Cung Bảo Lam.
Tiêu Cư Mạo đột ngột choàng tỉnh, đau đớn khi bị mũi tên xuyên qua ngực dường như vẫn còn đấy. Hắn chống tay ngồi dậy, vươn tay sờ vết sẹo nhạt màu lần trước ở bãi săn còn lưu lại, mà mũi tên lần này cũng đâm trúng ngực phải Nguyên Bảo.
Thân tín thấy hắn tỉnh lại, lập tức xuất hiện trước mặt cung kính nói: “Bệ hạ.”
Tiêu Cư Mạo thoáng gật đầu, “Đỡ trẫm về cung Tĩnh Tuyền.”
Trở lại cung Tĩnh Tuyền nằm trên long sàn, Tiêu Cư Mạo hoàn toàn không buồn ngủ, không ngừng dùng tay xoa bóp cánh tay cùng với hai chân bủn rủn, gọi ra ngoài điện một tiếng.
“Triệu Toàn, canh mấy rồi?”
Lát sau, Triệu Toàn the thé trả lời: “Bệ hạ, sắp đến giờ Mão, người muốn vào triều sớm sao?”
Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, “Chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm rửa. Dặn dò Ngự thiện phòng mang chút cháo loãng đến đây.”
Triệu Toàn vâng dạ lui xuống chuẩn bị.
Tiêu Cư Mạo tắm rửa xong, uống xong chén cháo khôi phục khí lực, hắn không biết tình hình ở Giang Nam hiện tại thế nào, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng bây giờ xoắn xít cũng vô dụng, tin tức muốn truyền tới được kinh thành cũng phải mất ít nhất hai ngày.
Hắn tin tưởng Đàm Thời Quan.
Lúc tảo triều, Tiêu Cư Mạo chậm rãi bước lên long ỷ, ngồi xuống, trên mặt không có cảm xúc gì.
Đám đại thần sau khi hô ba lần vạn tuế xong, Tiêu Cư Mạo khàn giọng bảo bọn họ đứng lên. Hôn mê quá lâu, cuống họng như lần trước có hơi khô.
“Các ái khanh có chuyện gì quan trọng cần tấu lên?” Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt của các đại thần bên dưới, mặt dù không lộ rõ vẻ ác liệt, nhưng bởi vì bình tĩnh như vậy, ngược lại càng khiến bọn họ cảm thấy áp lực như núi đè.
“Thần có chuyện cần tấu!” Lại Bộ Thị Lang ra khỏi đội ngũ, khom người nói.
“Nói đi.”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thống lĩnh trú quân Giang Nam – Hình Giai tự ý giam giữ Giang Nam Thủy Lục ti trưởng Đinh Đằng, làm trái quy tắc của triều đình ta, mong thánh thượng suy xét!”
Ánh mắt Tiêu Cư Mạo lộ ra vẻ tò mò, “Chuyện này đúng là lần đầu tiên nghe nói, ái khanh có thể nói rõ hơn chút, vì sao thống lĩnh trú quân lại muốn bắt giam Giang Nam Thủy lục ti trưởng vậy?”
Lại Bộ Thị Lang chầm chậm đáp: “Dường như là Hình tướng quân ở trên bến cảng xảy ra tranh chấp với người khác, Đinh đại nhân đưa ra biện pháp giải quyết không hợp ý hắn, hắn liền nổi giận, sau đó ỷ vào bản thân võ công cao cường, cưỡng ép trói Đinh đại nhân lại.”
“À.” Tiêu Cư Mạo gật đầu, “Thì ra là thế, bình thường các ngươi đều điên đảo thị phi đen trắng như thế sao, lần này trẫm được lãnh giáo rồi.”
Lại Bộ Thị Lang cùng các đại thần còn chưa kịp phát hiện ra ngụ ý ẩn trong lời nói của Hoàng thượng, chợt nghe người ngồi trên long ỷ quát một tiếng lớn: “Người đâu! Tước bỏ mũ Ô sa của Lại Bộ Thị Lang! Vậy mà dám ở đây đổi đen thành trắng lừa gạt trẫm! Lôi xuống đánh năm mươi đại bản!”
