng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó, lúc đầu ta cũng chỉ biết được An vương nuôi tử sĩ, nhưng không biết hắn giấu người ở đâu, mãi cho đến khi hôm đó Trình Giang đến chơi, ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn hắn.” 

“Ngươi cùng An vương vốn hẳn nên là phu thê đồng lòng, vì sao lại làm như vậy?”  

Tần Du nghiêng người sang không nhìn hắn nữa, trầm mặc một hồi, mới nói: “Bởi vì ta phát hiện lúc cha ta và nhiều tướng sĩ hi sinh trên chiến trường năm đó đều là bút tích của hắn, hắn liên minh cùng với Địch quốc muốn phá vỡ hoàng quyền…”  

“Không xong rồi!” Một người mặc y phục Cấm vệ quân xông vào, trên người đầy máu tươi nhìn thấy Đàm Thời Quan liền quỳ xuống đất hô to, “An vương muốn bức Vua thoái vị!”  

Trong lòng Đàm Thời Quan lập tức cuồng loạn, thiếu chút nữa lời nói phát ra đã run rẩy, nói: “Khi nào? Mang theo bao nhiêu người?”  

“Đã sắp nửa canh giờ rồi, tiểu nhân cũng là nghe theo Thống lĩnh đại nhân giao phó trốn đến đây báo tin!”

Đàm Thời Quan lúc này nào còn nhớ được gì mà Túy Hương cư gì mà Ngọa Vân Lâu, trực tiếp dẫn theo Thiết Vũ quân chạy về hướng Hoàng cung, đồng thời phái người cấp tốc thúc ngựa chạy đến thông tri cho Hình Giai trong doanh huấn luyện ở ngoại thành điều binh đến hộ giá. 

Bọn hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới An Vương sẽ chó cùng rứt giậu! Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, mưu kế này của hắn đúng là không tệ, thế mà lại lợi dụng tử sĩ ở nơi này để giữ chân nhiều người như vậy, nói trắng ra là giương đông kích tây, sau đó nhân cơ hội chính mình dẫn binh đi bức Vua thoái vị! 

Tần Du theo sát bên cạnh hắn, nói: “Định Quốc công, ta đi cùng với ngài.”

Mùi máu tươi bao trùm cả Hoàng cung.

Tiêu Cư Mạo đứng trên bục cao trước ngai vàng trong điện Càn khôn, cầm bảo kiếm trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa điện đang đóng chặt.   

Triệu Toàn trầm mặc đứng bên cạnh hắn nói: “Bệ hạ, người vẫn nên tạm thời lánh đi một chút thì hơn, chớ để tổn hại long thể.” 

Tiêu Cư Mạo chậm rãi xoay người, vươn tay chạm lên trên tay cầm ngai vàng, “Trẫm sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không chết.”

Ngoài điện tiếng đao kiếm chạm vào nhau hỗn loạn, tiếng chém giết đã kéo dài rất lâu, bởi vì An vương đến quá nhanh quá bất ngờ, cho dù Tiêu Cu Mạo sớm đã phòng bị nhưng trong thời gian ngắn viện binh cũng không thể nào đến kịp, huống hồ, chuyện ở Túy Hương cư trước đó đã trói chân đám người Đàm Thời Quan, Trần Phong. 

Thanh âm của An vương ngày càng đến gần cửa điện, Tiêu Cư Mạo có thể nghe thấy rõ tiếng hắn điên cuồng rít gào, hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra được, An vương ngày thường phong lưu rong chơi không màng thế sự bây giờ lúc phát điên lên sẽ có bộ dạng như thế nào. 

“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa điện Càn Khôn bị phá nát, thị vệ trong điện lập tức cầm trường mâu ngăn trước mặt An vương, thề sống chết bảo vệ Tiêu Cư Mạo. 

An vương tóc tai rối bù, cười lớn bước vào trong điện, sau lưng còn kéo theo một nhóm tử sĩ cả người đầy máu tươi khuôn mặt hung tợn không còn tính người.

Hắn trừng mắt dữ tợn, nhìn long bào trên người Tiêu Cư Mạo, giận dữ cuồng hét: “Tiêu Cư Mạo! Hoàng vị này vốn dĩ là của ta!”  

Tiêu Cư Mạo thấy vậy cũng không sợ hãi, cười khẽ một tiếng, “An vương lấy cớ gì nói ra lời này?” 

Tiêu Dật trừng đôi con ngươi đỏ máu, căm hận nói: “Nếu không phải Đàm Thời Quan vẫn luôn bảo vệ ngươi đến ngày hôm nay, ngươi đã sớm chết không toàn thây, ta còn cần phải chờ đến tận bây giờ?”

Tiêu Cư Mạo nghe vậy, hít sâu một tiếng, lông mi dài vểnh lên che lại thần sắc trong mắt, “An vương, nhìn phía sau ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK