“Ha ha ha, bổn tướng đã ngồi ở vị trí này rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dám giao dịch như thế này với bổn tướng.”
Có điều tuy là ông ta nói như thế, nhưng lại không từ chối Tô Diễm, ngược lại sau khi thu hồi ý cười thì liền gật đầu đồng ý.
“Được, bổn tướng đồng ý với ngươi.”
Lúc ông ta nói xong câu đó, lại còn ném một ánh mắt cho Hắc Ưng ở bên cạnh.
Làm sao Tô Diễm lại không chú ý tới hành động giữa cặp chủ tớ này chứ, cô chỉ coi như không nhìn thấy, khóe miệng lạnh lùng kéo lên.
Lúc Từ thừa tướng bước từng bước đi đến gần cô, nụ cười trên mặt của Tô Diễm hoàn toàn đọng lại, cô đưa tay kéo một cái, trực tiếp kiềm chế Từ thừa tướng, sau đó có một con dao găm đặt ngang cổ ông ta.
Tốc độ của cô quá nhanh, ngay cả Hắc Ưng đứng gần nhất cũng không kịp ngăn cản.
“Ngươi làm cái gì vậy, buông tướng gia của bọn ta ra.” Hắc Ưng tức giận nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Diễm nheo lại, cô vẫn nhìn đám người xung quanh.
“Các người ai dám bước lên một bước, mạng của lão già này sẽ phải bỏ ở đây.”
Từ thừa tướng bị Tô Diễm kiềm chế, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, dù sao thì lão hồ ly này đã gặp rất nhiều chuyện lớn, sao có thể bị Tô Diễm hù dọa được chứ, ông ta nói.
“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, coi như ngươi vẫn thông minh, nếu không thì như thế này đi, ngươi làm việc cho bổn tướng, bổn tướng đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Trong lòng Tô Diễm cười lạnh, Từ thừa tướng này dùng bất cứ thủ đoạn nào, đều đã đến lúc này rồi mà còn muốn thu nhận mình làm tướng cho ông ta, cô khẽ xì một tiếng.
“Đừng nói nhảm, để bọn họ đi hết đi, nếu không thì con dao ở trong tay ta sẽ..."
Vốn dĩ cho rằng Tô Diễm làm như vậy chỉ để hù dọa đám người bọn họ một chút, không ngờ là một khắc sau cô thấy không có người nào có hành động, con dao ở trong tay lại càng tăng lực nhấn con dao trên cổ Từ thừa tướng, chỉ nhìn thấy trên cổ có một dòng máu tươi chảy ra.
Hắc Ưng hoảng hốt rút kiếm chỉ vào Tô Diễm.
“Dừng tay.”
Tô Diễm dừng lại, nhìn thấy sắc mặt Từ thừa tướng lập tức thay đổi, cô nói tiếp: “Sao nào thừa tướng đại nhân, giữ lại mạng của ông, hay là..."
Đây là lần đầu tiên Từ thừa tướng gặp phải một người thủ đoạn quả quyết như thế, lại cả gan làm loạn, hít vào một hơi thật sâu, nói với Hắc Ưng.
“Để bọn họ đi hết đi.”
Hắc Ưng gấp gáp: “Nhưng mà tướng gia..."
“Đi hết đi.”
Hắc Ưng bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo lời thừa tướng, ra dấu với đám hắc y nhân xung quanh.
Trong lúc nhất thời, trong nháy mắt một đám hắc y nhân liền biến mất không còn hình bóng, cuối cùng chỉ còn có một mình Hắc Ưng.
Hắc Ưng nhìn chằm chằm vào Tô Diễm rồi nói.
“Lần này ngươi đã hài lòng rồi chứ?” . Truyện Võng Du
Tô Diễm ngoắc ngoắc môi: “Hài lòng rồi, sao có thể không hài lòng được chứ? Ngươi đi chuẩn bị cho ta một con ngựa đến đây.”
Hắc Ưng lập tức nổi giận: “Nói cho ngươi biết, đừng có muốn một tấc lại tiến thêm một thước.”
Tô Diễm nhíu mày, con dao ở trong tay lại sấn thêm một bước.
Hắc Ưng thấy vậy, lại nhìn Từ thừa tướng, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh.
“Được, ta lập tức đi ngay.”
Ai mà biết được đúng lúc này lại có người đột nhiên lao ra từ sau lưng Tô Diễm, cầm lấy cây gậy muốn đánh vào gáy cô.
Đương nhiên Tô Diễm cảm nhận có người đến gần, cô cũng không quan tâm được cái khác, cô bỏ qua Từ thừa tướng đang làm con tin trong tay mình, lắc mình một cái tránh khỏi đòn tấn công của người ở phía sau.
Đợi đến lúc cô đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy người đó là ai, sắc mặt thay đổi.