Tiêu Cư Mạo từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn luôn kìm nén, mãi cho đến khi nghe Lại Bộ Thị Lang cuồng ngôn, lửa giận trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, trong chốc lát bộc phát toàn bộ ra ngoài.
Đầu óc mọi người đều trong trạng thái đờ ra, mãi đến khi Cấm Vệ Quân kéo Lại Bộ Thị Lang xuống, bọn họ mới kịp phản ứng, Lại Bộ Thị Lang cũng ngớ người trông chốc lát, khi phát hiện ra mũ Ô sa đã không còn nữa, còn bị kéo ra ngoài chuẩn bị lãnh năm mươi đại bản, đột nhiên lấy lại tinh thần, kịp hô to “Bệ hạ tha tội”.
Tiêu Cư Mạo ngồi trên long ỷ, tay run rẩy vì tức giận.
“Còn ái khanh nào có chuyện muốn tấu lên?” Trong giọng nói khàn ấy ẩn chứa sắc bén, cứa vào lòng người khác một nhát.
“Bệ hạ, thần có chuyện cần nói.” Lễ bộ Thượng thư Thẩm Huy bước ra khỏi hàng.
“Nói.”
“Khởi bẩm bệ hạ, đầu tháng mười sau là sinh thần của người, lễ điển cử hành theo trước đây hay là có hình thức nào khác?”
Thẩm Huy không đề cập tới Tiêu Cư Mạo xém chút nữa đã quên, đầu tháng mười là sinh thần lần thứ mười chín tuổi của hắn, những năm qua do hắn vẫn chưa tự mình nắm quyền nên sinh thần chỉ diễn ra bình thường, bây giờ hắn có thể tự mình nắm quyền, sinh thần lần này vừa tròn một năm tất nhiên quan trọng.
“Khắp chốn ăn mừng, đại xá thiên hạ.”
“Tuân chỉ.”
Sau khi bãi triều, Thái quốc công nghiêm mặt đi ra khỏi đại điện, nhìn không thấu được buồn vui, có đại thần đi đến bên cạnh hắn, rỉ tai nói: “Quốc công đại nhân, tâm tư của Hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ gì? Theo lý thuyết tất cả tin tức chúng ta đều đã chặn lại ém xuống, hắn không có chuyện sẽ nghe ngóng được gì, tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy?”
Thái quốc công rũ mắt hồi lâu, mới nói: “Tâm tư của bệ hạ, chúng ta làm thần tử há có thể đứng đây suy đoán ra được sao?”
Đại thần kia nhìn bóng lưng Thái quốc công đã đi xa, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Con của ngươi làm chuyện tốt gì ở Giang Nam nói không chừng bệ hạ đều biết hết, còn sức lực đắc ý ở đây gì chứ?
Thành Giang Lăng – Sơn trang Vân Tiêu.
Chu Thạc tốn biết bao nhiêu sức lực mới rút được mũi tên trên người Nguyên Bảo ra, sau khi bôi thuốc băng bó cho nó, trên đầu mồ hôi đã tuôn ra như tắm.
Cho dù ai nhìn thấy Đàm Thời Quan toàn thân đều là máu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trong đầu đều sẽ bỡ ngỡ.
Hắn lau mồ hôi, mở cửa phòng ra liền thấy một đám người nhốn nháo đứng đó, có người hỏi hắn: “Thế nào?”
Không ngờ ngay cả Đàm Liệt cũng đang đứng trong sân, trong mắt lộ ra lo lắng.
Ai cũng biết Nguyên Bảo trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu được một mạng cho Đàm Thời Quan, xem như ân nhân cứu mạng của Đàm Thời Quan, Đàm Liệt thân là huynh trưởng, đương nhiên vô cùng cảm kích.
“Tính mạng không cần lo lắng, nghỉ dưỡng một thời gian thì sẽ tốt thôi.”
Tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Lúc này, Hình Giai cả người lấm lem vất vả chạy đến, đang định nói chuyện, đã thấy Đàm Thời Quan lướt qua mình vào trong phòng, lời muốn nói ra đột nhiên kẹt lại trong yết hầu.
Hắn nhìn mọi người xung quanh hỏi “Làm sao thế?”
