Tên lính dặn dò xong thì để lại một đống lều trại và lương khô rồi cưỡi ngựa đi thẳng.
Đại Hồ Tử kéo một cái lều lại, nhìn Tô Diễm rồi cười ha ha.
“Đại Cường, chúng ta ở chung một chỗ nhé!”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đại Hồ Tử, vốn dĩ nàng định từ chối nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ khó xử, dù sao cũng không có nhiều lều, nàng ở chung một chỗ cùng hắn ta còn hơn là phải ở chung với người khác.
Suy nghĩ một lát cuối cùng Tô Diễm cũng đồng ý.
“Được rồi, tay chân ta vụng về, phải làm phiền Đại Hồ Tử ca dựng lều giúp vậy.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”
Lúc nói chuyện, Tô Diễm nhìn sang bên cạnh nhìn thấy Lục Phong đang đứng đằng xa một mình.
Nàng nhướng mày rồi đi qua.
“Này, ngươi tên Lục Phong phải không? Ta tên là Tô Đại Cường. Hôm đó ta và ngươi cùng tới báo danh, còn nhớ không?”
Lục Phong nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn Tô Diễm: “Ừm, vẫn nhớ.”
Nói xong hắn ta dường như không muốn nói thêm nữa, sải bước đi về phía trước để lấy một chiếc lều khác.
Tiếc là hắn ta đến muộn một bước, lều trại đã bị người khác chia nhau hết.
Tô Diễm chậm rãi đi tới bên cạnh hắn ta, liếc mắt nhìn ánh mắt u tối lúc này của Lục Phong, mỉm cười nói: “Thật không may, hết lều mất rồi, vừa hay ta cũng gầy, hay tối nay ngươi tối nay ngươi tới nằm chung với bọn ta?”
Ánh mắt Lục Phong hơi lóe lên rồi từ chối thẳng thừng.
“Không cần đâu.”
Nói xong hắn ta liền rời đi, Tô Diễm quay người thấy hắn đi thẳng tới dưới tán cây rồi nhảy vèo lên một cành cây, có vẻ như hắn ta định ngủ ở đó.
Đại Hồ Tử đi tới: “Đại Cường, chúng ta đừng quan tâm đến hắn, vừa nhìn đã biết là hắn là kiểu người độc lai độc vãng, không sống chung với mọi người.”
Đang nói, thấy hắn ta lại định tựa vào vai mình, Tô Diễm nghiêng người né tránh, Đại Hồ Tử suýt chút nữa ngã nhào ra đất, hắn ta đứng vững lại, hai mắt sáng rực nhìn về phía Tô Diễm đầy kinh ngạc.
“Đại Cường, ta không nhìn ra đấy, thân thủ của ngươi cũng thật nhanh nhẹn.”
Tô Diễm thản nhiên nói ra một câu: “Người gầy nên nhanh nhẹn hơn chút.”
Rồi đi về phía lều trại của bọn họ.
Đại Hồ Tử lếch thếch theo sau.
“Ngươi dạy ta đi, ta cũng muốn thân nhẹ như yến.”
Hai người một trước một sau đi về phía lều mà không hề để ý rằng, một ánh mắt nguy hiểm từ một nơi khác đang nhìn về phía họ, lặng lẽ không nói gì…
Đêm đó.
Sau khi Tô Diễm ăn xong lương khô định ra ngoài đi dạo một chút để vận động xương khớp, ai ngờ vừa ra khỏi lều liền nhìn thấy Lục Phong đang đứng dưới ánh trăng ở cách đó không xa, có vẻ như hắn ta đang ngẩn người nhìn về phía vầng trăng tròn.
Đôi mắt nàng dần trở nên sâu hơn, Tô Diễm từ từ đến gần chỗ của hắn ta: “Ngươi đang nhớ nhà phải không?”
Lục Phong giật mình phát hiện ra bên cạnh mình còn có một người khác, ánh mắt hắn lóe lên, người này đi tới bên cạnh hắn ta mà hắn ta không hề phát hiện ra, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đúng là không thể coi thường bất cứ người nào trong cuộc tuyển võ lần này.
“Không liên quan tới ngươi.”
Tô Diễm mỉm cười: “Ai mà chẳng có nhà, có những người mình muốn bảo vệ, nhưng trong thời loạn thì ai được như ý nguyện chứ.”
Nói xong, Tô Diễm thấy Lục Phong không có ý định rời đi liền nói tiếp, như thể cố muốn làm thân.
“Đúng rồi, ngươi là người kinh thành sao, nhà ngươi còn có ai, người tới tham gia cuộc tuyển võ lần này là để thể hiện thân thủ hay tới báo danh để lấy tiền?”
Lục Phong nhíu mày, cảm thấy Tô Đại Cường này thật quá lắm lời, hắn ta đang định nói vài câu để qua mắt nàng thì tự nhiên lúc ngẩng đầu lên, vô tình liếc nhìn thấy gì đó.
Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi rồi đẩy Tô Diễm ra.
“Mau tránh ra!”