Cận Lam lễ phép cười cười, “Hình tướng quân trước tiên đến chính đường đợi một chút đi, vất vả cả đêm rồi, ngồi xuống uống chút trà nhé.”
Hình Giai nghĩ nghĩ, “Cũng được.” Dù sao người nên bắt đã bắt xong, lần này nếu không nhờ có Sơn trang Vân Tiêu cùng phái Nam Hoa đến trợ trận, bọn họ cũng không thể dễ dàng đánh lui được một đám cao thủ nổi điên được Thái Lập nuôi dưỡng kia.
Bất quá, mèo cưng của lão đại vì cứu hắn mà bị thương, lão đại nhất định rất đau lòng.
Đau lòng thì vẫn tiếp tục đau lòng, nhưng phải nói bản án của Thái Lập thực sự còn dài hơn sức tưởng tượng của mọi người, mãi rất lâu mới kết án được, sau đó còn phải áp giải hắn hồi kinh, bẩm báo lên cho Hoàng thượng xử lí.
Đám người ngồi trong chính sảnh chốc lát, người Chu gia liền đến bái phỏng.
Ở trong ngục đợi mấy ngày, cuối cùng cũng được thả ra. Hình Giai hôm đó cố ý đi ngang qua trước cửa Thái phủ, chính là vì muốn bắt bọn họ vào đại lao để bảo vệ. Nay nghe nói Hình Giai đang ở Sơn trang Vân Tiêu, bọn họ lập tức chạy đến.
Chu Xảo Xảo bị Thái Lập bắt đi, may mắn là bởi vì mọi chuyện bại lộ, Thái Lập phải loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian đếm xỉa tới nàng, cho nên nàng cũng không bị thương tích gì.
Chu Hồng Nghiệp nhìn thấy người thân mình, lập tức đứng dậy chạy ra nghênh đón, mặt mũi lo lắng lúc đầu cũng chuyển thành vui mừng.
Chu Thường Sinh mấy ngày nay có hơi gầy đi, nhưng tinh thần lại rất tốt, nhìn thấy Hình Giai ngồi trong sảnh chính, cúi đầu hô lớn: “Lần này Hình tướng quân đại nghĩa vì Giang Nam trừ hại, Chu mỗ vô cùng cảm kích!”
Hình Giai đối với cảm tạ trịnh trọng của hắn như vậy trong lòng có hơi chột dạ, hắn chẳng qua chỉ nghe lệnh lão đại làm việc mà thôi, muốn nói đến công lao lớn nhất, không phải lão đại thì còn ai vào đây nữa.
Thế nhưng lão đại bảo hắn giữ bí mật chuyện này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
“Chu lão gia nói quá lời, ngài làm vậy chẳng phải tổn thọ ta sao!” Hình Giai cũng chắp tay thi lễ với Chu Thường Sinh, “Vả lại, đây đều là bổn phận của ta.”
Cận Lam cười cho người dâng trà, Chu Thường Sinh lại quay sang nói với Đàm Liệt: “Lần này may nhờ có Sơn trang Vân Tiêu ra tay giúp đỡ, lão phu lời khách sáo không muốn nói nhiều nữa, sau này nếu Sơn trang Vân Tiêu có việc cần dùng đến Chu gia, Chu gia có chết cũng sẽ không từ chối!”
Đàm Liệt khoát khoát tay, “Lời này khách sáo quá rồi, người người đều phẫn nộ đòi đánh chết Thái Lập, chúng ta cũng chỉ làm chuyện nên làm.”
“Đúng rồi, sao không thấy Thời Quan đâu?” Chu Thường Sinh quét một vòng, không thấy bóng dáng Đàm Thời Quan.
“À, gần đây có hơi mệt mỏi, vẫn đang trong phòng nghỉ ngơi. Bằng không để ta cho người đi gọi nó dậy.”
Chu Thường Sinh cười lắc đầu, “Không cần, Liệt nhi này, lão phu hôm nay tới cửa bái phỏng, còn có một chuyện.”
Đàm Liệt khách khí nói: “Mời nói.”
Chu Thường Sinh nhìn thoáng qua Chu Xảo Xảo đang cúi đầu thẹn thùng, nói: “Thời Quan ra ngoài nhiều năm, lần này trở về sẽ không phải đi tiếp chứ?”
Đàm Liệt cười cười, “Chủ ý của nó trước nay rất lớn, chuyện này tuy ta là huynh trưởng nhưng cũng không rõ lắm.”
Chu Thường Sinh lại hỏi: “Nghe nói Thời Quan đến nay vẫn còn chưa thành gia? Hôm nay lão phu ở đây mặt dày nói vài câu, Xảo Xảo nhà ta cũng đến tuổi cập kê, không phải lão phu nói quá, Xảo Xảo nếu xét về tướng mạo lẫn võ công tính cách, mặc dù không tính là quá xuất chúng, nhưng ở thành Giang Lăng này cũng hiếm có ai sánh kịp phải không?”
Hình Giai nghĩ thầm: Vậy cũng không nhất định, con gái của Đinh Đằng kia cũng rất tốt, so với Chu Xảo Xảo không kém là bao, ngược lại võ công lại có phần nhỉnh hơn là đằng khác.
Đàm Liệt không nói chuyện, Cận Lam ôn nhu cười nói: “Nói vậy cũng không đúng, ngài nói xem Xảo Xảo dung mạo xinh đẹp thế này, võ công lại tốt, tính tình ổn trọng, ở thành Giang Lăng nào có thua kém ai.”
Chu Thường Sinh nghe vậy trong đầu thoải mái hẳn ra, vuốt vuốt chòm râu, cười nói: “Ta thấy cũng là nhân trung long phượng, không bằng, hai nhà chúng ta kết thân, thế nào?”
Người giang hồ tính tình đều thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, Chu Thường Sinh muốn Đàm Thời Quan làm con rể mình, cứ như vậy nói thẳng ra.
Đàm Liệt khó xử nhìn về phía Cận Lam, loại chuyện này hắn làm không được.
Cận Lam cười nhẹ nhàng, “Chu lão gia có thể coi trọng Thời Quan nhà chúng ta là phúc phận của nó, nàng dâu tốt như Xảo Xảo đây thật sự là mang đèn lồng đến vạn nhà tìm cũng khó thấy, Thời Quan nhà chúng ta sợ là không xứng được nhận phúc phần này.”
Hình Giai trong lòng gật gật đầu, lão đại nhà hắn giờ đã trở thành Định quốc công, cảm thấy quả thực không xứng đôi lắm đâu?
Chu Thường Sinh trừng mắt, “Tại sao nói không xứng?”
“Ngài xem, Thời Quan hiện tại đã hai mươi bảy, Xảo Xảo năm nay mới mười bảy? Lớn hơn đến tận mười tuổi, chuyện này…”
Chu Thường Sinh vung tay lên, “Lớn hơn mười tuổi thì có tính là gì? Chỉ cần hai người đều có ý với nhau cũng không được sao?”
Hắn thật lòng muốn kết thông gia với Sơn trang Vân Tiêu. Thứ nhất, hắn tin tưởng cách làm người của Đàm gia; Thứ hai, hai nhà vốn cách nhau không xa; Thứ ba, Đàm gia so với Chu gia tiền đồ rộng mở hơn nhiều, hắn cũng muốn tìm chỗ dựa cho Xảo Xảo.
Cận Lam không thể làm gì khác hơn nói: “Chuyện này còn phải xem ý của Thời Quan, kì thật chúng ta cũng không làm chủ giúp nó được.”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài liền bước vào một người, nét mặt nghiêm nghị dáng người thẳng tắp, trước tiên hành lễ với Chu Thường Sinh, vừa đứng dậy đã lập tức nói với Hình Giai bên cạnh: “Hình Giai, ngươi bây giờ lập tức dẫn binh áp giải Thái Lập cùng chứng cứ phạm tội và đám quan viên có liên hệ với hắn vào thành, nếu có sai xót, hỏi tội ngươi đầu tiên!”
Hình Giai lập tức vâng một tiếng, sắc mặt kích động nhận lệnh đi làm việc.
Ngoại trừ người của Đàm gia, toàn bộ người Chu gia thấy tình trạng này xong đều hơi mông lung. Phải biết, Hình Giai vốn là mệnh quan triều đình, mà phẩm hàm lại không thấp, vậy Đàm Thời Quan rốt cuộc là ai, mới có thể ra lệnh cho Hình Giai chứ?
Nét nghi ngờ trên mặt Chu Thường Sinh, “Thời Quan, xảy ra chuyện gì?” Hắn cho dù có ngốc cũng biết chuyện hắn nghĩ đã sai chỗ nào đó.
Đàm Thời Quan thoáng xoay người lại, trên mặt lễ phép mà xa cách, nói: “Chu bá, thực không dám giấu, tiểu chất là phụng mệnh đến thành Giang Lăng điều tra án của Thái Lập, bây giờ án đã tra ra manh mối, người cũng bắt được, ít ngày nữa ta phải hồi kinh phục mệnh.”
Chu Thường Sinh: “…” Sao hắn không hề nghe nói nhị thiếu gia Đàm gia làm quan ở kinh thành?
Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan… Theo hắn biết, ban đầu là Nhiếp chính vương sau là Định quốc công hiện tại cũng có tên này, nhưng chẳng phải nói Định quốc công đến Điền Nam diệt phỉ rồi hay sao? Vậy Thời Quan chắc hẳn không phải Định quốc công gì kia nhỉ? Dù sao trên đời này trùng tên trùng họ nhiều như vậy, nếu như lúc trước nghe ngóng được đại danh của Đàm Thời Quan thì hắn cũng không dám đề cập đến chuyện kia rồi.
“Tiểu chất còn có chuyện quan trọng xử lý, xin cáo từ trước.” Đàm Thời Quan nói xong, lại cúi người chào Đàm Liệt, Cận Lam một cái, lúc này mới ra khỏi sảnh.
“Liệt nhi, chuyện này, chuyện này…”
Đàm Liệt đưa tay sờ sờ mũi, cảm thấy có hơi xấu hổ, “Thật là, tiểu đệ tuổi nhỏ đã rời nhà mười năm, ngay cả ta cũng không biết hắn lại có bản lĩnh làm Định quốc công cơ đấy, ha ha.”
Chu Thường Sinh nghẹn họng, sau đó thở dài một tiếng, Định quốc công thì bọn họ làm sao dám với tới chứ!
Thôi, kết thông gia không được thì không kết nữa, chỉ cần không kết thù thì đã là chuyện vui rồi.
Cả hai đứa con nhà Đàm gia đều có tiền đồ nha!
Lần này, hắn cũng ngồi không yên được nữa, đành dẫn theo đám người Chu gia rời khỏi Sơn trang, Chu Xảo Xảo trên mặt tràn đầy cô đơn, hóa ra người nọ là Định quốc công, bảo sao lại xuất chúng như vậy.
Chuyện ở Giang Nam Tiêu Cư Mạo đến nay vẫn chưa rõ ra sao, nhưng không có tin tức thì chính là chuyện tốt, hắn ngồi trong ngự thư phòng phê tấu chương, trong đầu cứ luôn nghĩ đến Đàm Thời Quan cùng Nguyên Bảo, nửa chữ cũng đọc không ra.
Cũng không biết đầu tháng mười sau, Đàm Thời Quan có kịp hồi kinh hay không.
“Hoàng thượng, có thư gửi từ Giang Nam.” Triệu Toàn đứng trước cửa ngự thư phòng bẩm báo.
Tiêu Cư Mạo lập tức đứng dậy, sắc mặt kích động, nhưng lại nghĩ tới thân phận của mình, dần dần điều chỉnh trạng thái, trầm giọng nói: “Mang đến đây.”
Triệu Toàn cầm thư bước vào, trình lên.
Tiêu Cư Mạo mở thư ra, đọc vài dòng đầu tiên liền cảm thấy rất vui, ánh mắt sáng rực, nhưng càng về sau dường như càng có vẻ thất vọng.
Trong thư chỉ nói chứng cứ Thái Lập và những người có liên can đã tập hợp đầy đủ, có thể định tội. Đã được đích thân thống lĩnh trú quân Giang Nam áp giải hồi kinh, hiện tại đang trên đường đi, dự kiến trong mấy ngày nữa sẽ về đến kinh thành. Nhưng lại không nhắc chút gì về Đàm Thời Quan. Trong thư còn nói Thái Lập phạm vào nhiều tội ác ngập trời, kể rõ từng chi tiết. Mặc dù Tiêu Cư Mạo đã sớm biết, vẫn cảm thấy lửa giận phút chốc bùng lên, chỉ muốn ngay lập tức lôi kẻ này ra Ngọ môn chém đầu!
Hắn vừa xem xong thư, ngoài cửa Triệu Toàn lại nói: “Bệ hạ, có Thái quốc công cầu kiến.”
Tiêu Cư Mạo đập thư lên bàn, lồng ngực phập phồng, bên này hắn vừa nhận được tin tức, Thái quốc công đã đến cầu kiến ngay, xem ra Thái quốc công so với hắn nhận được tin còn sớm hơn, không hổ là phủ Quốc công, thế lực lớn như vậy.
Một lát sau, Tiêu Cư Mạo yên lặng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Cho hắn vào.”
Ngoài cửa Thái quốc công nghe thấy thanh âm không rõ mừng giận của Hoàng thượng, trong đầu đối với chuyện xảy ra tiếp theo sau đây càng mơ hồ, cuối cùng thái độ của Hoàng thượng là thế nào? Nhưng mặc kệ là thái độ gì, hắn vẫn muốn cầu xin cho con trai một con đường sống.
Triệu Toàn dẫn hắn đi vào, sau lại lui ra ngoài đóng cửa lại.
Thái quốc công cúi đầu quỳ bái nói: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”
Tiêu Cư Mạo vờ như đang phê tấu chương, nghe vậy liền nhấc lông mày liếc nhìn hắn một cái, “Đứng lên đi.”
Nhưng không hề ban cho ghế ngồi.
Nếu là thường ngày, nghĩ đến Thái quốc công là người như thế nào, đã vậy còn là trọng thần của triều đình, Tiêu Cư Mạo sẽ ban cho ghế ngồi.
Thế nhưng lần này không nói, Thái quốc công đành phải run rẩy đứng giữa điện.
“Thái quốc công có chuyện gì cần nói sao?”
Thái quốc công trầm mặc một chút, khẽ cắn môi, lại “cộp” một tiếng quỳ xuống đất, đầu gối dập xuống đất vang thành tiếng, ngay cả Tiêu Cư Mạo nghe cũng cảm thấy đau.
“Ngươi đang làm gì?” Tiêu Cư Mạo dừng bút.
Thái quốc công nếp nhăn đầy mặt thế kia, lúc này hai hàng nước mắt chảy dài trên má, giọng khàn khàn: “Bệ hạ, lão thần đến đây thỉnh tội với bệ hạ! Lão thần sinh ra một tên nghiệt tử, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, bây giờ Giang Nam thống lĩnh Hình tướng quân đang áp giải hắn trở về kinh thành. Bệ hạ, cha không dạy dỗ tốt con cái là lỗi của cha, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của lão thần, kính mong bệ hạ hãy tha cho nó một con đường sống!” Hắn nói xong, trán chạm đất, dập đầu với Tiêu Cư Mạo.
Trong ngự thư phòng, đột nhiên yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Thái quốc công quỳ xuống đất rất lâu, mới nghe Hoàng thượng nhẹ nhàng đáp một câu: “Chờ thêm hai ngày, ngươi lại đến cầu tình cho hắn cũng không muộn, lui xuống trước đi.”
Thái quốc công không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nghe lời lui xuống, mãi đến hai ngày sau, hắn mới hiểu được câu nói của Hoàng thượng là có ý gì. Mà lúc này, hắn lại không thể cầu được tình nữa.
Phồn Tri tiên sinh trong giới văn nhân học sinh có danh vọng rất cao, sách hắn viết ra thường sẽ bị tranh mua không còn một quyển, từ lần trước ra sách mới đến nay, chỉ vỏn vẹn vài tháng hắn lại tiếp tục viết thêm một quyển khác.
Người người điên cuồng tranh mua cho bằng được, nhưng đợi đến khi giở sách ra, lại phát hiện lần này Phồn Tri tiên sinh viết ra không phải nhân vật hư cấu mà là một câu chuyện có thực.
Trong sách lần này thông qua từng mẫu chuyện nhỏ, đã vạch trần Thái Lập cùng một đám quan viên ở Giang Nam tội ác ngập trời, cùng với những người bị hại đến tan nhà nát cửa được nhắc đến trong sách khiến người xem xong sách lòng đầy căm phẫn.
Bọn họ bắt đầu mắng Thái lập, mắng hắn là cẩu quan, một người mắng thành nhiều người mắng, châm ngòi thổi gió mức độ càng rộng, đàm luận sôi nổi trong tửu lâu trà đạo, nước bọt văng tung tóe đủ sức dìm chết mấy trăm Thái Lập giống vậy. Nếu như nói quyển sách này giúp khơi dậy nỗi lòng căm phẫn tức giận của quần chúng nhân dân, như vậy sau đó gần trăm bức huyết thư xuất hiện, cũng đủ khiến cho người dân tức giận đến mức mất đi lí trí.
Hơn trăm bức huyết thư này là do các cô nương bị Thái Lập cưỡng ép bắt về tự tay viết ra, đầu tiên là dán ở khắp nơi trong thành Giang Lăng vài ngày, sau đó được người ra roi thúc ngựa mang toàn bộ đến kinh thành, đến tận thư án của Tiêu Cư Mạo.
Thiên hạ lập tức dậy sóng.
Đây đều là từng dòng huyết lệ của những cô nương kia, các nàng lúc trước gặp toàn bất hạnh khổ cực, bây giờ ánh sáng đã hiện ra dưới càn khôn, mỗi một phong thư xuất hiện đều khiến cho ai nấy nước mắt lăn dài, đau lòng không thôi. Đó là vì sự tuyệt vọng của các nàng mà đau đớn thay, vì thế đạo bất công mà uất ức thay.
Vụ án lớn ở Giang Nam lần này liên lụy đến toàn bộ quan viên, khắp giang hồ cũng vì thế mà chấn động, bọn họ nhốn nháo cầu khẩn, nhất định phải khiến cho kẻ ác nhận được sự trừng phạt thích đáng!
Thái quốc công có thể lấy công lao khổ lao cầu xin Tiêu Cư Mạo ban ân, nhưng hắn lại không cách nào ngăn lại miệng thiên hạ đàm tiếu chê cười, hắn không thể lấy danh dự của phủ Thái quốc công can thiệp vào trong chuyện này được. Nhưng, mặc dù hắn không nguyện ý gánh tội lao vào vũng nước đục đi nữa, hắn cũng đã hãm sâu vào vũng bùn này, không rút ra được.
Thái Lập cùng với Thái phủ căn bản là cùng một nguồn gốc.
Đợi đến khi Hình Giai áp giải phạm nhân về đến kinh thành, tất cả bách tính ùa ra khắp các hang cùng ngõ hẻm, tràn ra đầy đường hoan hồ chúc mừng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ các loại thịt trứng cá ôi thiu, rau cải hư hỏng ném hết toàn bộ lên người cẩu quan, miệng mắng to vang trời. Cả kinh thành như phát cuồng.
Cả nhà Thái quốc công đều trốn trong phủ, căn bản không dám bước ra ngoài, cũng có vài bách tính trực tiếp ném rau quả trứng thối vào trước cửa phủ của hắn, nhưng cũng chẳng ai quan tâm ở đây đang có người dân xúc phạm mệnh quan triều đình cả.
Hình Giai sắp xếp phạm nhân cẩn thận đâu vào đấy, sau đó một mình tiến cung diện thánh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng thượng, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm.
Trong điện Càn Khôn, chúng thần đều cúi đầu đứng yên một bên, Hình Giai sải bước đến giữa điện, quỳ một chân trên đất, “Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiêu Cư Mạo ngồi trên long ỷ, tay phải vuốt ve tay vịn, trên mặt mang ý cười nhẹ, “Hình ái khanh đi đường vất vả, bình thân đi.”
Sau khi tạ ơn, Hình Giai liền bẩm: “Hoàng Thượng, phạm nhân đã di chuyển đến thiên lao, chờ bệ hạ phán xử.”
Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi một câu mà khiến mọi người ai cũng không rõ có ngụ ý gì: “Hình ái khanh, Định quốc công sao còn chậm chạp chưa quay về?”